Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 355: Giết chết Huỳnh Dương Hỏa (2)




Đoạn Việt vận chuyển chân khí cưỡng ép chống đỡ uy lực vụ nổ, cơ thể bị thương nặng. Đoạn Việt không dám tránh né, Thanh Liên Địa Hỏa trong tay còn trong tầm kiểm soát. Nếu Đoạn Việt không ức chế được Thanh Liên Địa Hỏa, để nó nổ chung với Huỳnh Dương Hỏa thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Con ngươi Áo Địch Già co rút, giật mình khó hiểu hỏi:

– Có chuyện gì? Sao phút cuối Huỳnh Dương Hỏa khựng lại để người kia có cơ hội?

Chu Cẩn, Tân Bì cũng lộ vẻ hoang mang, ngạc nhiên, đắm chìm trong suy tư. Bọn họ cũng không biết tình huống vừa rồi thế nào, Huỳnh Dương Hỏa không thể bỗng dưng đứng im không nhúc nhích được.

Chu Cẩn thở dài, cười khổ nói:

– Muốn biết đáp án thì phải đi hỏi Huỳnh Dương Hỏa.

Mắt Tân Bì bắn ra tia sáng nhìn chằm chằm Thanh Liên Địa Hỏa trong tay Đoạn Việt, biểu tình liên tục thay đổi, gã đang đấu tranh tâm lý.

Áo Địch Già liếc Tân Bì, mỉm cười nói:

– Như thế nào? Động tâm? Là cướp kỳ hỏa giết hết người ên dưới hay tiếp tục mắt lạnh bàng quan? Giá trị của Thanh Liên Địa Hỏa này không tầm thường, không thua gì huyền bí bình thường. Nếu thường xuyên luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa có thể trực tiếp tăng lên cảnh giới một tinh.

Tân Bì nghe Áo Địch Già nói xong sắc mặt dịu lại, bình tĩnh nói:

– Hừ! Ta không tu luyện võ kỹ hỏa hệ, có thời gian luyện hóa Thanh Liên Địa Hỏa cũng đủ cho ta tiến bộ một tinh. Người này thu phục Thanh Liên Địa Hỏa đã không thành vấn đề, chuyện Huỳnh Dương gia cũng có kết quả, tảng đá đè trong lòng các vị dời đi. Tập thể giải tán.

Ánh mắt Tân Bì trở nên xa xôi:

– Nhưng mà...

Tân Bì nghiêm túc nói:

– Nhưng Tu Di sơn sắp mở ra, hy vọng mọi người tiếp tục giữ cảnh giác, đừng gây rắc rối gì. Viêm Vũ thành đột nhiên nổi lên, sau lưng nó chắc chắn có núi dựa. Ta hy vọng thế gia nào từng có mâu thuẫn với Viêm Vũ thành hãy kiềm chế một chút, cố gắn đừng dây vào Viêm Vũ thành, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn. Thế gia ngàn năm tuy không dễ ngã nhưng lúc ngã thì chỉ trong một giây. Huỳnh Dương gia là ví dụ tốt nhất.

Tân Bì nói xong ánh mắt cố ý vô tình liếc qua Chu gia, Trình gia, dần biến mất trong không trung.

Chu Cẩn, Áo Địch Già nghiền ngẫm nhìn đám người, biến mất theo Tân Bì.

Trưởng lão Chu gia, Trình gia cảm nhận ánh mắt Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già liếc qua, bọn họ rùng mình. Chờ mọi người tán đi, Chu Xử, Chu Hưng, Trình Hòa sắc mặt âm trầm lén thảo luận một lúc rồi tự bay về.

Đoạn Việt bắt chặt Thanh Liên Địa Hỏa, dốc hết sức mạnh trấn áp nó, chậm rãi hút vào cơ thể mình. Huỳnh Dương Hỏa tự bạo khiến Đoạn Việt bị thương nặng, nhưng nếu không thừa dịp này hấp thu Thanh Liên Địa Hỏa ngay thì khó thể ức chế nó tiếp. Một khi Đoạn Việt buông tay, kỳ hỏa này sẽ phá không bay đi, Thanh Liên Địa Hỏa trở về thiên địa vô tận thì khó mà tìm lại nó.

– A!

Đoạn Việt hút một hơi, há mồm trực tiếp nuối Thanh Liên Địa Hỏa xuống, cơ thể gã trở nên đỏ rực. Đoạn Việt đau đớn lăn lộn dưới đất, gào rú thảm thiết.

Lý Vân Tiêu nhìn Đoạn Việt đau khổ quằn quại, hét hướng Thanh Lang chiến xa trên bầu trời:

– Xuống đây hết đi, hợp sức sáu người lại trấn áp kỳ hỏa cho hắn!

Sáu bóng người từ chiến xa bay xuống, kinh sợ nhìn bốn phía sau đó bao vây Đoạn Việt, sử dụng hồn lực cường đại trấn áp kỳ hỏa trong người gã. Mặc dù trợ giúp không lớn nhưng giảm bớt nhiều đau đớn ch đôạn Việt.

Giờ phút này, đám người trên bầu trời đã đi sạch, Lý Dật không biết chạy đi đâu.

