Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 938: Ao cạn rùa nhiều (2)




Quỳ bà bà ở trên không trung kêu thảm một tiếng, nhổ ra một miệng lớn máu tưới, đồng thời trên người hiện ra một đạo chiến giáp chi quang, lập tức nghiền nát, nó đã thấy nàng ta ngăn được đại bộ phận lực công kích, xa xa ngã trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi, trong miệng liên tục nói:

- Đừng giết ta, chấn công tử đừng giết ta.

Gã cường giả kia nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn. Hiển nhiên đối với việc mình chụp ra một chưởng không thể giết chết Quỳ bà bà cảm thấy cực độ không thoải mái, nhấc cánh tay phải lên muốn ra tay thêm lần nữa.

- Đông nhi, chúng ta đi.

Đúng lúc này, Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ lười nhát, không muốn dây dưa thêm với những người này nữa, lôi kéo tay Mai Đông Nhi muốn rời đi.

Gã cường giả kia tức giận hừ một tiếng, chưởng thế chuẩn bị bổ vào Quỳ bà bà lập tức thay đổi phương hướng đánh tới hai người, không gian thật giống như bị bổ một đạo tựa như hóa thành hai nửa, hiện ra đạo đạo hoa văn.

- Muốn chết

Lý Vân Tiêu ánh mắt phát lạnh, tay phải đẩy Mai Đông Nhi ra, không gian bốn phía hắn khẽ cong lại, liền lưu lại một đạo tàn ảnh biến mất nguyên tại chỗ. Gã cường giả kia dưới sự hoảng hốt đột nhiên phát hiện trước người nhiều hơn một người, đang chụp một chưởng tới lồng ngực hắn, một cổ lực lượng kinh khủng như núi ép tới, ngực phảng phất như đang bị một khối đá lớn đè lên vậy.

Tên cường giả kia kinh hãi, nhưng đã không kịp tránh né nữa, vội vàng đánh ra một chưởng.

"Oanh"

Hai chưởng va chạm, cường giả kia bị chấn đến cánh tay run lên, liên tục thối lui đến sau lưng Vương Chấn, hoảng sợ không thôi.

- Di hình hoán vị? Không đúng, không có khả năng.

Đồng tử Vương Chấn đột nhiên co lại, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt hắn cuối cùng cũng chuyển qua, trầm giọng nói:

- Tu vị Võ Tông vậy mà có thể đẩy lui thủ hạ Võ Hoàng đỉnh phong của ta, còn có thân pháp thần kỳ kia nữa, tựa hồ có chút địa vị, khó trách dám giết đệ đệ của ta. Một cước trí mạng nơi ngực đệ đệ ta chính là ngươi đá a. Bất quá cho dù ngươi có cường đại thế nào, cũng phải chôn cùng đệ đệ ta thôi.

Hắn hừ một tiếng, thân thể phiêu nhiên mà đi, lập tức đánh ra một quyền. Quyền phong trong bí mật mang theo lĩnh vực chi lực, muốn trực tiếp trấn áp lấy Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, thân ảnh lắc lư lui về phía sau.

- Cái gì? Lĩnh vực không có hiệu quả?

Vương Chấn kinh hô một tiếng, sắc mặt lập tức chìm xuống.

Tên cường giả Võ Hoàng bị đánh lui kia kinh sợ liên tục, tựa hồ cảm thấy mất mặt trước mặt Thiếu chủ, nổi giận nói:

- Người này há xứng công tử ra tay, để thuộc hạ đi lấy cái đầu cho hắn giải hận cho công tử.

Hắn đoạt trước một bước, trong tay lóe lên quang hoa, một thanh trường kiếm liền đâm tới người Lý Vân Tiêu, rót vào toàn bộ lực lượng của Võ Hoàng đỉnh phong, mũi kiếm vang lên xuy xuy.

Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, đón kiếm quang trên xuống, thân thể bắt đầu hiện ra một tầng màu vàng, trong tay hào quang lập loè, huyễn hóa ra Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, hàn quang chiếu thu thủy, một kiếm quét ra, lập tức đẩy tan khí tức âm lãnh trong quán rựu, mênh mông nhưng như giang hà lao nhanh.

"Phanh"

Hai kiện tương giao, chấn ra hỏa hoa, bảo kiếm của tên Võ Hoàng đỉnh phong kia lập tức vang lên, kiếm quang kịch liệt ảm đạm. Hơn nữa kình lực thông qua thân kiếm truyền đi, tay phải tên Võ Hoàng kia lập tức run lên, cơ hồ đã mất đi tri giác

- Tại sao có thể như vậy?

Hắn kinh hãi hét lớn một tiếng, cả giận nói:

- Tiểu tử này có cổ quái, mọi người cùng nhau lên đi.

