Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 42: ⊹⊱ Ngày thứ 2 của tuổi 17...?⊰⊹




- “ Tiếp theo em muốn đi đâu?”

- “ Công viên trò chơi. Đi thôi!” - Thiên Nhi hào hứng kéo tay Thiên Phong

Mặt trời lúc này đã lên khá cao, ánh nắng vàng nhẹ nhàng chiếu xuống hai thân hình đang ríu rít trên đường.

- “ Em dẫn anh đi đâu?”

- “ Tất nhiên là đi công viên trò chơi.”

- “ Em biết đường đến không?”

- “ ... “ - Lắc đầu cực kì ngây thơ.

- “ Biết ngay mà, đi theo anh.” - Nói rồi, dẫn cô đi về hướng ngược lại.

- “ ... “

Công viên trò chơi của ngày thứ 2 đầu tuần không đông người lắm, chỉ có một số bạn nhỏ đến cùng cha mẹ, hoặc một vài cặp đôi ở độ tuổi cấp 3 đang hẹn hò.

Thiên Nhi vô cùng hào hứng kéo tay Thiên Phong chạy đi khắp nơi.

Ngày còn bé, cô rất ít khi được đến công viên trò chơi, chỉ được đến vào những dịp đặc biệt, bởi vì mẹ bận rất nhiều việc và cũng bởi vì cô muốn dành nhiều thời gian cho những thứ cô thích, nhưng công viên trò chơi luôn là niềm đam mê đối với các bạn nhỏ, và Thiên Nhi cũng không ngoại lệ.

Cô như thấy lại cái không khí của một ngày rất xa, rất xa trước đó.

Cho nên kéo Thiên Phong tham gia hết trò chơi này đến trò chơi khác.

Từ vòng quay ngựa gỗ quay từng vòng thật chậm, trong đám trẻ 4-5 tuổi, hai người lạc loài mà lại cực kì nổi bật trong đó.

Cho đến trò tàu lượn siêu tốc, có thể dang rộng tay đón gió, có thể thoải mái la hét thật lớn, trên môi hai người chưa bao giờ tắt nụ cười.

Nụ cười của Thiên Nhi ngây thơ, tinh nghịch.

Nụ cười của Thiên Phong ấm ấp, dịu dàng, cười vì người con gái bên cạnh anh.

Tiếp theo, Thiên Nhi kéo anh đi thăm quan nhà ma.

Thiên Nhi không sợ ma, chỉ là có chút tò mò, bởi vì ngày bé chưa được chơi qua cái này. Vì mẹ nhìn thấy mấy anh chị mặt mày xanh mét bước từ nhà ma ra, nên nhất quyết không cho cô vào xem.

Không khí trong nhà ma hơi lạnh, có phần rợn người.

Quang cảnh xung quanh tối tăm, bập bùng một vài ánh lửa như lửa địa ngục.

Thật sự có phần hơi hơi rờn rợn.

Lâu lâu có một vài con ma xuất hiện, hóa trang rất giống nha! Nghe nói nơi này tái hiện lại các hình phạt ở 18 tầng địa ngục.

Phía trước, phía sau vang lên tiếng la hét của các cô gái, tiếng chạy, rồi tiếng té ngã.

Chỉ có hai người đi ở giữa vẫn tỉnh bơ như không.

Thiên Nhi hiếu kì đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Bất chợt có một con ma, nhảy ra trước mắt cô.

Thiên Nhi tròn mắt nhìn khoảng vài giây rồi quay sang nói với chàng trai bên cạnh.

- “ Mấy bộ quần áo ở đây thiết kế cũng không tệ anh nhỉ?”

- “ ... “ - Thiên Phong.

- “ ... “ - Con ma.

Thiên Phong lắc đầu cười rồi kéo Thiên Nhi rời đi. Vào đây xem nhà ma hay đi ngắm thời trang vậy không biết. Bệnh nghề nghiệp không bỏ được sao?

Hai người đi một đoạn xa, 'con ma' vẫn đang trong trạng thái trợn tròn mắt. Không đánh giá khuôn mặt, mức độ đáng sợ, lại đi đánh giá quần áo? Quần áo của ma thì có gì để đánh giá?