Lý Vân Tiêu nhìn Đoạn Việt giảm bớt đau đớn, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vân Tiêu nhìn tháp đơn lùn, mỉm cười đánh ra mấy linh quyết, tiến vào trong.

Giới Thần Bi vốn là huyền khí liên kết tinh thần với Lý Vân Tiêu, tuy hắn chưa hoàn toàn luyện hóa nhưng nhiều ít cảm giác được vật bên trong. Lý Vân Tiêu đi vào, đột nhiên xuất hiện trên Phương Thốn sơn, phía dưới là dạt dào sức sống, linh khí sung túc, môi trường không bị bên ngoài ảnh hưởng chút nào.

Mấy chỗ phía xa Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được nhiều võ giả đang khổ tu.

Đột nhiên bên dưới có người reo lên, phất tay kêu gọi:

– Vân thiếu gia đã về!

Lý Vân Tiêu tập trung nhìn lại, cười tủm tỉm đáp xuống.

Lý Vân Tiêu xoe tròn mắt, kinh ngạc nói:

– Cổ Vinh, ngươi thăng cấp tam giai?

Vẻ mặt Cổ Vinh thỏa mãn chạy tới nói:

– Nhờ ơn Trương đại sư, Hứa đại sư trợ giúp ta, toàn vì nể mặt Vân thiếu gia.

Lý Vân Tiêu đá đít Cổ Vinh, hỏi:

– Bên ngoài có hai lão già Vũ Tông đến, các ngươi có ai bị thương không?

Cổ Vinh hơi biến sắc mặt nói:

– Lúc Hồng Binh ở bên ngoài cảm giác lão già kia đến, kêu mọi người rút vào trong tháp đơn, sau đi ra điều tra mấy lần bị lão già kia một chiêu đánh bị thương nặng trốn về. Sau này lão gài không tìm được người thế là san bằng phủ thành chủ.

Lý Vân Tiêu thở hắt ra:

– Cơ hồ không có tử thương, may mắn. Vậy vết thương của Tiền Đa Đa thế nào?

Cổ Vinh trả lời:

– Hai vị đại sư đã sắp xếp trị thương, chắc không có vấn đề gì lớn.

Cổ Vinh kinh ngạc nói:

– Vân thiếu gia vào bằng cách nào? Lão già kia đi đâu rồi?

Lý Vân Tiêu nói:

– Lão già đó đã chết, ngươi thông báo nhóm Hồng Binh ra ngoài xây lại phủ thành chủ của ta, cố gắng mở rộng thành trì. Trong thời gian ngắn sẽ không ai dám đến cửa. Bên ngoài có người bị thương nặng, đang chữa trị, đừng quấy rầy hắn.

Lý Vân Tiêu nói xong không đợi Cổ Vinh trả lời đã biến mất tại chỗ, giây sau hắn ở trong hang ngầm dưới Phương Thốn sơn.

Cổ Vinh giật mình trợn to mắt nói:

– Chết... Chết rồi?

Cổ Vinh nghe Tiền Đa Đa nói lão già bên ngoài rất có thể là cường giả Vũ Hoàng, vậy mà chết?

Đầu óc Cổ Vinh chết máy.

Vũ Hoàng ở trong Hỏa Ô đế quốc là tồn tại uy hiếp một phương, vậy mà chết trong Viêm Vũ thành.

Điều này sẽ gây ra náo động lớn cỡ nào?

Cổ Vinh không dám tưởng tượng. Tuy Cổ Vinh luôn mù quáng tôn sùng Lý Vân Tiêu nhưng gã không dám tin hắn có thể giết một Vũ Hoàng, nếu đồn ra ngoài thì nguyên Hỏa Ô đế quốc sẽ chấn động.

Cổ Vinh không biết rằng lúc này Hỏa Ô đế quốc đã rúng động.

Lý Vân Tiêu đến hang ngầm, cảm nhận hơi thở ập vào mặt.

Huyền Lôi Kinh Vân Hống đã đột phá đến lục giai, hơi thở khác biệt làm Lý Vân Tiêu giật mình. Yêu khí dã tính cuồng bạo tràn ngập, Huyền Lôi Kinh Vân Hống làm nũng dụi chân Lý Vân Tiêu, nếu bị người ngoài nhìn thấy sẽ ngạc nhiên rớt cằm.

Vì yêu thú bị hạn chế huyết mạch nên khó thể đột phá, một khi đột phá sẽ thay đổi hình dạng, thực lực mạnh hơn cùng đẳng cấp bình thường. Lý Vân Tiêu xem xét kỹ, phát hiện lông và đôi mắt Huyền Lôi Kinh Vân Hống lóe sắc vàng đúng là khác lạ.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc kêu lên:

– Là vương giả chi quang của yêu tộc!

Lý Vân Tiêu cảm nhận kỹ khí vàng yếu ớt trên người Huyền Lôi Kinh Vân Hống, nâng cằm nhỏ giọng nói:

– Trong tổ tiên của tiểu tử ngươi chắc chắn từng bị vương giả yêu tộc đè, hoặc từng là vương giả yêu tộc nên để lại huyết mạch ẩn tính. Chết tiệt, ngươi lời to.