Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan

Chương 20




Bạch Tô khẽ trừu khóe miệng, nàng ta cảm thấy nàng dễ lừa? Hay là nhìn ngu ngốc tới mức dễ dàng tin được lý do hoa hòe này của nàng ta?

Đức phi thấp thỏm trong lòng, cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cũng không biết là có thể lừa dối để thoát một kiếp này không?

Sau một hồi suy kĩ, Bạch Tô mới khẽ nâng cằm: “Dẫn đường đi”.

Nàng vừa nói như vậy, như thế có nghĩa là nàng đồng ý bỏ qua chuyện này, Hoàng Hậu nương nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể dỗ dành tiểu tổ tông này đi ra khỏi cung điện.

Ở Ngự Hoa Viên đã được bày xong bàn ghế chờ các nàng đến.

Bạch Tô ngồi xuống ví trí chỉ định sẵn, tất cả mọi người đều yên tĩnh ngồi ở vị trí, cúi đầu xuống thấp.

Chờ tất cả các nàng ngồi xuống, cung nữ bưng mâm đi tới, cho mỗi cá nhân đều có một cái khăn che mặt.

Cung nữ đi tới trước mặt Bạch Tô, cúi đầu xuống, hai tay run rẩy đặt đồ vật ở trên bàn.

Đồ vật nằm ở trên bàn, cung nữ kia nhanh chóng lùi về phía sau một bước, chân nhỏ nhanh chóng trở về vị trí của mình, cảm giác trong lòng chính là sống sót sau tai nạn.

Bạch Tô nhướng mày, tay nhỏ khẽ cầm lên chiếc khăn che mặt nhỏ lên, bỗng nhiên cười nhạt một chút.

“Hoàng Hậu nương nương, hành động này của ngươi là ý gì vậy?”. là cảm thấy rằng khuôn mặt của nàng không thể nhìn người được? Muốn nàng che lại sao?

Lần trước ở tiệc tẩy trần có cả hoàng đế nàng còn có thể cự tuyệt, nữ nhân này còn muốn lặp lại trò cũ?

“Huyện chúa đừng hiểu nhầm, Ngự Hoa Viên đang là thời điểm trăm hoa đua nở, phấn hoa ở khắp mọi nơi, cho nên là bổn cung mới chuẩn bị cho mọi người khăn che mặt, cũng không hề có ý nghĩ khác!”.

Haha, nàng ta đoán không sai, nàng đúng là đã cố ý, nàng không muốn lại nhìn cái gương mặt cả Bạch Tô nữa, nhìn một lần liền buồn nôn một lần. Vừa lúc đi vào Ngự Hoa Viên, dựa vào lý do phấn hoa này, có thể làm cho nàng đeo chiếc khăn lên mặt, thế là nàng có thể nhắm mắt làm ngơ rồi, chuyện này không phải quá tốt sao?

Tất cả các phi tần khác ai cũng cảm thấy khẩn trương, hy vọng rằng Bạch Tô có thể nhanh chóng đeo lên chiếc khăn kia, nếu như vậy thì các nàng sẽ không cần phải cúi đầu, cổ sẽ mỏi lắm.

Bạch Tô cười nhẹ, dựa mình vào thân ghế, cầm chiếc khăn ném trên bàn.

“Đa tạ ý tốt củ Hoàng Hậu nương nương, ta không bị dị ứng với phấn hoa, cho nên ta sẽ không đeo”. Đùa chuyện gì thế, đừng tưởng rằng nàng không biết những người này đều mong muốn không nhìn thấy mặt nàng.

Nàng biết gương mặt của mình như thế nào, nàng nhìn gương cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nếu như ghê tởm, vậy thì không thể chỉ có mình nàng ghê tởm được, cho nên nàng muốn khoe ra khuôn mặt bị hủy đi dung mạo này, ghê tởm tất cả mọi người, đây mới là việc người xấu nên làm. Mỗi người đều phải chịu, xem đi, rất là công bằng.

[Tiểu tỷ tỷ, ngươi thừa nhận đi, ngươi chính là một kẻ biếи ŧɦái].

Hệ thống, ngươi không nói lời nào, không ai nói ngươi là kẻ câm đâu.

Ngươi lại bắt nạt ta, ngươi có tin không bây giờ ta liền tự sát cho ngươi xem.

Xoát một chút, một chiếc thủy chủ được nàng rút ra từ ống tay áo tay phải, ánh sáng khẽ lóe lên.

[.........] hệ thống không dám nói tiếp nữa, tiểu tỷ tỷ này đúng là kẻ biếи ŧɦái, người bình thường đâu ai mang theo vũ khí bên mình để tự sát đâu? Thôi được rồi, không kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới nàng nữa.

Thấy hệ thống im lặng không dám nói tiếp nữa, Bạch Tô khẽ hừ nhẹ một tiếng, đồ con nít, ta còn không thể trị được ngươi chắc?

Mọi người: “...............”

Khăn che mặt vậy là chuẩn bị cho nàng, nàng không đeo, vậy thì các nàng đeo có tác dụng gì?

Nhân vật chính không chịu đeo, các nàng cũng không thể ép buộc, hơn nữa người này có hành vi khó đoán, tùy hứng làm bậy, nhưng nàng lại là Nhϊếp Chính Vương phi, đầu óc của nàng lại còn không tốt lắm, tất cả các nàng đều không muốn đắc tội.

Tất cả các nàng chỉ có thể chịu cái mệt này mà cùng mang lên khăn che mặt, tự giắc không nhìn mặt Bạch Tố.

Sắc mặt của Hoàng Hậu nương nương cực kì kém, nhưng một khi đeo chiếc khăn che mặt lên, ngay lập tức che khuất vẻ mặt âm trầm của nàng.

Chờ đến khi cung nữ bày điểm tâm lên hết, dáng ngồi của Bạch Tô vô cùng xấu, hai chân bắt chéo, tay cầm mâm điểm tâm, tay còn lại cầm từng miếng to mà ăn, dáng vẻ của nàng cùng với tất cả những phi tần khác ăn từng ngụm nhỏ chính là vô cùng khác nhau.