Rời khỏi nhà ma, điểm đến tiếp theo của hai người là khu vực trò chơi.

Ở đó có rất nhiều trò chơi khác nhau, cho tất cả các độ tuổi.

Từ trò đập chuột, rồi bắn cá, ném vòng, bắn súng,...

- “ Em muốn chơi cái gì nào?”

- “ Chơi hết! Ngày xưa em chưa được chơi mấy trò này.”

- “ Chơi hết? Nhiều lắm đấy!”

- “ Yên tâm, mấy trò chơi em rất nhanh chán.”

Quả đúng là thế thật!

Đầu tiên là bắn súng.

Thiên Nhi nỗ lực bắn 10 phát súng, không có cái nào trúng hồng tâm, ngược lại ai đó bắn ba phát, trúng cả ba.

- “ Trò này chán quá, không chơi nữa.”

- “ ... “

Tiếp theo đến trò bắn cá, đập chuột, ném vòng, ném bóng rổ,....

- “ Cái này không vui.”

- “ ... “

- “ Trò này không biết chơi, không chơi nữa.”

- “ ... “

- “ Cái này cũng là trò chơi hả?”

- “ ... “

Cứ như thế, Thiên Nhi chơi hết trò này đến trò khác, nhưng chỉ chơi được một lần là “Chán” hoặc “không vui” hoặc “không biết chơi” rồi bỏ.

Thiên Phong dở khóc dở cười.

Có ai chơi trò chơi mà như vậy không?

Cuối cùng cô dừng lại ở cái máy gắp gấu bông. Nhìn mấy con thú bông bé xíu ở trong kia, thì lắc đầu ảo não.

- “ Sao thế?”

- “ Mấy con thú bông này đúng là không đạt yêu cầu mà, đường may thì sơ sài, thiết kế thì không đặc sắc, đúng là không có gì vui.”

- “ ... “ - Thiên Phong lại một lần nữa lắc đầu, tưởng cô đang nghiên cứu cách chơi, hóa ra lại đi soi mói mấy con thú bông. Thật là, bệnh nghề nghiệp...

***

Vì Thiên Nhi mải chơi, nên khi hai người rời khỏi công viên trò chơi cũng đã quá trưa từ lâu. Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, nắng vàng nhưng không gay gắt.

- “ Đói chưa?”

- “ Em không đói...”

- “ Chảy nhảy khắp nơi thế mà không đói?”

- “ Không đói, thật đấy!”

- “ Hừm, đừng có lười ăn, nhìn em xem, gầy như thế mà còn biếng ăn...”

- “ Gầy á? Em thấy có gầy đâu.” - Nói rồi, còn giơ cánh tay lên để chứng minh.

Thiên Phong nắm lấy cánh tay đang giơ lên của cô, bàn tay to lớn, bao phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô.

- “ Nhìn xem, như thế này mà không gầy?”

- “ Anh là con trai.”

- “ Thì em là con gái.”

- “ ... “ - Thiên Nhi.

Cái này có liên quan sao?

- “ Không cãi nữa, giờ em muốn ăn gì?”

- “ Không ăn được không?”

- “ Không được!”

- “ Vậy... ăn KFC đi, lâu lắm rồi em chưa ăn.”

- “ Cái này cũng thay thế bữa trưa được nữa sao?”

- “ Không thì thôi.”

- “ Chẳng bao giờ chịu nghe lời gì hết.”

Nói thì thế nhưng vẫn dẫn cô vào tiệm KFC.

Nhưng khi nhìn đĩa thức ăn trước mặt, Thiên Nhi lại bắt đầu ảo não.

Cô từ nhỏ đã rất kén ăn, ngày bé chỉ ăn được thức ăn mẹ nấu, lớn hơn thì ăn thức ăn Thiên Lâm hoặc Thiên Vy nấu, rất ít khi ăn ở ngoài.

Đang suy nghĩ mông lung thì một chiếc đùi gà rán đưa đến trước mặt cô

- “ Ăn đi, cái này là do em yêu cầu, không được cãi nữa.”

Thiên Nhi bĩu môi một cái, hướng cái đùi gà trên tay anh, cắn một miếng.

