Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 350: Huỳnh Dương hỏa




Rất nhanh một đại trận dài trăm thước được bày ra, thật nhiều nguyên thạch được khảm vào. Hòn đảo nhỏ và Thanh Loan chiến hạm bên trên nó dần mơ hồ, không gian vặn vẹo chậm rãi biến mất. Trong tâm mắt toàn là biển xanh, không còn thứ khác.

Sáu Thuật Luyện Sư cảm thấy rất tự hào. Từ lúc Lý Vân Tiêu tu sửa trận pháp chủ công, phòng ngự của Thanh Loan chiến hạm đến nay bọn họ sinh ra lòng kính sợ thiếu niên này. Thiếu niên đi con đường thuật luyện chi đạo xa hơn bọn họ nhiều,ới có một ngày mà sáu Thuật Luyện Sư học được trei thức nhiều còn hơn khổ tu một năm.

Lý Vân Tiêu lo lắng thầm nghĩ:

– Đã đi hơn nửa tháng, không biết bây giờ Viêm Vũ thành thế nào.

Lý Vân Tiêu lấy ra Thanh Lang chiến xa, tám người bay nhanh hướng Hỏa Ô đế quốc.

Sáu Thuật Luyện Sư phập phồng lo sợ, nhưng lúc này bọn họ thân bất do kỷ, sau này chỉ có thể đi cùng Lý Vân Tiêu. Trong lòng sau Thuật Luyện Sư cũng rất vui vẻ, hy vọng đi theo thiếu niên sẽ giúp bọn họ tiến bộ hơn trong thuật đạo.

Một ngày sau, Thanh Lang chiến xa tiến vào phạm vi Hỏa Ô đế quốc.

Đoạn Việt mở miệng hỏi:

– Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Bây giờ có thể nói cho ta được chưa?

Đây là thắc mắc lớn nhất trong lòng Đoạn Việt.

Lý Vân Tiêu nhìn tòa thành trì to lớn phía xa, mỉm cười nói:

– Hỏa Ô đế quốc phụ thuộc thượng vị quốc, thành chủ Viêm Vũ thành Thiên Thủy quốc.

Đoạn Việt nhướng mày không tin:

– Hừ! Chủ một thành trong vương quốc phụ thuộc? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Với thực lực, tư chất ngươi biểu hiện ra ngoài, đáng sợ là mới có mười lăm tuổi, nói ngươi không phải đệ tử của đại thế lực nào thì ta chặt đầu cho ngươi ngồi!

Đoạn Việt tự lầu bầu suy đoán:

– Trong Hỏa Ô đế quốc mạnh nhất là Tụ Thiên tông, tiếp theo là Đoạn Tình Sơn, Thiên Châu Môn. Ta đoán ngươi rất có thể là đệ tử của Tụ Thiên tông. Tề Phong tông chủ Tụ Thiên tông nghe nói đã bước chân vào Bát Hoang cảnh Vũ Tôn, hơn nữa sư phụ của Tề Phong, Hoa Thiên Thụ là Vũ Đế Cửu Thiên cảnh. Nguyên Hỏa Ô đế quốc chỉ có Tụ Thiên tông mới nuôi ra yêu nghiệt như ngươi được.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Ta và Tụ Thiên tông đúng là có chút quan hệ.

Hoa Thiên Thụ là đồ đệ của hắn, tính ra Tề Phong là đồ tôn.

Đoạn Việt đắc ý:

– Ha ha ha, quả nhiên bị ta đoán trúng.

Đoạn Việt hớn hở hỏi:

– Nói mau, ngươi và Tụ Thiên tông có quan hệ gì?

Lý Vân Tiêu cười cười:

– Quan hệ là... Ta biết bọn họ nhưng bọn họ không biết ta.

Đoạn Việt khinh thường hừ lạnh một tiếng:

– Không tin!

– Không tin sao?

Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhìn Đoạn Việt, đầy ẩn ý nói:

– Nếu ta nói Tề Phong là đồ tôn của ta thì ngươi tin không?

Đoạn Việt giật nảy mình, lau mồ hôi lạnh trên trán:

– Tiểu tử nhà ngươi cái gì cũng dám nói, lời này nếu lọt vào tai Tụ Thiên tông thì ngay sau đó ngươi sẽ tan xương nát thịt. Lão tử đã đi theo ngươi, sớm muộn gì sẽ mò rõ lai lịch của ngươi. Hừ, chờ xem ngươi làm sao chối?

***

Trong Viêm Vũ thành, phủ đệ thành chủ ban đầu giờ đã thành phế tích.

Trong phế tích sừng sững một tòa tháp đơn sơ không bị hư hỏng gì.

Mấy chục người phập phồng lo sợ nhìn lão nhân người đỏ rực đứng trước mặt. Lão nhân áo đỏ nhìn chằm chằm tháp đơn, đánh một đấm. Quyền phong bốc cháy đoàn lửa lớn đập mạnh vào tháp đơn, nhưng một vầng sáng vàng lóe lên từ ngọn tháp ngăn cản lửa cháy, tan biến.

Lão nhân áo đỏ chỉ vào một người cụt tay đứng trong đám đông:

– Ngươi, lại đây!

Lão nhân áo đỏ sắc mặt khó xem nói:

– Tòa tháp này là như thế nào?

