Vài Lần Hồn Mộng

Chương 58




Nhược Nhất không chỉ một lần nghĩ đến, lúc trước khi Thương Tiêu thấy nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn, nhìn thấy nàng giãy khỏi tay hắn, thà chết cũng muốn rời khỏi hắn, lúc đó cảm nhận trong lòng hắn là như thế nào.

            Là hối hận? Đau lòng? Hay là cố gắng níu kéo khi mà nỗi tuyệt vọng cứ theo đuổi hắn như hình với bóng?

            Mà hiện tại nàng suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, nàng tình nguyện cho mình chết thảm một vạn lần, cũng không muốn Thương Tiêu trải qua đau lòng như vậy.

            Người ở lại, mới là người đau khổ nhất.

            Trong đêm tối, Ngược Nhất lạnh thấu xương thất tha thất thểu chạy đến, khi nhìn gương mặt không có chút biểu cảm nào của Thương Tiêu, nàng nói: “May mà còn sống.” Nhưng khóe môi cứng ngắc lại như thế nào cũng vẽ không ra nụ cười trên gương mặt. Ngay cả trào phúng đều cảm thấy được gian nan.

            Nhược Nhất tự nói với mình, không sao, hắn đang trong ma chướng. Sẽ không sao đâu.

            Nàng ngất đi, ngất đến giữa đêm. Lúc đó song nguyệt đã lên cao giữa bầu trời.

            Lại đến hỉ nguyệt, dựa theo tập tục của Cửu Châu, ngày này thích hợp cho việc cưới xin, thích hợp tổ chức tiệc mừng. Mà bây giờ nàng cầm tay của Thương Tiêu, cảm giác người còn ở trước mặt, cũng giống như chết rồi.

            Sau khi Nhược Nhất im lặng một lúc lâu, mới thu đủ dũng khí nhẹ nhàng thì thầm: “Thương Tiêu, sinh nhật vui vẻ.” Nàng đợi đã lâu, chờ Thương Tiêu nghiêm mặt ửng đỏ, quay đầu, không được tự nhiên trả lời một tiếng “Ừ.”

            Mà cuối cùng, cũng chính nàng tự diễn cho tròn vai của mình: “Ta biết, ta biết chàng chính là người kiêu ngạo da mặt lại mỏng. Chàng đó, trong lòng chàng kỳ thật là vui mừng vạn phần. Ta biết, ta biết.” Nàng vùi đầu lên đầu gối của hắn, gối đầu lên tay hắn, đôi mắt chua chát đến phát đau.

            Ngọc bội màu trắng đeo bên hông của hắn, phát ra ánh sáng dịu ấm dưới ánh sáng của vầng trăng ngoài cửa sổ tựa hồ như những cây kim châm làm cho đôi mắt Nhược Nhất đau đớn. Nàng nén giận: “Chàng còn phải làm canh suông mì sợi cho ta ăn cả đời, nhưng mà ngay cả một chén chàng cũng chưa từng làm thành công, một chén cũng chưa từng làm thành công.”

            “Chàng muốn có quà sinh nhật sao?” Nhược Nhất nói, “Ta cho chàng quà, chàng phải tỉnh lại, nếu không...... nếu không......” Nếu không ta sẽ rời khỏi đây.

            Thế nhưng Nhan Nhược Nhất chạy đi đâu cho khỏi.

            Nghĩ như thế, Nhược Nhất có chút không phục ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Thương Tiêu. Nàng vươn tay cánh tay vòng qua ôm cổ Thương Tiêu, kéo người của hắn xuống dưới, nụ hôn đầu chưa sâu, mang theo một chút e thẹn của nữ tính trời sinh.

            Nhưng nụ hôn này làm cho đáy lòng nàng ấm áp, bị xua tan cái lạnh đông cứng ẩn chứa trong người nàng mấy ngày gần đây. Nhược Nhất không khỏi lưu luyến không muốn rời xa.

            Lúc này Nhược Nhất cảm giác rõ ràng hơi ấm ở ngực càng lan rộng. Ấn ký sau tai do Thương Tiêu cho nàng cũng từ từ nóng rực. Huyết mạch tứ chi giống như sống lại một lần nữa, ức chế không được sự cấp thiết động tình. Nàng không thể ngừng lại, tham luyến hôn lên môi Thương Tiêu không đủ. Khai mở môi hắn, giống như kẻ xâm lược hung tàn, một trận cướp đoạt, giống như muốn đoạt lấy hô hấp của hắn.

            Mà Thương Tiêu tùy ý nàng đoạt lấy như thế, không phản kháng, không giận, không bực tức, không động tình, không đáp lại, vẻ mặt ngay cả một chút thay đổi cũng không có.

            Nhược Nhất không khỏi nhíu chặt mày, nàng nhẫn tâm cắn vào cánh môi của Thương Tiêu.