Rất ngon nha! Lần đầu tiên cô biết được KFC cũng có thể ngon như thế.

- “ Ngon không?”

- “ Rất ngon!”

- “ Ngon thì ăn nhiều vào.”

- “ Anh đút em ăn.”

- “ Đúng là chiều em đến hư rồi.”

Nói thì thế nhưng vẫn ngoan ngoãn, bóc từng miếng gà cho cô.

- “ Anh không ăn?”

- “ Em cho anh ăn?” - Còn giả bộ trừng mắt nhìn cô một cái.

- “ Haha, em ăn no rồi, giờ đến lượt em đút anh ăn nhé!”

Lập tức trên mặt ai đó xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

Nhưng nụ cười rạng rỡ bị dập tắt ngay sau đó, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng bất mãn.

Bởi vì anh ở bên phải thì Thiên Nhi sẽ đưa sang bên trái và ngược lại.

- “ Hừm! Không ăn nữa!”

- “ Em chỉ đùa chút thôi mà, ăn đi!”

- “ Không...”

- “ Anh giận à?”

- “ Không!”

- “ Trẻ con!”

- “ Em mới trẻ con!”

Thế là, đâu đó trong một bàn nhỏ ở quán KFC lại vang lên tiếng cười đùa, tiếng nhí nhéo của hai bạn nhỏ nọ.

***

Rời khỏi tiệm KFC là cũng đã gần đến 2 giờ chiều.

Hai người họ nắm tay nhau dạo qua các con phố.

- “ Sao em không thích dạo phố hay đi shopping như những người khác?”

- “ Dạo phố là hành động nhàm chán nhất mà em từng biết.”

- “ Giờ em đang thực hiện cái hành động nhàm chán đó đấy!”

- “ Có anh thì cái gì cũng không nhàm chán.”

Khóe môi người nào đó bên cạnh cong cong lên đầy vui vẻ.

- “ Thật ra thì vì em không có nhiều thời gian rảnh lắm. Ngày xưa, khi rãnh rỗi, em thường dùng hết thời gian để thiết kế, cho nên lâu dần không còn hứng thú dạo phố thế này nữa. Còn shopping, phụ nữ shopping thì cũng chỉ để mua sắm quần áo hay đồ trang sức gì đó thôi, đúng không? Quần áo em mặc, trang sức em đeo đều do em thiết kế, vậy thì cần thiết phải đi shopping làm gì nữa. Thỉnh thoảng em chỉ đi khảo sát thị trường một chút thôi.”

- “ Em thiết kế? Toàn bộ sao?”

- “ Đó là lợi thế của nhà thiết kế, anh cũng thế mà, đúng không? Phong cách ăn mặc của em không giống và cũng không muốn giống ai, vì thế em làm nên những bộ quần áo mà em thích, không cần biết người khác nhìn nó như thế nào, chỉ cần em thích là đủ. Thế nên nó mới khác biệt.”

- “ Ừ, cũng đúng. Chúng ta có suy nghĩ rất giống nhau. Không cần để ý đến cái nhìn của người khác, đó là lợi thế khi thiết kế trang phục cho mình.”

- “ Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu nữa?”

Thiên Phong nhìn đồng hồ, gần 3 giờ.

- “ Anh dẫn em đến một nơi.”

***

Khi hai người đến nơi thì cũng đã xế chiều, mặt trời như hòn lửa đỏ từ từ lặn xuống ở phía cuối chân trời.

Nơi Thiên Phong dẫn cô đến là một sườn núi nhỏ, xung quanh tràn ngập sắc xanh của cây cỏ.

- “ Sao lại dẫn em đến đây?”

- “ Để ngắm cảnh.”

- “ Ngắm cảnh? Woa...”

Xoay người, cảnh vật như trong chốn thần tiên đập vào mắt cô.

Nơi này có thể quan sát được toàn cảnh của thành phố, phía xa xa nơi cuối chân trời, mặt trời màu đỏ đang từ từ lặn xuống, sắc đỏ lan ra cả một vùng trời.

Hoàng hôn là thời khắc kết thúc của một ngày nhưng cũng chính là thời khắc đẹp nhất trong ngày.

