Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 501: Ma ảnh (1)




Thạch thú thân thể tu lớn đang ngây ngốc trên tử đỉnh, vẫn không nhúc nhích, thật giống như đã chết.

Bắt đầu ba người còn hết sức kiêng kỵ, nhưng đã không có lựa chọn khác, chỉ có chọn tử đỉnh và xông tới.

- Ti! Đây là...

Ba người đều thất kinh, chỉ thấy thạch thú chôn đầu vào tử đỉnh, cơ hồ tiến vào giữa tử đỉnh, trên vẻ mặt của nó đầy thống khổ. Há miệng lớn ngậm một khối thâm trầm vào miệng, tản mát ra khí vận nặng nề, cả thân thể lắc lư!

- Tức nhưỡng!

Lưu Vĩnh Hằng nghẹn ngào kêu lên, trong đôi mắt bắn ra hào quang tham lam.

Thì ra thạch thú dọc theo khí tức tức nhưỡng tiến lên, muốn một ngụm nuốt vào, kết quả bị tức nhưỡng định trụ, thống khổ đứng ở trên tử đỉnh.

Giá trị của tức nhưỡng to lớn, còn trên cả cửu giai huyền khí.

Hắn lúc này dẫn tới La Thanh Vân và ba người khác chú ý, cũng trước tiên xông lên.

Tiền Vô Địch cùng Từ Thanh đánh nhau túi bụi trên tử đỉnh, tuy trong nội tâm run sợ, nhưng hoàn toàn không phân thần ra được.

Lâm Mộc cùng Cảnh Thu càng là không nói hai lời, lập tức chộp vào miệng thạch thú.

Đột nhiên một đạo ánh sáng bắn ra khỏi miệng thạch thú, khối tức nhưỡng trở nên sáng ngời, hào quang bắn ra bốn phương tám hướng, làm cho hào quang trận pháp trong đại điện ảm đạm càng yếu đi, tất cả mọi người đều cảm nhận được đạo vận bao la, giống như đại địa trầm ổn đang tỏa ra bốn phía.

Hào quang vạn trượng bắn ra từ tức nhưỡng, cả đại điện sáng ngời, tất cả mọi người cảm giác bị một lực lượng khổng lồ trấn áp, toàn thân khó có thể nhúc nhích mảy may, dường như ngay cả trái tim vào lúc này cũng ngừng đập, cả thế giới đều bất động.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, hào quang dần dần tiêu tán, dường như trong vô tận năm tháng đạt được phóng thích, cả đại điện khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Tất cả mọi người trong lòng khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tử đỉnh.

Phản ứng đầu tiên chính là Từ Thanh, hắn thừa lúc Tiền Vô Địch phân tâm thì nhanh chóng đoạt bảo kính, trực tiếp thu nhập vào trong túi mình.

- Ngươi...

Tiền Vô Địch cả kinh, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Từ Thanh, giận dữ xông lên, tiếp tục chiến đấu tiếp.

Lưu Vĩnh Hằng ba người cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng ra tay tranh đoạt khối tức nhưỡng.

Lúc này thạch thú cắn một cái, yêu khí tỏa ra ngăn cản thủ thế của ba người. Khối tức nhưỡng cũng bị nó nuốt vào trong bụng.

À?

Ba người lập tức há hốc mồm, mà La Thanh Vân cùng Tào Á Tinh đang chạy tới cũng ngây ngốc, nhìn bộ dáng vô cùng yêu dị của thạch thú, không biết nên ra tay thế nào. Mà Lý Vân Tiêu sững sờ, sau đó cười ha hả, nói:

- Chư vị, thật sự xấu hổ, khối tức nhưỡng đó tại hạ thu rồi.

- Đã như vầy, tử đỉnh này quy ta!

Trong mắt Tào Á Tinh bắn ra hàn ý, vung tay lên có huyết kỳ bắn ra ngoài, trực tiếp bao phủ trời cao, biến mặt đất thành biển máu, bao phủ tử đỉnh và thạch thú. còn có Lưu Vĩnh Hằng ba người vào trong.

Lưu Vĩnh Hằng ba người đang muốn lấy đỉnh, đột nhiên nhìn thấy huyết quang trùng thiên, chỉ cảm thấy trong huyết kỳ có rất nhiều oán khí và huyết khí tỏa ra, trong nháy mắt đã bao phủ ba người vào trong đó, lập tức kinh hãi nói:

- Không tốt, hung vật thế lớn, mọi người liên thủ phá giải.

Lưu Vĩnh Hằng hét lớn một tiếng, rút trường kiếm ra chém vào huyết quang trùng thiên, kiếm quang hóa thành thiên thiên vạn vạn, lập tức chém chung quanh tạo ra một lối đi, làm cho oán khí và biển máu không thể tới gần..

Lâm Mộc cầm một cối xay trong tay, nó hóa thành núi nhỏ trên không trung, lại rơi xuống chấn biển máu tách ra, công kích thẳng vào huyết kỳ.