            Mùi vị máu tanh lập tức tràn ngập giữa môi miệng hai người. Dần dần Nhược Nhất có cảm giác kỳ quái, làn hơi thở từ mũi thở ra vào trên mặt Thương Tiêu lại bị bắn ngược trở về, nhưng lại sẽ làm nàng có một loại cảm giác đau đớn bị cháy, khát vọng được hắn chạm vào, khát vọng có thể chạm vào da thịt của hắn, khát vọng được ôm hắn mà không hề có khoảng cách......

            “Thương Tiêu.” Nàng thì thầm tên của hắn, chưa từng có giờ phút nào khát vọng được nghe hắn trả lời lại như lúc này.

            “Thương Tiêu......” Giọng nói của nàng mang theo động tình khàn khàn, vừa cắn nhẹ cánh môi của hắn, tinh tế mút lấy, vừa đẩy hắn ngã lên giường.

            Đầu ngón tay lướt qua mái tóc dài màu bạc của hắn, duỗi ra thâm nhập vào trong áo hắn, từ từ mơn trớn lưng của hắn, từ từ cởi quần áo của hắn ra.

            Bên trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu không có một chút biểu hiện lay động của cảm xúc, trong suốt như lúc ban đầu. Giống như những việc Nhược Nhất đang làm lúc này tất cả đều chỉ là làn nước trong lay động, không quan hệ gì đến chuyện tình cảm nam nữ.

            Lòng háo thắng của Nhược Nhất bị kích thích, môi của nàng dọc theo cằm của Thương Tiêu tinh tế tỉ mỹ từ từ đi xuống, ở động mạch của hắn dùng răng cắn ra một cái để lại ấn ký, lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm trêu chọc. Nhược Nhất cố gắng hết khả năng khiêu khích hắn, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn của mình, nàng hành động lớn mật ở trước ngực hắn, cắn đến trên người Thương Tiêu cơ hồ không còn màu sắc như ban đầu.

            Thế nhưng hắn vẫn thờ ơ.

            Nhược Nhất cảm thấy tuyệt vọng suy sụp .

            Cuối cùng nàng nghĩ muốn buông bỏ, mà khi nàng chỉnh lại quần áo, lúc rời khỏi người Thương Tiêu, trong nháy mắt cơn rét qua quanh thân thể nàng, giống như hàng vạn hàng nghìn băng châm cùng lúc đâm vào trái tim khiến nàng đau đớn khôn kể, ấn ký sau tay lại lạnh như băng khiến đại não của nàng cứng đờ.

            Lúc này Nhược Nhất mới nhớ tới, song sinh ấn này của Cửu Vĩ Bạch Hồ, vốn chính là vì sản sinh rà đời sau mà làm ấn.

            Thì ra, đúng là bọn họ đã đến lúc nên làm việc rồi.

            Nhược Nhất trêu ghẹo nói: “Thương Tiêu, nếu chàng tỉnh, sẽ trách ta cưỡng ép chàng không?” Nói xong lời này, tự mình nở một nụ cười. Nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Thương Tiêu, ngay cả cười khổ cũng cười không được. Phải làm, mặc dù căn bản là hắn không có phản ứng cũng phải làm, mặc dù căn bản là hắn không biết cũng phải làm.

            Bởi vì không làm, nàng sẽ chết, sẽ kéo Thương Tiêu cũng chết.

            Nhược Nhất gục đầu xuống nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trán hắn: “Cho ta một chút đáp lại.”

            Cho ta một chút đáp lại.

            Tiêu hồ ly, ít nhất hãy cho ta có dũng khí tiếp tục đi.

            Từ trán của hắn trược xuống, cánh môi nàng lướt qua mi tâm của hắn, mũi, thẳng đến đôi môi sưng chưa hết ửng đỏ của hắn. Nhược Nhất nhẹ nhàng dán xuống, không giống như cái cắn tức giận vừa rồi, thay vào đó là nhẹ nhàng day dưa. Một lần rồi lại một lần, tựa như liên tục gọi tên hắn tràn đầy tình ý.

            Cho dù trong mắt người này một mảnh trong suốt căn bản không đem bóng dáng của nàng nhập vào mắt.

            Đánh bạo đưa tay phóng tới nơi đó của Thương Tiêu. Nhẹ nhàng vuốt ve, lại một lần nữa trút bỏ quần áo, nàng từ cằm của Thương Tiêu, hôn môi xuống ngực hắn, bụng......

            May mà cuối cùng Thương Tiêu cũng nổi lên phản ứng sinh lý. Nhược Nhất không biết là nên khóc hay nên cười.

            Đây không phải lần đầu tiên, nhưng là đau đớn cũng không kém hơn lần đầu tiên. Mà lần này, nhưng không có đầu ngón tay khô ráo của Thương Tiêu khẽ vuốt ve trấn an, không có giọng nói khàn khàn hổn hển làm bạn, không có xấu hổ cố nén động tình tiến thối lưỡng nan.

            Chỉ có một mình Nhược Nhất, đỡ lấy hắn, dựa vào sự ướt át, chậm rãi trượt nhập.