Người cụt tay sợ hãi rụt rè tiến lên trước, run cầm cập nói:

– Đại... Đại nhân... Ta... Ta không biết.

Lão nhân áo đỏ nhíu mày.

Người cụt tay sợ quá té ra sau, kinh hoàng bò thụt lùi.

Người cụt tay mặt như đưa đám, bi thương gào khóc:

– Tất cả là do Lý Vân Tiêu, toàn là Lý Vân Tiêu làm. Đại nhân chỉ cần bắt Lý Vân Tiêu đến thì mọi chuyện sẽ rõ!

Ngươi cụt tay chính là Huỳnh Dương Hỏa. Lần trước Lý Vân Tiêu trong Vô Thượng cung trộm bảo bối, Lý Dật rất hận hắn, cả ngày suy nghĩ cách nào công bố sự thật cho mọi người biết, xúi phụ tử Mã Thiên Hà tính sổ với Lý Vân Tiêu.

Khi Lý Dật nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn thì lão nhân tự xưng Huỳnh Dương Hỏa đột nhiên xuất hiện, không nói không rằng trực tiếp hành động, giết hơn một nửa đệ tử Vô Thượng cung, cuối cùng bắt phụ tử Mã Thiên Hà hành hạ ba ngày ba đêm đến chết.

Mãi tới lúc chết phụ tử Mã Thiên Hà vẫn không hiểu là ai hãm hại bọn họ, không chỉ bảo bối trong Tứ Phương lâu biến mất, cơ nghiệp và mạng sống cũng thành bọt nước.

Huỳnh Dương Hỏa giết phụ tử Mã Thiên Hà xong không chiếm được đáp án mình muốn thì lửa giận hừng hực. Khi Huỳnh Dương Hỏa định san bằng nguyên Thiên Thủy cung, Lý Dật rốt cuộc đã tìm hiểu chuyện gì xảy ra. óc Lý Dật lóe tia sáng, gã trút hết mọi chuyện lên đầu Lý Vân Tiêu.

Lý Dật không biết Huỳnh Dương gia bị diệt môn có phải do Lý Vân Tiêu làm không, nhưng gã chính mắt thấy Lý Vân Tiêu hãm hại Huỳnh Dương Minh. Lý Dật suy đoán giữa hai bên chắc chắn có mâu thuẫn, gã làm như vậy vừa giữ mạng sống cho mình, còn kéo kẻ thù lớn cho Lý Vân Tiêu, một hòn đá trúng hai chim.

Huỳnh Dương Hỏa bắt mấy chục người còn sống lao tới Viêm Vũ thành, tìm một vòng không thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu đâu. Huỳnh Dương Hỏa nổi điên đánh nát phủ thành chủ, thế mới phát hiện tháp đơn khác lạ lông tóc không tổn hao gì.

Huỳnh Dương Hỏa hầm hừ nói:

– Cút đi, phế vật!

Huỳnh Dương Hỏa liếc qua từng người đứng đó, lạnh lùng nói:

– Đám rác rưởi các ngươi bây giờ lập tức tìm khắp thành cho ta. Bắt hết thiếu nữ xinh đẹp từ mười đến hai mươi tuổi, có ai dám chạy ra khỏi thành thì giết không tha!

Huỳnh Dương gia hiện tại trừ Huỳnh Dương Hỏa ra đều bị hủy diệt. Huỳnh Dương Hỏa trừ muốn trả thù ra còn việc lớn hơn là khai chi tán diệp, không thể để truyền thừa Huỳnh Dương gia cắt đứt tại đây. Trong lòng Huỳnh Dương Hỏa dự định ngày ngự mấy nữ, phát tán nòi giống.

Với tu vi hiện tại của Huỳnh Dương Hỏa cách Thất Túc cảnh Vũ Hoàng chỉ có một bước. Trong vòng mấy năm này nếu Huỳnh Dương Hỏa vượt qua ngưỡng cửa này ít nhất có thể sống thêm hai trăm năm, bình thường cố gắng ‘cày cấy’ nhiều chút, trước khi lão tọa hóa dư sức phục hưng lại Huỳnh Dương gia.

Đám đệ tử Vô Thượng cung mới đầu tưởng Huỳnh Dương Hỏa kêu bọn họ lùng sục toàn thành tìm Lý Vân Tiêu, nghe mệnh lệnh xong xoe tròn mắt. Nhưng đám người như được đại xá, vội vàng tản ra.

Lý Dật bò dậy định chạy đi.

Huỳnh Dương Hỏa liếc Lý Dật, lạnh lùng nói:

– Ngươi ở lại.

Lý Dật cảm giác như bồ nước lạnh đổ xuống đầu, làm lòng gã lạnh lẽo. Lý Dật sợ hết hồn hết vía tiếp tục đứng ở một bên cẩn thận hầu hạ Huỳnh Dương Hỏa.

Huỳnh Dương Hỏa đi vòng quanh tháp đơn, hét to, hai tay không ngừng vỗ ra. Các ngọn lửa bắn ra hình thành biển lửa bao vây tòa tháp, từ từ đun cháy.

Một luồng sáng vàng khuếch tán từ thân tháp hình thành vòng bảo hộ, hoàn toàn ngăn cách ngọn lửa.