Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 150: Chém giết (2)




Quảng Nguyên Giáp miệt thị cười lạnh một tiếng, trường thương bay lên không. Hơn trăm viên Cửu Tử Liên Hoàn Phích Lịch Châu kia liên tiếp nổ tung, nhưng không có cách nào ngăn cản thương thế của hắn!

Coong!

Trường thương đâm vào trên cối xay, nhất thời ầm ầm một tiếng, hai cái bao tay bị nổ nát tản ra bốn phía. Dư uy của mũi thương trực tiếp phá tan không khí, mạnh mẽ đâm vào trên người Bạch Thành Phong, đem lồng ngực hắn đâm thủng!

Phốc!

Bạch Thành Phong phun ra một ngụm máu, toàn bộ tinh thần trong nháy mắt uể oải xuống.

– Thành Phong!

Lâm Vũ dại ra, cuồng bạo hét lớn một tiếng, đột nhiên ôm lấy Bạch Thành Phong, chỉ thấy con ngươi của hắn bắt đầu tan rã.

– Giun dế, chết!

Quảng Nguyên Giáp thấy một thương của mình dĩ nhiên không thể thuấn sát một tên Võ sư, cảm thấy giận dữ không ngớt, lần thứ hai giơ thương điểm đến.

– Lâm Vũ, cẩn thận!

Ở phía xa một âm thanh diễm lệ vang lên, La Lan Đóa sợ đến hoa dung thất sắc, liều mạng gào lên:

– Chạy mau, Lâm Vũ chạy mau!

Nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, trơ mắt nhìn người mình yêu sắp chết thảm dưới thương của kẻ địch.

Coong!

Một đạo Long Ngâm Kiếm khí vang lên, Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện, Xuân Thủy kiếm bốc lên đạo đạo ánh kiếm, như từng đoá từng đoá kiếm liên tản ra, hướng về đầu lâu của Quảng Nguyên Giáp quét tới!

– Thanh Liên Kiếm Ca!

Quảng Nguyên Giáp từ bản năng thấy lạnh cả người, hắn cũng không hiểu vì sao một tên bát tinh Võ sĩ dĩ nhiên sẽ làm đáy lòng hắn phát lạnh, nhưng này là trực giác xuất từ bản năng võ giả, quyết không thể sai. Hắn hít vào ngụm khí lạnh, không lo giết Lâm Vũ, vội vàng rút trường thương về, thả người quét ngang, tiêu diệt từng đoá từng đoá kiếm liên.

Ở phía xa La Lan Đóa mới nới lỏng một chút, cả người có một loại cảm giác hư thoát vô lực. Nhìn bóng người thân ở trong kiếm liên, nội tâm dị thường phức tạp.

– Mang theo Bạch Thành Phong lui ra, tìm Cổ Vinh trị liệu!

Lý Vân Tiêu bỏ lại câu nói này, cả người nhất thời bị Hàn Băng chi thương của Quảng Nguyên Giáp bọc lại, từng bước nguy hiểm!

Lâm Vũ bi phẫn không thôi, biết mình lưu lại cũng là phiền toái, hắn không cam lòng mạnh mẽ đập xuống đất một quyền, chấn động lên một đống bụi bặm. Lập tức ôm lấy Bạch Thành Phong, theo học sinh quân thối lui.

Giờ khắc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Quảng Nguyên Giáp cùng Lý Vân Tiêu, Thương Lập Quần cùng Kế Mông. Bốn mươi vạn đại quân không thể phong tỏa ngăn cản hai ngàn học sinh quân, hiện tại coi như trùng kích tới cũng uổng công vô ích.

Kế Mông vừa thấy Lý Vân Tiêu bị vây, nhất thời nội tâm sốt sắng, liều mạng tấn công không ngớt. Kiếm pháp của hắn phiêu dật linh xảo, chỗ đi qua từng đoá từng đoá hoa đào nở rộ, làm cho người ta có một loại cảm giác xa hoa. Thương Lập Quần bị đánh dị thường ngột ngạt cùng phiền muộn. Nguyên bản cảnh giới của mình cao hơn hắn một tinh, cho rằng có thể ung dung áp chế, thậm chí đánh giết đối phương cũng có thể. Ai nghĩ đến dĩ nhiên có cảm giác dần dần không chống đỡ nổi.

– Tiểu tử, có gan chớ né! Là nam nhân liền ăn ta một thương!

Bên kia Quảng Nguyên Giáp cũng dị thường phiền muộn, tuy rằng thương pháp của hắn càng lúc càng nhanh, làm Lý Vân Tiêu dị thường nguy hiểm, nhưng mỗi một lần đều ở trong nguy hiểm nhất nhẹ nhàng tránh thoát. Nhìn như mỗi một lần đều là vận may, nhưng số lần nhiều, giờ mới hiểu được là thực lực!

– Ngươi còn muốn mặt sao?

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

– Vũ Quân đối phó Võ sĩ, còn không cho ta trốn? Mặt ngươi so với tường thành còn dày hơn!