Xung quanh, mùi hương tinh khiết của thiên nhiên tràn ngập lại làm Thiên Nhi bất chợt ngây ngẩn.

Một bàn tay ấm áp bao phủ lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Ở ngón áp út truyền đến cảm giác lành lạnh.

Thiên Nhi ngạc nhiên đưa cánh tay lên, ở ngón áp út có một chiếc nhẫn, rất vừa vặn, không lớn cũng không nhỏ.

Mà ở ngón áp út trên bàn tay anh cũng có một chiếc nhẫn tương tự, không biết được đeo vào từ lúc nào.

Ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt dường như mang theo chút hơi nước.

- “ Anh...”

Thiên Phong hơi cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, trực tiếp chặn lại những lời nói của cô.

- “ Dùng cái này để trói em lại.”

Trên môi hai người, nụ cười hạnh phúc luôn hiện hữu.

***

Khi mặt trời khuất hẳn sau đám mây, sắc trời bắt đầu tối dần, hai người họ mới luyến tiếc rời khỏi nơi đó.

- “ Lên đây, anh cõng em về.”

Thiên Nhi rất ngoan ngoãn leo lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh.

Thiên Phong bước từng bước thật chậm trên đường, dường như muốn lưu giữ lại cái khoảnh khắc này mãi mãi.

- “ Kể chuyện cho anh nghe đi.”

- “ Chuyện? Nhưng em không biết kể chuyện.”

- “ Chuyện cổ tích cũng được.”

- “ Cổ tích?” - Thiên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

- “ Nhưng ngày còn bé, em chỉ toàn nghe mẹ kể về truyền thuyết của hoa hồng.”

- “ Vậy kể cho anh nghe truyền thuyết về hoa hồng xanh đi. Mười mấy năm rồi, anh chưa được nghe lại.”

- “ Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid. Thằng ngốc may mắn được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có một cô công chúa rất xinh tên Rose.” - Giọng nói Thiên Nhi nhẹ nhàng vang lên, câu chuyện này, mỗi lẫn kể lại đều mang cho cô một nỗi buồn không tên. Nỗi buồn cho chàng ngốc ấy!

- “Công chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc không biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với công chúa:

- “ Xin lỗi công chúa nhưng tôi có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không?”

Ban đầu công chúa thấy không vui một chút nào. Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày mang đến cho công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngoài việc chăm sóc những bông hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:

- “Xin lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất...”

Vậy là người ta lại chán nản bỏ đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng ngốc hàng ngày cứ thui thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ biết buồn là gì... Những bông hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp. Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bông hoa đó và tự hỏi: “Một thằng ngốc thì làm thế nào mà tạo ra những bông hoa đẹp như vậy nhỉ?”

Rồi một ngày công chúa quyết định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi tưới cho một khóm hoa hồng. Với công chúa thì công việc này thật lạ. Công chúa tò mò đến gần thằng ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy áo của công chúa:

- “Xin lỗi công chúa.” – Thằng ngốc hốt hoảng – “Tôi thật là hậu đậu.”

- “Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra những bông hoa này.”

Thằng ngốc ngạc nhiên quá “Công chúa mà quan tâm đến cách trồng hoa ư?!”

- “Rất đơn giản thưa công chúa...” – Và thằng ngốc say sưa nói với công chúa tất cả những gì nó biết về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng... Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công chúa tỏ ra rất thích thú với những gì nó nói. Và khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt công chúa đang chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa.

- “Xin lỗi công chúa... tôi vụng về quá đi mất.”

- “Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.”

Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa hát. Chưa ai nghe thấy thằng ngốc hát bao giờ cả... Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên những khóm hoa. Nhưng công chúa không đến nữa. Thằng ngốc đợi mãi mà công chúa vẫn không đến. Nó đâu biết hôm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ chức một lễ hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước láng giềng... Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không chịu mặc bộ váy dạ hộ. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất hiện và nhã nhặn:

- “Xin lỗi công chúa nhưng đây là mệnh lệnh của nhà vua...”

