Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 438: Thiên phú thần thông




Sinh vật nguyên tố trong trận pháp đạt được trì hoãn, lần nữa ngưng tụ lại, nó lao ra khỏi chiến trường viễn cổ.

Các loại công kích đánh vào La Thanh Vân, lúc này chém giết thiên hôn địa ám, song phương bất phân thắng bại.

Một đám phụ trách ở ngoài kết giới nhìn vào, cả đám trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Hai tiểu bối này một mười mấy tuổi, một hai chục tuổi, không ngờ có thể trình diễn trận chiến đấu như Vũ Hoàng. La Thanh Vân biến thân cường đại, còn có Lý Vân Tiêu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đều là bí pháp bọn họ nghe cũng chưa nghe qua, có một loại cảm giác thích ý khi xem. Nhưng mà hiểm ác trong đó càng khủng khiếp.

Loong coong!

Trường kiếm của Lý Vân Tiêu chém vào cốt nhận của La Thanh Vân, dùng xu thế toàn lực chém tới, âm thanh va chạm nghe mà rợn cả người.

Sắc mặt La Thanh Vân hiện ra vẻ phẫn nộ, vội vàng dùng sức chấn ra. Trường kiếm của Lý Vân Tiêu là vật ngoài thân, sử dụng không chút đau lòng, mà cốt nhận chính là một phần thân thể của hắn dài ra, chính là thân thể yêu quý của hắn, hắn làm sao cam lòng lấy cứng đối cứng cơ chứ.

Giới Thần Bi lúc này bị sử dụng như ngọn núi, hình thể trở nên khổng lồ, mỗi lần đều trực tiếp tập trung vào La Thanh Vân, hung hăng đập xuống thật mạnh.

Phanh!

La Thanh Vân một quyền đánh lên Giới Thần Bi, trong mắt đầy ngoan lệ chém thẳng vào Lý Vân Tiêu.

Biển lửa bốn phía bắn nguyên tố ra ngoài, hóa thành từng cơn hỏa tuyến, nhanh chóng trói La Thanh Vân lại. Yêu lực toàn thân của hắn chấn động, lập tức giải khai hỏa diễm, lúc này nhìn thấy kiếm quang từ trên trời chém xuống.

Vèo!

La Thanh Vân nhanh chóng né tránh, vẻ mặt dữ tợn, hung dữ nói ra:

- Muốn khống chế trận pháp, còn phải cần cổ chi huyền khí, hơn nữa công kích của ngươi, dùng tu vị chính là Vũ Quân, ta xem ngươi có thể chèo chống bao lâu, chờ nguyên khí của ngươi hao hết, ta sẽ giết ngươi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói:

- Ngươi đang an ủi chính ngươi sao? Xem ta là đồ ngu à? Ngươi vừa rồi nuốt đan dược, tất nhiên là ẩn chứa có một tia Long khí, lúc này mới có thể kích phát Long chi huyết mạch trong người của ngươi. Ta cũng rất muốn biết, là kéo dài càng lâu hay là ta yếu trước. Nhưng nếu như Long khí của ngươi hao hết, cứ chờ bị ta rút máu đi.

Sắc mặt La Thanh Vân đại biến, Lý Vân Tiêu nói chẳng khác gì đâm vào mệnh môn của hắn.

Long khí chính là thiên địa thai nghén sinh ra, vạn phần khó được. Nơi có long khí dồi dào, lại hấp thu thiên địa tinh hoa mới có thể sinh ra chân long.

Nhưng thiên cổ đến nay, chân long chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Chỉ có một ít nơi bí ẩn của Thiên vũ đại lục còn có Long khí sinh ra đời, nhưng không có cái nào không phải chí bảo. Nếu không bị Lý Vân Tiêu đẩy vào tuyệt cảnh, hắn làm sao lấy ra dùng.

- Nhãn lực thật độc!

La Thanh Vân động dung, ngưng trọng nói:

- Nhưng mà ngươi chri là tiểu tử mười lăm tuổi, thậm chí có thực lực và kiến thức như vậy. Thế lực có thể bồi dưỡng ra ngươi, trên đại lục tuyệt không phải vô danh. So với mấy thế lực siêu nhiên cũng chẳng kém gì.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi động một chút, thăm dò nói:

- Ngươi sao biết ta không phải là đệ tử của các thế lực siêu nhiên!

La Thanh Vân cười nói:

- Đừng vội thăm dò ta, tiểu quỷ tâm cơ đúng là quá sâu.

Trên mặt hắn hiện ra thần sắc kiên quyết, khí thế bắt đầu trở nên trầm ổn, ngưng giọng nói:

- Nếu ta và ngươi không thích hợp chiến lâu, không bằng một chiêu định thắng bại. Ta sắp thi triển chiêu này, nếu ngươi có thể tiếp được, tinh thạch ngươi toàn bộ cầm lấy đi!