Quảng Nguyên Giáp giận dữ, thương thế càng ngày càng mãnh, nhưng vẫn như cũ mỗi lần đều bị hắn né qua.

Kỳ thực Lý Vân Tiêu cũng là nội tâm phát khổ, cả người mồ hôi lạnh tràn trề, hắn đã đem thân pháp Di Hình Hoán Ảnh triển khai đến cực hạn, nếu như lại giằng co nữa, mình chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ. Đối phương là Vũ Quân, lại có Hàn Băng chân khí, căn bản không phải mình có thể chống đỡ, nếu trúng chiêu, kia là chắc chắn phải chết!

Xa xa đám người Hàn Bách từng cái từng cái trái tim ầm ầm nhảy lên, bị Lý Vân Tiêu biểu diễn mạo hiểm sợ đến sắp không xong rồi.

Trần Chân nổi giận hét lớn:

– Tất cả mọi người đồng thời giết tới, cứu Vân thiếu! Đừng quên là ai dạy các ngươi võ kỹ, ai có lợi liền chia sẻ cho các ngươi, ai ở thời điểm nguy hiểm nhất đoạn hậu cho các ngươi! Nếu như còn là một nam nhân, hãy cùng ta xông lên! Nữ nhân có thể lưu lại!

Lâm Vũ càng là một mặt bi phẫn, giơ trường thương quát:

– Xông a! Lưu lại đều là loại nhát gan, sau đó cũng đừng đến học viện lăn lộn, ngày hôm nay nếu lão tử không chết, gặp một lần đánh một lần, đánh chết mới thôi!

Hắn hoành nâng trường thương, xung phong liều chết tới trước tiên. Học viên còn lại từng cái từng cái bị kích phát tự tôn, loại cảm giác giết chóc trong ảo cảnh kia trong nháy mắt xông lên đầu. Từng cái từng cái trợn tròn đôi mắt, hai mắt đỏ ngầu, rất nhanh phía trên liền tụ tập lên tử khí, so với lúc trước xông ra trùng vây còn muốn rõ ràng hơn nhiều lắm.

– Giết, xông a!

– Giết chết đám vương bát đản này, người chặn ta… chết!

– Lão tử liều mạng với các ngươi, ngày hôm nay giết một vạn người chịu tội thay!

Hơn hai ngàn học viên nhất thời ầm ầm phóng trở về, tất cả đều là vẻ kiên quyết, không chết không thôi!

Bốn mươi vạn đại quân kia từng cái từng cái xem mà cả người phát lạnh, loại sát khí làm người nghẹt thở kia, so với bọn họ ở Bạch Đầu trấn, Đại Mãng Sơn nhìn thấy yêu thú còn muốn làm người khủng bố phát lạnh. Tất cả mọi người đều theo bản năng lùi về sau.

Thương Lập Quần cũng rất sốt ruột, đấu pháp của Kế Mông hoàn toàn là lưỡng bại câu thương, nhìn như phiêu dật linh động, kì thực điên cuồng đến cực điểm. Mỗi một chiêu nếu ngươi không phòng thủ, chính là lưỡng bại câu thương. Hắn có thể lên đến Vũ Quân, đồng thời có địa vị hôm nay, làm sao có khả năng cam lòng nắm tính mạng của mình đi mạo hiểm, vì lẽ đó khắp nơi bị động.

Giờ khắc này vừa thấy hơn hai ngàn tên học sinh quân xung kích tới, loại khí thế thề không quay đầu, quyết chí tiến lên kia, càng làm hắn kinh hãi không thôi.

Không thể buông tha dũng giả thắng, hắn vừa nhụt chí, nhất thời bắt đầu lạc xuống hạ phong!

– Ngư sư huynh, còn chờ cái gì, nhanh trợ Nguyên Giáp sư huynh giết tặc tử này!

Ở phía xa Lý Dật càng ngày càng cảm thấy không đúng, không chỉ có Sát Thần Nhất Chỉ kia quỷ dị, càng để trong lòng hắn cáu kỉnh bất an chính là, ở phía xa, địa phương trong tầm mắt, bắt đầu có bụi bặm lăn lộn, thật giống như có đại quân ép gần!

Ngư Nguyên Văn cũng mơ hồ cảm thấy nguy cơ, không kịp nhớ mặt mũi, chiến kích trong tay “Vù” một tiếng, hào quang chói lọi lên, vọt thẳng về phía Lý Vân Tiêu, vẽ ra từng đạo từng đạo hàn khí, hướng về trên đầu hắn chụp xuống!

Cổ Vinh ở phía xa chữa thương cho Bạch Thành Phong, thần thức của hắn vượt xa người thường, cũng phát hiện đại quân của Trần Đại Sinh đã đến phụ cận, nhất thời phát điên hét lớn:

– Mọi người giết a! Viện quân đến rồi, bốn mươi vạn đại quân đến rồi! Giết sạch những khốn kiếp này!