Công chúa phải có mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thông qua lễ hội tìm cho con gái mình một vị hoàng tử thích hợp. Tất cả các hoàng tử tham gia lễ hội đều được thông báo về điều đó. Ai cũng rất háo hức được gặp công chúa. Và mọi người không phải chờ đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội màu trắng, vương miện của nàng được kết bằng những bông hoa hồng đỏ. Một vài hoàng tử đánh rơi ly rượu trong tay, một số khác phải mất một lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu. Ngay đến các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc của mình. Ai cũng muốn được cùng nhảy với công chúa một bài, công chúa đều nhiệt tình đáp lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng công chúa xinh đẹp chẳng thể tìm được cho mình một vị hoàng tử thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất ngờ đã xảy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp xuất hiện. Hoàng tử đến trước mặt công chúa và mỉm cười:

- “Xin lỗi cô bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ.”

Công chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà công chúa không thể định nghĩa nổi... Giai điệu ngọt ngào của bản Vanx như hòa nhịp cùng bước nhảy của hai người. Hoàng tử kể cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua. Những câu chuyện kéo dài như bất tận. Thời gian dường như không còn là mối quan tâm của hai người nữa... Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng ngốc và những bông hoa hồng đều đã ngủ say, hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công chúa... Công chúa trở về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.

- “Ngươi có biết làm thế nào để cung điện của ta thật đẹp không? Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới. Ta muốn dành cho chàng một sự ngạc nhiên.”

- “Thưa công chúa... hoàng tử... à vâng thưa công chúa, tôi sẽ trang trí cung điện của công chúa bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.”

- “Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm xong nó trong đêm nay.”

- “Tôi sẽ cố hết sức thưa công chúa...”

Vậy là suốt cả đêm đó những bông hoa hồng còn ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận hái từ vườn hoa mang vào cung điện. Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là lúc trời vừa sáng. Khi công chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là một cung điện đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Công chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc ngủ gật bên cạnh một chiếc cột đá:

- “Stupid. Dậy đi nào. Trời sáng rồi.”

- “Xin lỗi công chúa, tôi lại ngủ quên mất, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc ngay thôi.”

- “Không cần nữa. Như vậy là được rồi. Ngươi hãy về nghỉ ngơi đi.”

Thằng ngốc thở phào vì công chúa đã không trách nó chưa hoàn thành công việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ những gốc. Công chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ đó hoàng tử sẽ lại tới. Công chúa sẽ dẫn hoàng tử đi thăm cung điện hoa hồng của mình. Hoàng tử sẽ lại kể cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa lạ...

Nhưng rồi chẳng có hoàng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hoàng tử mang theo một bức thư: “...Cô bé của ta, ta không thể đến với em như đã hẹn. Đất nước của ta có chiến tranh. Ta phải tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian dài. Ta không muốn thế một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Ta sẽ sớm gặp lại em...”

Công chúa buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi: “Em sẽ đợi! Nhưng nhất định chàng phải trở về đấy!...”

...Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm...Chẳng có tin tức gì của hoàng tử. Hoàng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giờ sẽ trở lại. Công chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hoàng hôn và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó... Cũng hơn một năm đó không thấy thằng ngốc mang hoa hồng cho công chúa mỗi buổi sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho cung điện vườn hoa của thằng ngốc đã chẳng còn một bông hoa nào cả. Công chúa hình như cũng chẳng quan tâm đến những bông hoa hồng của thằng ngốc nữa...”

Thiên Phong tiếp lời cô.

- “Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn bông hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. “Một năm rồi Stupid không mang hoa tới..“. Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc vẫn lúi cúi bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy công chúa và một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa:

- “Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.”

- “Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi, ngươi đã làm thế nào vậy?”

Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó như vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng ngốc vui lắm, nó cười ngây ngô và lại say sưa nói với công chúa về những bông hoa... Những ngày sau đó ngày nào công chúa cũng đến vườn hoa của thằng ngốc. Công chúa tự mình trồng những bông hoa, tự mình tưới nước cho chúng. Ban đầu thằng ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để nguôi ngoai nỗi nhớ hoàng tử. Thằng ngốc rất vui vì dù sao cũng có người cùng nó trò chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những bông hoa hồng. Thằng ngốc cố làm cho công chúa vui những lúc công chúa ở bên nó. Có một lần thằng ngốc nói với công chúa về ý nghĩa của các loài hoa:

- “Hoa hồng trắng là tình yêu thuần khiết, hồng đỏ là tình yêu nồng thắm, hồng vàng là...

