Vai Ác Siêu Đáng Sợ

Chương 1




Trời xanh mây trắng, gió xuân ấm áp.

Một người phụ nữ tao nhã mỉm cười từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, sau đó xoay người cong thắt lưng, vươn ra hai tay hướng vào bên trong khoang xe.

"Đường Đường, mẹ ôm con xuống xe nha!" Gương mặt Lan Tĩnh xinh đẹp, thần sắc tràn đầy ý cười yêu thương sủng nịch.

Tô Đường chu chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, gương mặt trắng trẻo tròn trịa hơi suy sụp, cơ thể không được tự nhiên tránh đi đôi tay đang duỗi tới của Lan Tĩnh.

"Con đã lớn rồi, không cần ôm đâu mà." Tô Đường ngước mặt, tự nhận dáng vẻ của bản thân bây giờ cực kì nghiêm túc và trưởng thành, cố gắng cường điệu giọng nói, "Mẹ lại quên những lời con nói rồi."

Nhìn bộ dáng Tô Đường miễn cưỡng mới cao đến một thước, âm thanh non nớt còn vương mùi sữa lại cố gắng giả vờ thành thục như người lớn, Lan Tĩnh bị manh đến buồn cười.


Con trai bảo bối của cô thật sự quá đáng yêu.

Nhưng cô không thể cười được a.

Lan Tĩnh đã rút ra được kinh nghiệm sau rất nhiều lần, chính là một khi cô lộ ra vẻ mặt buồn cười, con trai bảo bối liền sẽ mất hứng tận mấy phút đồng hồ.

Nhưng cho dù là bộ dạng nào, thằng bé cũng đáng yêu tới mức làm cho cô muốn mạnh tay chà đạp một phen.

Lan Tĩnh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, gương mặt hơi rũ xuống. Cả người vốn đang vui vẻ đột nhiên lấy tốc độ sét đánh lộ ra mất mát, cô từ từ thở dài đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà mẹ chỉ muốn ôm Đường Đường thôi,"

"Tại sao ạ?"

Tô Đường ngồi bên trong xe, nhìn Lan Tĩnh đang đứng bên ngoài đáng thương buồn bã, hai tay bắt chéo đặt trên bụng rối rắm một hồi cuối cùng quay đầu đi, hơi không được tự nhiên mà thỏa hiệp: "Vậy mẹ ôm con đi, chỉ được ôm một lát thôi."


Tô Đường duỗi ra ngón tay trỏ mập mạp ngắn ngủn, rồi lại lấy ngón cái chụm vào ngón trỏ, khua tay múa chân, cường điệu nói: "Chỉ một chút xíu thôi nha."

Lan Tĩnh mới vừa rồi mất mát buồn bã nghe vậy cả người giống như sống lại, cô cười tủm tỉm lần nữa vươn tay, cẩn thận che chở đầu Tô Đường, ôm cậu từ trong xe ra ngoài.

Cánh tay nhỏ nhắn ôm vòng qua cổ mẹ, ở nơi Lan Tĩnh không nhìn thấy thở dài một tiếng: Ai biểu bây giờ cậu là một đứa nhóc làm chi?

Hơn nữa ôm còn mềm mềm thoải mái.

Linh hồn bên trong cậu vốn là của một người trưởng thành, nhưng thế giới này ngoại trừ chính bản thân Tô Đường cũng không ai biết được chân tướng. Cậu dù không tình nguyện nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật trớ trêu này. Nghĩ vậy cậu an lòng được Lan Tĩnh ôm đi về hướng một cô nhi viện.


Mái ấm Hạnh Phúc có diện tích không lớn lắm nằm ở ngoại ô thành phố A.

Lan Tĩnh trước giờ đều tận sức với sự nghiệp từ thiện, cô không muốn chỉ ngồi một chỗ dùng tiền mà thích tự thân mình đến giúp đỡ hơn. Và cô nhi viện này là một trong những nơi Lan Tĩnh thường xuyên đến.

Tô Đường được Lan Tĩnh ôm trên tay, ánh mắt đen láy sáng bóng như một viên bảo thạch tò mò nhìn về phía trước.