            Nàng cúi người ở trước ngực Thương Tiêu, chịu đựng đau đớn hoạt động mông của mình, rốt cục khi hắn dừng lại chỗ sâu nhất trên thân thể của Nhược Nhất, Nhược Nhất lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán nàng ở má của hắn. Nói:

            “Tiêu hồ ly, ta cảm thấy được chàng đang giả chết.”

            Đây là câu nói đùa, nhưng mà bị nàng dùng ngữ điệu không thay đổi độ trầm bổng thuật lại, ngay cả chính nàng cũng không cảm thấy là đang nói đùa.

            Thế nhưng còn chưa xong, nàng dùng cuộn vải quấn trên bàn tay phải che mắt của Thương Tiêu lại, ngăn cách tầm mắt của hắn, cũng ngăn cách tầm mắt của mình. Nhược Nhất chống đỡ thân mình, từ từ hoạt động, lặp lại động tác cao thấp. Dần dần xao động trong thân thể tràn ra, đau đớn phía dưới cũng đã biến mất dấu vết, Nhược Nhất hơi tăng thêm lực dao động.

            Nàng cúi nửa người, dán trong ngực hắn, nghe nhịp đập mạnh mẽ của tim hắn, lặp lại động tác, lại tự nói với chính mình, không sao, không sao, bây giờ hắn chỉ là đang nhập ma, cuối cùng sẽ tốt thôi.

            Nhưng tay phải vẫn không chịu rời khỏi đôi mắt hắn.

            Nhược Nhất sợ hãi, sợ chính mình lúc này nhìn thấy ánh mắt như vậy, có lẽ, nàng sẽ sụp đổ.

            “Thương Tiêu, Thương Tiêu!” âm thanh dính chặt ẩm ướt càng lúc càng tăng, nàng bối rối la lên. Mà cái lổ tai cũng dán chặt ở ngực hắn, nghe thấy nhịp tim của hắn biến đổi hơi nhanh một chút, động tác của Nhược Nhất càng nhanh hơn.

            Thương Tiêu, trả lời ta.

            Cho dù chỉ có một tiếng, trả lời ta một tiếng......

            Xin chàng.

            Cho ta biết, cũng không phải chỉ một mình ta......

            Mà đến cuối cùng khi ngừng lại, hắn vẫn thờ ơ.

            Nhược Nhất thở hổn hển từ trên người hắn trượt xuống, hơi thở phun bên tai ở hắn. Thổi qua tóc mai của hắn. Song nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu một mảnh hỗn độn trong phòng. Đêm yên tĩnh đến làm cho người ta sợ hãi.

            Nàng rúc vào bên người Thương Tiêu, chỉ cảm thấy còn lạnh lẽo hơn so với nàng lúc nàng ngất xỉu. Chôn đầu ở bên trong chăn, Nhược Nhất cũng không quản trên người bọn họ chật vật, nhắm mắt lại, không có một tiếng thở dài liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

            Mà tay phải của nàng vẫn chưa rời khỏi mắt hắn. Cho nên cũng không phát hiện bên trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu từ từ cuồn cuộn lên cảm xúc.

            Đối với Nhược Nhất mà nói, mặc kệ hôm nay trải qua bao nhiêu chật vật, ngày hôm sau khi mặt trời nhô lên, cuộc sống vẫn tiếp tục như trước.

            Hôm sau Nhược Nhất sắp xếp chỉnh sửa quần áo của mình và Thương Tiêu một lượt. Xách giỏ ra ngoài hái trái cây dại. Trước khi ra cửa nàng quan sát ấn ký mày xanh đen trên cổ của Thương Tiêu mặt nhăn nhăn mày, sờ miệng mình nói: “Chẳng lẽ là gần đây không có thịt ăn, cho nên tối hôm qua trở nên dữ tợn?”

            Nàng lắc lắc đầu, đi ra ngoài.

            Nam tử ngồi ở bên giường, đầu ngón tay hơi hơi động đậy, sau đó lại khôi phục vẻ yên lặng.

            Tìm một buổi sáng, tìm được rồi một rổ trái cây, nhưng mà nhìn một giỏ trái cây màu xanh đậm, Nhược Nhất cảm thấy vị chua bốc lên. Kết hợp với nhiều ngày đều ăn như vậy, Đây cho dù là mỹ vị khó tìm trong trời đất nàng cũng chán ngấy rồi, huống chi đầy chỉ là trái cây vừa chua vừa chát.

            Nàng cầm lấy một quả xanh biếc, cho dù trong bụng đối khát như thế nào cũng mở miệng ăn không nổi.

            Ngay trong lúc rối rắm, chợt nghe phía sau có một tiếng cười khẽ, tiếng cười vạn phần quen thuộc.

            Ban đầu Nhược Nhất ngẩn ra, lập tức vui sướng trong lòng, nàng vội vàng quay đầu lại vui mừng nói: “Huân Trì!”