- “Vậy còn hoa hồng xanh, nó tượng trưng cho điều gì?”

- “ Hoa hồng xanh là tình yêu bất diệt! Thưa công chúa,nhưng nó không có thật.”

- “Vậy tại sao nó lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt?”

- “Đó là một huyền thoại, thưa công chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có phép màu, nó sẽ cho một điều ước..”

- “Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở về bên ta...”

- “Thưa công chúa! Không có điều gì là không thể xảy ra. Tôi tin nếu công chúa thành tâm biết đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh.”

- “Ta tin ngươi...””

- “ Anh vẫn nhớ sao?”

- “ Ừ, cũng mười mấy năm rồi, tuy không nhớ được chính xác lắm, nhưng cô bé của ngày ấy, kể đi kể lại rất nhiều lần, nên nó trở thành ấn tượng rất sâu sắc.”

Thiên Nhi mỉm cười, kể tiếp câu chuyện.

- “ Và từ hôm đó công chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây hoa hồng của mình. Nhưng không hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn không nở một bông hoa nào cả. Có một sự thật mà có lẽ thằng ngốc không bao giờ dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một lời nói dối. Thằng ngốc không muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện về bông hoa hồng xanh và điều ước...

Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái ngày mà cây hoa của công chúa nở ra một bông hoa bình thường. Công chúa sẽ rất buồn. Thằng ngốc không muốn làm công chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong vườn hoa bao la của nó một bông hoa hồng xanh nhưng chẳng có bông hồng xanh nào cả... Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi không ngủ được. Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy

- “Stupid! Sao ngươi buồn thế?”

- “ Ai vậy?”

- “ Ta là hoa hồng đây.”

- “Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được?”

- “Ngươi ngốc quá, ta luôn nói chuyện với ngươi mà ngươi không để ý đấy thôi, loài hoa nào cũng nói được, chỉ là có bao giờ ngươi lắng nghe không mà thôi. Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy?”

- “Ta... Ta đã trót nói dối công chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt nhiều niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.”

- “Stupid! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nói cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã nói với công chúa là có thật đấy.”

- “Sao cơ? Thế nghĩa là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra hoa hồng xanh phải không?”

- “Ta biết... Nhưng ta không thể nói cho ngươi được.”

- “Tại sao chứ? Ta xin ngươi đấy!”

- “Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì cái gì chứ?”

- “Ta... Ta muốn công chúa có bông hoa hồng xanh. Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự thực. Ta không muốn thấy công chúa buồn...”

- “Ôi Stupid! Ta không muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thôi được rồi, nếu ngươi thực sự muốn có một bông hoa hồng xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách...”

Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khuôn mặt thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy sao và mỉm cười... Sáng sớm hôm sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã chạy vào:

- “Thưa công chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã nở một bông hoa màu xanh.”

Công chúa như không tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng chạy ngay ra vườn hoa. Trước mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm long lanh dưới ánh sáng mặt trời. Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim. Nàng còn chưa kịp nói điều ước thì người hầu của nàng đã vào báo:

- “Thưa công chúa! Hoàng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa hồng xanh đã biết trước điều ước của nàng nên không cần công chúa phải nói ra.”

Công chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả nhiên từ phía ngọn núi xa hoàng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi. Hoàng tử xuống ngựa ngay khi chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt công chúa như không bao giờ muốn buông ra vậy.

- “Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá!”

- “Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết không. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Chàng hãy nhìn xem, một bông hoa hồng xanh. Chính nó đã mang chàng về với em.”

- “ Hoa hồng xanh? Ta tưởng làm gì có hoa hồng xanh trên thế gian này!”

- “Có chứ. Đó là một huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về hoa hồng xanh.”

Vậy là hoàng tử và công chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.

- “Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của ngươi...”

Nhưng Stupid đã biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng ngốc đâu cả. Bên gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng hiểu thằng ngốc đã biến đi đâu mất.

Chỉ còn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa như đang hát một bài hát từ rất xa xưa “Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu...””