Hỏa diễm bốn phía dường như nghe hắn nói như thế thì run rẩy, vậy mà nhao nhao lui ra phía sau.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu cũng trở nên ngưng trọng lên, hắn ngẩng đầu nhìn qua, dưới biển lửa chiếu rọi, thân thể La Thanh Vân chậm rãi bay lên bầu trời, che chắn ánh mặt trời.

Yêu khí trên người La Thanh Vân vào lúc này tans đi, trên mặt của hắn sinh ra cảm giác thần thánh, làm cho người ta không nhịn được muốn cúng bái. Một đạo kim quang đột nhiên hiện ra trong ngực của hắn, không ngừng xoay tròn trong hai tay của hắn, thân thể lập tức hóa thành hoàng kim.

Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, hoảng sợ thất thanh nói:

- Thiên phú thần thông! Dĩ nhiên là thượng cổ chân long thiên phú thần thông!

Trong mắt La Thanh Vân kinh ngạc càng lớn, ngưng trọng gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là thượng cổ chân long huyết mạch truyền thừa thiên phú thần thông. Nhưng huyết dịch chi lực của ta quá mức mỏng manh, căn bản không cách nào thức tỉnh. Bằng vào long khí trong đan dược mới miễn cưỡng có thể thi triển ra. Chiêu thiên phú thần thông này chính là át chủ bài lớn nhất của ta. Nếu là ngươi có thể tiếp được được thì ngươi thắng.

Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hoảng hốt, ý niệm xoay chuyển trong đầu.

Thượng cổ một ít tồn tại tuyệt cường, bẩm sinh chúng có được thiên phú thần thông dời non lấp biển. Loại đại thần thông này sẽ từ huyết dịch truyền thừa cho hậu bối, chỉ có hậu bối tử tôn thực lực hoặc là nồng độ huyết dịch đạt tới trình độ nhất định thì có thể thức tỉnh tự nhiên.

Thượng cổ chân long truyền thừa thiên phú thần thông, mặc dù là nồng độ huyết dịch của La Thanh Vân cực thấp, nhưng Lý Vân Tiêu cũng sinh ra chấn động.

Đây dù sao chính là thần thông của Thập Phương Thần Cảnh ah!

Một chiêu này, tiếp hay là không tiếp?

Không tiếp thì hắn có thể trực tiếp ném Giới Thần Bi ra, trốn vào trong đó. Trừ phi là thượng cổ chân long phục sinh, tự mình thi triển ra thiên phú thần thông, nếu không tuyệt đối không có khả năng phá vỡ.

Nhưng bởi như vậy thì bí mật về Giới Thần Bi cũng bị đối phương nhìn thấu.

Hơn nữa quan trọng hơn là, thiên hạ này còn không có vũ kỹ mà Cổ Phi Dương hắn không dám tiếp.

Một chiến ý chảy xuôi trong máu Lý Vân Tiêu. Sau khi trọng sinh tới bây giờ, hắn còn không có cảm nhận loại cảm giác bị áp bách này. Cho dù là chân long thần thông cũng không làm hắn chùn bước, chiến ý trong máu đã hồi sinh.

Ngô Câu Sương Tuyết Minh trong nháy mắt này trở nên linh khí mười phần, phát ra ánh sáng và tiếng kiếm minh.

Lý Vân Tiêu nhìn trường kiếm trong tay, khẽ cười nói:

- Thì ra ngươi cũng là gia hỏa khát máu, nhưng mà lần này đứng cắn phải tấm thép a.

Vẻ mặt của hắn tùy ý, cho dù là La Thanh Vân thì hắn cũng không để ở trong lòng, loại khí chất tông sư này ngay cả đám người phụ trách ở xa xa nhìn thấy cũng âm thầm khiếp sợ không thôi.

Biển lửa bốn phía co rút lại sau đó chui vào mi tâm của hắn, hào quang trôi nổi quanh người của hắn, nhìn qua chẳng khác gì đom đóm, không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Đồng tử La Thanh Vân hơi co lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Ánh sao?

Hắn đột nhiên trong nội tâm chấn động, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ,

- Chẳng lẽ là chiêu đó? Làm sao lại như vậy? Hắn rốt cuộc là người phương nào?

Bảo kiếm trong tay Lý Vân Tiêu sinh ra hào quang yếu ớt, vậy mà hấp thu ánh sao và hỏa diễm bốn phía, trường kiếm giống như nước vậy mà biến thành đỏ thẫm.

Ọt ọt!

Yết hầu La Thanh Vân khô khốc một hồi, sắc mặt của hắn tái nhợt.