Tính cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu được đến cô nhi viện.

Hôm nay Lan Tĩnh đột ngột xuất hiện ý định muốn mang Tô Đường đến đây, theo cách nói của cô là muốn bắt đầu bồi dưỡng tình yêu thương cho cậu từ khi còn nhỏ.

Thời điểm đến cửa cô nhi viện, Lan Tĩnh đem Tô Đường thả xuống mặt đất, cô ngồi xổm người xuống, ôn nhu vuốt nhẹ lên đầu Tô Đường nói: "Đường Đường nhớ lời của mẹ dặn, lát nữa phải hòa đồng với các bạn biết chưa, nhìn thấy những bạn không giống mình cũng đừng sợ hãi, bọn họ đều là những đứa trẻ rất tốt, rất ngoan."
Khi còn ở trên xe, Lan Tĩnh đã kể cho Tô Đường nghe một số hoàn cảnh của bọn trẻ, nhưng Tô Đường dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, được tiếp xúc với những đứa trẻ có hoàn cảnh bất đồng nên Lan Tĩnh có chút không yên lòng, trước khi vào muốn nhắc lại với con trai một lần nữa.

Lan Tĩnh hiểu rõ tính cách Tô Đường, không phải sợ thằng bé sẽ nảy sinh chán ghét với những người ở đây, chỉ là trong cô nhi viện có một số bé sinh ra đã mang nhiều chỗ thiếu hụt, bà sợ Tô Đường sẽ bị dọa, cũng sợ thái độ trong lúc vô tình của cậu sẽ gây thương tổn tâm lý đến những đứa trẻ yếu ớt thiệt thòi này.

Tô Đường không phải là một đứa con nít thật sự, những gì Lan Tĩnh nói cậu đều hiểu rõ. Cậu nhu thuận gật đầu, một bàn tay nắm chặt tay cô, tay còn lại vỗ vỗ lên ngực nhỏ: "Mẹ yên tâm ạ."
Lan Tĩnh cười cười, lần nữa xoa mái tóc mềm mềm ngắn ngắn của Tô Đường, sau đó đứng lên đi vào bên trong.

Viện trưởng của cô nhi viện này là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, nhìn gương mặt rất hiền lành phúc hậu.

Thời điểm Lan Tĩnh dắt Tô Đường đi vào, viện trưởng đang dẫn theo một vài tình nguyện viên đến chơi đùa cùng bọn nhỏ trên sân thể dục.

Bà nhìn thấy Lan Tĩnh ở phía xa liền báo với cô gái trẻ bên cạnh một câu, rồi đi về hướng Lan Tĩnh cùng Tô Đường.

"Tích Tích"

Âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên làm Tô Đường hoảng sợ.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhưng kì lạ là dường như những người xung quanh đều không nghe được âm thanh quái dị này.

Kể cả Lan Tĩnh là người đứng gần cậu nhất cũng không.

Tô Đường nháy mắt hoài nghi mình đã nghe nhầm rồi.
Cậu thu hồi ánh mắt nghi thần nghi quỷ của mình, lần nữa nhu thuận lễ phép đứng vững, chuẩn bị chào hỏi viện trưởng Âu Dương.

"Tích Tích!" "Tích Tích!"

Âm thanh bén nhọn vang lên lần thứ hai. Tô Đường chưa kịp chuẩn bị tinh thần thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng.

Chính là lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, một tấm bảng màu đỏ như máu xuất hiện trước mắt.

Nói đúng hơn là xuất hiện trên đỉnh đầu của viện trưởng Âu Dương.

Tên đầy đủ: Âu Dương Bội Thanh.

Nghề nghiệp: Viện trưởng mái ấm Hạnh Phúc.

Quan hệ với nhân vật phản diện: Ân nhân cứu mạng. (Mở rộng)

Tô Đường hốt hoảng. Bốn năm, cậu từ một đứa nhỏ vừa cất tiếng khóc chào đời cho đến hình hài bụ bẫm như bây giờ, rốt cuộc cái hệ thống vô trách nhiệm này rốt cuộc đã quay trở lại.