Hai tay Cảnh Thu không ngừng oanh kích, từng đạo hàn khí bắn ra làm nhiệt độ chung quanh hạ xuống, đông cứng một phương không gian, quyền uy ngưng kết thành quyền ảnh to lớn đánh thẳng vào Tào Á Tinh.

Ba người đều xuất thân thế lực siêu cấp, tuy ngày bình thường mắt cao hơn đầu, nhưng thân thủ vẫn bất phàm. Liên thủ càng trực tiếp khắc chế Tào Á Tinh, lập tức chiếm cứ thượng phong.

- Phần Huyết Đại Pháp, Huyêt Hải Trùng Thiên!

Sắc mặt Tào Á Tinh biến hóa, thân thể của hắn đỏ bừng, thân thể hóa thành một đạo huyết quang tiến vào trong huyết kỳ.

Cảnh Thu dùng quyền ảnh hàn băng đánh tan huyết khí bên dưới, biển máu sôi trào lên, không ngừng tiến thẳng về phía hắn. Giờ phúc này hóa thành huyết thân thật lớn, một chưởng đánh xuống tầng mây tách ra bao phủ Lưu Vĩnh Hằng.

- Không tốt, kiếm hóa vạn đạo!

Lưu Vĩnh Hằng cắn răng một cái, kiếm khí phóng lên trời, muốn phá vỡ một chưởng này.

Oanh!

Hai lực lượng va chạm vào nhau, Lưu Vĩnh Hằng phun một búng máu bay ra ngoài, toàn thân bị thương.

La Thanh Vân cười lạnh không thôi, thân ảnh xuyên qua huyết kỳ, vậy mà đi tới trước mặt tử đỉnh, chưởng như cối xay chụp thẳng vào tử đỉnh.

Lý Vân Tiêu thu chiến giáp lại, lăng không đi tới, miệng quát:

- Tiểu thạch, giết hắn!

Thạch thú nhận được lệnh, tròng mắt ngâm đen bắn sát khí ra ngoài, một quyền đánh thẳng vào La Thanh Vân. Nhưng cả thân thể đang không ổn, dường như sau khi nuốt tức nhưỡng thì thoát lực. Tuy là Vũ Hoàng nhưng một quyền này không có bao nhiêu lực lượng.

Dù vậy La Thanh Vân cũng hoảng sợ né tránh.

Một quyền của Vũ Hoàng, cho dù hắn có Chân Long Pháp Thân cũng không dám đón đỡ.

Lý Vân Tiêu mượn cơ hội tiến lên vài bước, đi tới trên tử đỉnh, mấy khoa đẩu văn chớp động trên tay ấn xuống tử đỉnh.

- Ngươi đã được hai kiện, còn có tức nhưỡng, lại còn có lòng tham, đáng chết.

Tào Á Tinh nổi giận, vung vẩy huyết kỳ trong tay đánh vào người Lý Vân Tiêu, huyết kỳ bắn ra huyết khí và oán khí vô cùng vô tận, giống như muốn hóa nơi này thành địa ngục.

Lý Vân Tiêu dường như bỏ qua công kích này, mà là đồng tử bỗng nhiên nhìn vào tử đỉnh, hắn như nhìn thấy chuyện kinh khủng nhất, thần sắc trở nên hoảng sợ.

Thạch thú suy yếu ngẩng đầu lên, nhìn huyết kỳ đánh xuống, dựa vào khí lực hét lớn một tiếng, vung nắm đấm nện qua. Thân thể khổng lồ nhảy dựng lên tới trước người Lý Vân Tiêu.

Oanh!

Biển máu đánh lên người thạch thú, yêu thú Vũ Hoàng không ngừng bị nện vỡ, thân thể sụp đổ tách thành đá vụn lăn xuống.

Rất nhiều hòn đá giãy dụa hội tụ lại, muốn lần nữa tổ thành hình người, nhưng làm cho bọn họ không nghĩ tới là, chỉ đáp thành một đống đá chồng chất, chậm rãi di động về phía Lý Vân Tiêu.

Tào Á Tinh cũng sửng sờ, không thể ngờ một kích của mình đánh tan yêu thú Vũ Hoàng, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hắn vung vẩy huyết kỳ nhanh chóng, biển máu lại đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cũng không quan tâm chuyện sau lưng, mà là nhìn chằm chằm vào đại đỉnh, trên đỉnh bắn ra hào quang khiếp người, từng khoa đẩu văn khó hiểu bắn ra chung quanh, dường như đang trần thuật chuyện cũ.

Biển máu lập tức vọt tới, hình thành một gương mặt khổng lồ, cái miệng mở ra muốn nuốt Lý Vân Tiêu.

Trong này trên tử đỉnh tỏa ra ý vận cổ xưa, những hào quang bốn phía trở nên mạnh mẽ, giống như có tức nhưỡng lúc trước, nó tỏa ra bốn phương tám hướng. Hào quang này cực kỳ thần thánh, những nơi đi qua, tất cả dơ bẩn đều bị tinh lọc, cho người người ta trở nên tinh khiết.