Hắn Võ Hoàng đỉnh phong lại bị một tên Võ Tông như đối phương áp chế, quả thực không thể tưởng tượng nổi, chẳng đối phương cố ý áp chế tu vị? Nhất định là như vậy, hắn cũng bất chấp mặt mũi, hét lớn một tiếng bảo mọi người cùng tiến lên, hơn mười tên Võ Hoàng, trừ phi đối phương là tồn tại Võ Tôn, nếu không nhất định sẽ bị đánh thành thịt nát.

- Hảo tiểu tử, vậy mà ngoan cố không thay đổi, hôm nay sẽ để ngươi biết chữ chết viết như thế nào.

- Đừng cho là Diệu Huyền Tông ta chỉ biết chơi nữ nhân, đối với nam tử tuấn mỹ cũng rất có thủ đoạn đấy.

- Mọi người đừng tranh với ta, đợi sau khi chế ngự tiểu tử này, trước lúc giết hắn đại gia muốn hảo hảo thoải mái một phen.

Hơn mười người cười vang ông tới, tuy rằng Lý Vân Tiêu chiến đấu với Võ Hoàng đỉnh phong cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng trên người cũng không có khí thế gì, nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, rất dễ bị khi dễ. Hơn nữa ỷ vào nhiều người, còn có hai gã Võ Tôn ở phía sau tọa trấn nên bọn hắn căn bản không có gì phải sợ cả, vừa mắng vừa ra tay.

- Cẩn thận một chút cho ta, người này không đơn giản.

Tên cường giả Võ Hoàng đỉnh phong kia thấy mọi người bộ dạng lơ đễnh, giận quát một tiếng, lại đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều yên tĩnh.

- Ân, chuyện gì xảy ra?

Trong đầu hắn hiện lên dấu chấm hỏi, thấy hơn mười người tất cả đều thành thành thật thật đứng ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích. Hắn hoảng sợ nhìn qua, đồng tử đột nhiên co lại, chỉ thấy bốn phía một mảnh đen kịt, trên toàn bộ bầu trời chỉ còn lại một vòng ánh trăng đỏ tươi treo trên cao, thời gian dần qua hắn cung mất đi tri giác.

- Ân?

Vương Chấn ngồi ở đó, bỗng nhiên nhẹ kêu một tiếng, tựa hồ đã nhận ra điều gì đó không đúng.

Tên cường giả Võ Hoàng đỉnh phong kia bỗng nhiên xoay người lại, hét lớn một tiếng rút trường kiếm khỏi vỏ, đâm tới chỗ Vương Chấn, một kiếm này hắn dã xuất toàn lực.

- Cái gì? Ngươi...

Vương Chấn trong nội tâm chấn động, không rõ ràng. Bỗng nhiên không chỉ tên võ giả Võ Hoàng đỉnh phong kia, mà hơn mười võ giả ngây ngốc bất động ban nãy cũng đột nhiên đồng thời ra tay, vậy mà quay người đâm về phía hắn.

- Chuyện gì xảy ra?

Lần này Vương Chấn triệt để phát mộng rồi, nhưng trong nháy mắt liền phát hiện ra trong mắt những người kia đều trống rỗng vô thần, thật giống như chỉ có thân xác liều mạng thi triển ra tuyệt học mạnh nhất của mình.

- Thiếu chủ, bọn hắn đều bị ảo thuật khống chế rồi.

Chỉ có hai lão giả Võ Tôn ở sau lưng kinh hãi nói, hai người bảo vệ bên người Vương Chấn bên cạnh thân, hai đạo lĩnh vực chi lực tản ra, điệp gia cùng một chỗ, lập tức áp chế xuống lực lượng của mấy người kia.

Hơn mười người nhao nhao ngừng tay ra, dưới lực lượng lĩnh vực bọn họ khó có thể chống lại nổi, bị áp chế phảio nhao nhao quỳ xuống.

Bọn hắn đã không có thần trí, hoàn toàn chỉ là một loại khuất phục theo bản năng đối với lực lượng, tuy rằng vẫn còn ương ngạnh chống cự, nhưng không cách nào nhúc nhích được nữa.

Trong mắt Vương Chấn hiện lên một tia kinh sợ, quát:

- Một đám phế vật, giết toàn bộ đi.

- Cái này...

Trong đó một gã lão giả lộ ra vẻ giật mình, nói:

- Thiếu chủ, bọn hắn...

Vương Chấn âm lãnh nói:

- Đều giết, giữ lại đám phế vật này làm gì, lại trong bất tri bất giác bị người khống chế, giữ lại làm được gì chứ?