Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1702: Loạn thủy




Viên Cao Hàn chắp tay nói:

– Đa tạ Công Dương đại nhân.

Công Dương Chính Kỳ khua tay nói:

– Không sao, chỉ là... Ngươi thật xác định không muốn tìm về Tinh Quang Hồn Thể trước sao?

Trên mặt Viên Cao Hàn lộ ra nụ cười khổ, nói:

– Nếu như có thể tìm về thì ta cũng muốn, chỉ là độ khó quá lớn, hơn nữa hồn thể của ta coi như tạm thời vẫn an toàn.

Công Dương Chính Kỳ nhẹ gật đầu, nói:

– Nhìn ra được ngươi có nỗi khổ tâm, ta cũng không tiện cưỡng cầu. Ngươi là vị Thuật Luyện Sư thứ hai sau Thiên Chiếu Tử đại nhân có hy vọng trùng kích cửu giai đỉnh phong, có yêu cầu gì Thánh Vực cũng có thể thỏa mãn ngươi.

Viên Cao Hàn híp mắt lại, du du nói:

– Ta biết rồi.

Công Dương chính ngạc nhiên nói:

– Ngươi quay về Linh Ti Tháp chờ đi.

Viên Cao Hàn đứng dậy liền cáo từ, hóa thành một đạo quang mang bay trở về chỗ của mình.

Chủ điện một mảnh trầm mặc, một gã nam tử nhịn không được nói:

– Công Dương đại nhân thật sự muốn mở ra thông đạo Thần Đô sao? Lúc trước ba vị đại nhân từng nói...

Công Dương Chính Kỳ dương tay đánh cắt đứt lời hắn nói:

– Viên Cao Hàn đã nói rất rõ ràng, hắn chỉ là dùng danh nghĩa riêng để yết kiến sư phó mà thôi, ta sao có thể ngăn trở chứ.

Mấy tên nam tử sau lưng lập tức không lên tiếng nữa.

Nam Phong Tuyền nhìn qua Công Dương Chính Kỳ vẻ mặt do dự, khóe miệng nhếch lên dáng tươi cười nghiền ngẫm, giảo hoạt cười nói:

– Công Dương đại nhân thật sự muốn đi tìm Vi Thanh đại nhân sao?

Công Dương Chính Kỳ bỗng khẽ nhúc nhích, sắc mặt lập tức chìm xuống khẽ nói:

– Nam Phong Tuyền, ngươi chừng nào lại muốn chơi tâm cơ với ta thế? Có ý gì mau nói rõ đi.

Nam Phong Tuyền lúc này mới cười cười, nói:

– Ta lần trước nghe Tiêu Hải Dụ nói, Vi Thanh đại nhân nhúng tay vào việc điều tra chuyện Tống Nguyệt Dương Thành, khiến đại nhân ngài rất không vui.

Trong mắt Công Dương Chính Kỳ hiện lên một tia hàn mang, lạnh lùng nói:

– Ta có vui hay không, lúc nào cần ngươi tới quản? Ngươi chừng nào lại trở nên ân cần, có thể quan tâm đến tâm tình của ta như thế chứ?

– Ha ha ha.

Nam Phong Tuyền che miệng cười, cười đến run rẩy hết cả người, nói:

– Đừng cho là ta không biết, mâu thuẫn giữa ngài và Vi Thanh đại nhân lớn đến đâu, đáng thương cho Tiêu Hải Dụ bị kẹp giữa hai người, ở chính giữa làm một ten xui xẻo, bởi vậy mới xin phép nghỉ bế quan tu luyện.

Công Dương Chính Kỳ sắc mặt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

– Ta thấy ngươi rât nhanh sẽ trở thành người xui xẻo đấy!

Nam Phong Tuyền vẫn không giảm vui vẻ, du du nói:

– Ngài lớn tuổi rồi, không biết xấu hổ so đo với một tiểu nha đầu như ta sao? Không thú vị, ta tìm Vi Thanh đại nhân chơi đùa đây, nghe nói hắn gần đây làm ra một ít chuyện chơi đùa, ta đi xem thử có thú vị không đây.

Nàng nói xong liền hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh biến mất trên đại điện, chỉ còn lại mùi thơm ngát nhàn nhạt.

Công Dương Chính Kỳ nhìn nơi Nam Phong Tuyền biến mất, cau mày lẩm bẩm:

– Chuyện đùa gì Nam Phong Tuyền, ngươi đây là cố ý đề điểm ta gì đó sao?

Sắc mặt hắn trầm xuống, xoay người nói:

– Ôn Thư, chuyện Hóa Thần Hải và Ma Chủ có tiến triển không?

Pho ti trưởng ti tình báo Ôn Thư vội vàng ra khỏi hàng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nói:

– Hồi bẩm đại nhân, từ sau khi khi Hứa Diễm đại nhân trở về, theo chúng ta quan sát thì không phát hiện ra tung kích Ma Chủ nữa, mà bên phía Hóa Thần Hải tựa hồ cũng không có động tĩnh gì, về phần Kỳ Thắng Phong đại nhân... dường như đã biến mất...

Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ trầm xuống, quát:

– Ti tình báo các ngươi đều là đớp cứt sao? Lập tức cút đi cho ta, tăng cường điều tra, còn nữa, nghe ngóng cho ta xem ba tên vô liêm sỉ kia đã chạy đi đâu, ta cũng không muốn mày dạn mặt dày đi tìm Vi Thanh hợp tác đâu!

– Vâng, vâng!

Ôn Thư vội vàng lĩnh mệnh lui ra, trong lòng lại oán thầm, thầm nghĩ tên xui xẻo kia cuối cùng lại rơi vào trên đầu mình

Trong mấy tên nam tử lần nữa đi ra một người, đúng là Hứa Diễm ngày đó ở Hóa Long Trì, sắc mặt hắn ngưng trọng nói:

– Công Dương đại nhân, nếu dùng thực lực Trác Thanh Phàm cũng không thể giết chết Ma Chủ, tương lai người phương nào có thể chế ngự hắn chứ?

Công Dương cảm thấy cực kỳ đau đầu, vỗ đầu nói:

– Ngươi chớ nói Trác Thanh Phàm với ta, những Phong Hào Võ Đế này không có người nào đáng tin cả. Chuyện Ma Chủ và Kỳ Thắng Phong quá mức trọng đại, manhg mối ta nắm giữ trong tay không nhiều lắm, hai việc này nếu xử lý không tốt, sợ rằng sẽ kinh động đến ba vị đại nhân trong Thần Đô mất. Hiện giờ thật sự là thời buổi rối loạn, Đông Hải lại nổi lên chiến sự, khiến ta bận rộn đến nổi không có cả thời gian uống chén trà.

Hắn bước đi đến trước vương tọa, bưng lên một ly trà uống một hơi cạn sạch, lúc này mới thoải mái được một chút.

Tất cả mọi người đều lộ hắc tuyến, đây chẳng phải vừa uống một ly sao...

Ôn Thư tiến lên phía trước nói:

– Chiến sự Đông Hải và chuyện Hóa Long Trì tựa hồ đều quan hệ đến Lý Vân Tiêu kia, ta cảm thấy nhất định phải tìm ra người này.

Công Dương Chính Kỳ đột nhiên cảm thấy một hồi cảm giác vô lực, lạnh lùng nhìn hắn nói:

– Quả nhiên là ý kiến hay, vậy chuyện tìm Lý Vân Tiêu liền giao cho ngươi đấy!

Trên trán Ôn Thư tuôn ra mồ hôi lạnh, hận không thể tát mình mấy cái, vội vàng nói:

– Lý Vân Tiêu kia chúng ta đã nhiều lần dò xét qua, dường như, dường như cũng mất tích rồi...

Sắc mặt Công Dương Chính Kỳ lập tức phát lạnh, khẽ nói:

– Ôn Thư đại nhân, phiền toái ngươi trước khi nói chuyện phải động não một chút, ti tình báo vô năng cũng là do ngươi vô năng cả, thành Hồng Nguyệtdán lệnh truy nã khắp thiên hạ cũng không thể tìm ra người này, nếu dễ như vậy còn cần ngươi đề nghị sao?

– Vâng, vâng.

Ôn Thư một hồi phiền muộn, vội vàng lui ra, trong lòng thề sẽ không bao giờ lắm miệng nữa

Hứa Diễm sầu lo nói:

– Thật sự là tiết tấu thiên hạ đại loạn, ta cảm giác, cảm thấy mọi chuyện ở trong đó dường như đều liên quan đến nhau.

Công Dương Chính Kỳ ngưng giọng nói:

– Loạn thế xuất yêu nghiệt, quả thật có dấu hiệu loạn, nhưng hiện giờ có chuyện cũng không tìm ra đầu mối được, chúng ta không cần gấp.

Ánh mắt của hắn có chút lạnh xuống, nói:

– Chỉ cần trấn trụ bảy đại thế lực siêu cấp và chín vị Phong Hào Võ Đế kia thì dù là loạn thế cũng có thể thản nhiên.

Tất cả mọi người thần sắc nghiêm nghị, cung kính tiễn Công Dương Chính Kỳ biến mất trong đại điện, sau đó các tiếng nghị luận nhao nhao vang lên.

Giờ phút này, trong lỗ đen không gian trên biển Đông, chiến hạm cửu giai vẫn còn chậm rãi tiến về trước, không ngừng dò xét lấy tọa độ không gian suy yếu.

Linh hồn hiển ảnh của Lý Vân Tiêu về lại bản thế, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi chớp động lên tinh mang.

Yêu Long có chút nghi vấn nói:

– Tin tức ngươi nói cho Viên Cao Hàn cho phải hơi nhiều không? Như vậy không thể nghi ngờ sẽ quấn mình vào trong vòng xoáy thiên hạ mất.