- “ Câu chuyện này rất buồn!”

- “ Đúng thế, cũng giống như mọi loài hoa khác, hoa hồng xanh cũng mang nhiều ý nghĩa. Một điều kỳ diệu, một tình yêu bất tử... Nhưng hơn hết, nó tượng trưng cho một tình yêu bị chối bỏ, là một tình yêu bị khước từ, vì nó được tạo nên... bởi chính máu của trái tim yêu thuần khiết...”

- “ Vậy tại sao em lại thích hoa hồng xanh?”

- “ Em cũng không biết. Có lẽ là tùy hứng mà thích. Ngày còn bé, mẹ rất thích hồng. Trong vườn hoa nhà em tràn ngập các loài hoa hồng khác nhau, lần đầu tiên nhìn thấy chúng, em ngay lập tức bị thu hút bởi hoa hồng xanh. Nhưng khi nghe mẹ kể về truyền thuyết của nó, em lại cực kì không thích câu chuyện đó. Không thích công chúa, không thích hoàng tử và cũng không thích chàng ngốc chút nào.”

- “ Nhưng em lại buồn vì tình yêu của chàng ngốc ấy, đúng không?”

- “ Đúng thế, rất ngốc! Vì thế cho nên em rất không thích tình yêu đơn phương.”

- “ Tại sao?”

- “ Tình yêu đơn phương luôn tạo ra những trái tim ngốc nghếch, họ cứ vô thức mà hy sinh hết tất cả, tuổi trẻ, thanh xuân, hay tất cả những người yêu thương họ, chỉ để vì một người, mà có lẽ cả đời cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của họ.”

- “ Ừ, nhưng trong truyền thuyết ấy, có lẽ, kết thúc phải là như thế. Công chúa thuộc về hoàng tử, còn chàng ngốc và công chúa, họ không thuộc về nhau.”

- “ Em biết chứ! Nhưng không sao, hoa hồng xanh còn là điều kì diệu, là phép màu của tình yêu. Vì thế nên em sẽ trồng một cây hoa hồng xanh và ước một điều ước.”

Thiên Phong bật cười.

- “ Ừ, anh cũng sẽ trồng.”

- “ Khoan đã, anh đi chậm lại một chút.”

- “ Sao thế?”

- “ Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

Thiên Phong lắng tai nghe một chút, đúng là có âm thanh gì đó.

- “ Tiếng chó con!” - Hai người đồng thanh lên tiếng.

Thiên Nhi rời khỏi lưng anh, hai người tiến về nơi phát ra tiếng kêu.

Dưới một gốc cây lớn, trong hộp cactong cũ, có một chú chó con, hai chân đặt lên thành hộp, ló đầu ra nhìn hai người.

Mắt nó tròn xoe, hai cái tai cụp xuống trông rất tội nghiệp.

Thiên Nhi bước đến, bế nó lên.

Là một con cún con, có bộ lông màu vàng trắng, điểm một vài đốm đen.

Bốn cái chân ngắn cũn, nhưng hơi gầy một chút, nhìn thấy người, nó vẫy vẫy cái đuôi rất vui vẻ, cái tai dơ lên một chút, ra sức vẫy đuôi, như muốn nói đừng bỏ rơi nó.

Thiên Phong bước đến cạnh cô, dơ tay xoa đầu con cún.

- “ Nó với con Mark đứng cạnh nhau thì đúng là một cặp đẹp đôi.”

- “ Đẹp đôi?”

- “ Con Mark có bộ lông đen điểm vài đốm trắng, còn nó thì lông trắng có vài đốm đen, rất hợp!”

- “ ...Vậy chúng ta nhận nuôi nó đi.”

- “ Được đấy, nhìn nó rất đáng thương. Không biết ai lại vô tâm bỏ rơi một con cún đáng yêu như thế này.” - Thiên Nhi xoa đầu nó.

- “ Từ nay, mày sẽ có một gia đình, nhé!” - Con cún hình như hiểu ý hai người, vui vẻ vẫy đuôi. Còn 'gâu' một tiếng bằng cái giọng non nớt cực kì đáng yêu.

- “ Anh đặt tên cho nó đi.”