Đời trước Tô Đường vừa mới tròn mười tám đã chết vì bệnh tim bẩm sinh.
Cậu còn nhớ rõ trước khi nhắm mắt, những người thân thật lòng yêu thương cậu nhất đều khóc không thành tiếng.

Phòng bệnh màu trắng tràn ngập áp lực bi thương, tựa hồ đè nặng người khác khiến họ suy sụp đến không thở nổi.

Nhưng sau khi nhắm mắt, Tô Đường không hề thấy địa ngục đáng sợ như trong tưởng tượng, cũng không nhìn thấy thiên đường đẹp đẽ thơ mộng, mà là đi đến một không gian kì quái.

Một âm thanh lạnh lùng tự xưng hệ thống thông báo cho cậu biết, nếu cậu hoàn thành được nhiệm vụ sẽ được quyền lựa chọn sinh mệnh thứ hai.

Nghĩ đến người thân trong phòng bệnh, Tô Đường nắm chặt tay lựa chọn đồng ý.

Nhiệm vụ: Cảm hóa nhân vật phản diện, ngăn cản nhân vật phản diện tiêu diệt thế giới.

Không chờ Tô Đường kịp lý giải nội dung nhiệm vụ. Mở mắt lần nữa, Tô Đường đã trở thành một đứa trẻ vừa mới được sinh ra.
Mà cái hệ thống thần bí kia cũng không còn xuất hiện nữa.

Vài năm đi qua, ngẫu nghiên Tô Đường nhớ tới chỉ cảm thấy đó hẳn là một giấc mộng mà thôi.

Hệ thống, thì ra nó thật sự tồn tại.

"Đường Đường?" Thanh âm ôn nhu của Lan Tĩnh vọng lại từ xa khiến Tô Đường hoàn hồn.

Tô Đường mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lan Tĩnh, cô có chút lo lắng đặt tay lên trán con trai: "Đường Đường, con không thoải mái à?"

Tô Đường lắc đầu, bắt lấy bàn tay của Lan Tĩnh: "Mẹ ơi con không sao."

Lan Tĩnh lo lắng cẩn thận quan sát Tô Đường một chút rồi mới yên tâm đi tiếp.

Cô dắt bàn tay nhỏ bé của Tô Đường, giới thiệu viện trưởng đã sớm đến trước mặt hai người: "Đường Đường, đây là bác viện trưởng, con đến đây thưa bác đi."

Tô Đường thẳng sống lưng, sau đó gập người chào viện trưởng: "Con chào bác viện trưởng ạ, con tên Tô Đường."
Viện trưởng Âu Dương vẻ mặt hiền lành nhìn Tô Đường, bà lấy ra một viên kẹo được đóng gói đẹp mắt từ trong túi áo đưa cho cậu: "Ngoan lắm, đây là kẹo của bác tự làm, cho Đường Đường một viên."

Vỏ kẹo không ngăn được hương vị sữa bò nồng đậm đánh vào mũi của Tô Đường.

Ánh mắt cậu nhanh chóng sáng rực, cái này nhất định ăn rất ngon.

Cậu khát khao mà nhìn lòng bàn tay có kẹo của viện trưởng, sau đó ngẩng đầu hướng về phía Lan Tĩnh.

Lan Tĩnh khẽ cười gật đầu.

Tô Đường lúc này mới tiếp nhận, sau đó cẩn thận lột lớp vỏ màu trắng ra, đem viên kẹo hấp dẫn bỏ vào trong miệng.

Quả nhiên cực kì ngon

Tô Đường liếm kẹo trong miệng, đôi mắt bởi vì được ăn ngon mà suиɠ sướиɠ hơi heo lại.

Lan Tĩnh lần nữa nói chuyện cùng viện trưởng Âu Dương, Tô Đường nắm tay mẹ, ánh mắt dừng lại nhìn tấm bảng màu đỏ trên đầu viện trưởng, sau đó lén vươn ra ngón trỏ ngắn ngắn tròn tròn, nhấn vào hai chữ "mở rộng".