- “ Gọi nó là Rain, nhé!”

- “ Sao lại gọi là Rain?”

- “ Em thích mưa, không phải sao?”

- “ Vậy tại sao không đặt tên nó là Wind?”

- “ Em nghĩ sao, nếu lấy tên anh đặt cho nó?”

- “ ... “ - Ngày trước có ai đó từng nói, sau này con chúng ta sẽ tên là Thiên Vũ. Vậy anh nghĩ sao nếu lấy tên con đặt tên cho nó?

Cái này tất nhiên là Thiên Nhi không nói ra. Cuối cùng con cún ấy vẫn tên là Rain.

- “ Hình như nó đói, em đứng đây đợi anh, nhớ không được chạy lung tung đâu đấy, anh đi mua thức ăn cho nó.”

- “ Vâng.”

Thiên Nhi đứng bên lề đường, chăm chú quan sát con cún.

Thiên Phong đi được mấy mét, thì không hiểu sao, trong tim anh, dấy lên một dự cảm bất an.

Tiếng động cơ xe, vang lên bên tai làm anh giật mình, quay đầu lại...

- “ Thiên Nhi...” - Một tiếng hét chói tai vang lên làm Thiên Nhi giật mình, định thần lại, một chiếc xe đang lao rất nhanh về phía cô, cách cô một khoảng rất rất ngắn, một lần nữa, lại đứng trước cánh cửa của tử thần.

Ông trời có lẽ luôn luôn bất công với cô như thế chăng?

Chiếc xe đó vẫn tăng tốc lao về phía cô, tựa như lưỡi hái của tử thần.

Một tiếng “Bịch!” nặng nề vang lên, Thiên Nhi rơi vào một vòng tay ấm áp, rơi vào một hơi ấm mà cô quen thuộc, quen thuộc hơn bất cứ thứ gì. Hoàn toàn không có đau đớn, chỉ có sự ấm áp, chỉ có cảm giác bình yên khi được vòng tay của người ấy che chở.

Người tài xế say rượu sau khi biết mình gây tai nạn vội vàng bỏ chạy.

Thiên Nhi biết, cô không sao, hoàn toàn không sao cả, nhưng tiếng đụng xe nặng nề ấy, chẳng lẽ?

Chống tay xuống mặt đường, một chất lỏng ấm ấm, nóng nóng dính vào tay cô, là máu!

Vội vàng ngồi dậy, cô nhìn thấy, anh ở đó, yếu ớt đến kì lạ, đôi mắt xanh đen tràn ngập lo lắng, máu thấm ướt chiếc áo sơ mi đen của anh, Thiên Nhi hốt hoảng đến cực độ, bàn tay cầm điện thoại gọi xe cấp cứu run lên.

- “ Anh...”

- “ Thiên Nhi ... em...”

- “ Em không sao... không sao hết...”

Nghe câu đó, anh nở nụ cười, nụ cười đẹp đến mê hồn, đôi mắt tràn ngập sự yêu thương cùng che chở.

- “ Không sao là tốt rồi... anh mệt quá... anh ngủ một lát... nhé.” - Đôi mắt xanh đen tuyệt đẹp đó, yếu ớt khép lại.

- “ Không... không được... mở mắt ra nhìn em đi... Phong...”

Thiên Nhi khóc, lần đầu tiên cô biết được cảm giác đau đến không thở được, đau hơn cả lúc cô nhìn mẹ ra đi trong vòng tay mình, thứ cảm giác này, đau, thật sự đau lắm!

Mới vài phút trước, người ấy còn cười với cô, còn nắm tay cô, tại sao, tại sao bây giờ lại như thế này?

.....

Ngày hôm ấy, có một người con trai từ từ khép chặt đôi mắt.

Ngày hôm ấy, có một người con gái, điên cuồng rơi nước mắt, điên cuồng gọi cái tên ấy, không dưới trăm lần.

Ngày hôm ấy, có tiếng xe cấp cứu vang vọng cả một khu phố.

Ngày hôm ấy, máu nhuộm đỏ cả một góc đường.

Ngày hôm ấy, là ngày thứ 2 của tuổi 17... ?

Ngày hôm ấy, là một ngày buồn!