Vạn Cổ Niên Hoa Chi Đấu Chiến Việt Giới

Chương 1: Vì người kiếm khuynh thiên hạ




Thiên Nhai Sơn như kiếm dụng trời xanh quanh năm tuyết phủ mây Phong.

Hàn chi lạnh lẽo Vô Tình, từng trận Tuyết Phong liên miên Bất Tận.

"Mộ Linh đưa mọi người đi đi, ta lại giữ chân cho các người"

Lúc này một nữ tự thân trắng phủ đầy máu khuôn mặt bằng lãnh nhìn đám người thần sắc âm trầm nói.

"Không, cung chủ người đi trước đi"

"Đúng vậy, người là hy vọng của mộ cung. Huống chi đám người già chúng ta thủ hộ mộ cung đã lâu cũng nên vì vậy mà ra một chút khí lực"

Nghe vậy, nữ tử được gọi là Mộ Linh thần saqcs hấp hối khuyên nhủ:

" Mộ Tuyết tỷ tỷ các vị trưởng lão nói không sai, người là hi vọng của mộ cung, người sống một ngày mộ cung còn hi vọng ngày đó"

"Cung chủ" chúng đệ tử nhao nhao gọi tên nàng phụ họa theo.

"Ai"

Nhìn còn sót lại không đến ngàn người nữ tử áo trắng vạn phần đau xót. Nếu nàng không quyết định lúc này e rằng toàn bộ mộ cung sẽ thật triệt để tiêu thất trên thiên nhân giới.

Hai con mắt nàng như thu thủy đảo qua đám người rồi lại trên dưới toàn bộ mộ cung.Chợt hai hàng thanh lệ lăn xuống.

Nếu không phải vô duyên vô cớ bị người không hay biết hạ độc khiến đám người tu vi bị kéo xuống mộ cung cũng không đến nỗi này.

Nghĩ thôi nàng đã cảm thấy bi thống tột cùng.

"Chẳng lẽ trong mắt các người không còn vị cung chủ này sao, lời của ta các người không nghe"

Đan xen giữa hai hàng nước mắt được giấu đi, nàng cố đem mình chấn định lại vì mộ cung giữ lại hậu thế nghiêm nghị quát đám người.

"Nhưng"

"Không nhưng gì, nếu các người còn xem ta là cung chủ thì mau rời đi còn đợi nữa thật sự không kịp a"

Đám người vốn định nói gì nhưng lại bị nàng quát nên đành nuốt trở lại.

"Còn không mau. Ta không hy vọng các người vì mộ cung mà ra sức, từng người riêng phần mình sống tốt là có thể"

Theo thân ảnh Mộ Tuyết biến mất trên bầu trời, chúng nữ hai mắt đẫm lệ nhìn nhau lưu luyến không nỡ rời đi.

Với các nàng mà nói việc rời đi lúc này còn hơn là phản bội sư môn. Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy không ai làm được.

Mặc dù chúng nữ thần sắc trắng bệnh do bị trúng độc, tu vi bị kéo xuống nhưng trong mỗi người đều từ đối phương nhìn ra chung một ý nghĩ, các nàng riêng phần mình nhẹ gật đầu nhìn nhau cười hạnh phúc không kể các vị trưởng lão thủ hộ giả. Nhất thời bầu không khí chợt từ căng thẳng kéo lên một loại nhiệt huyết không nói nên lời.

Lúc này trên mộ cung đang là một tràng chém giết đẫm máu. Người thi la hét vị cụt tay cụt chân, phần thì vì tỷ muội bỏ mình mà gào thét. Phải nói là thê thảm vô cùng, máu nhuộm đầy khắp nơi.

"Hồng Nguyên Thánh Nhân chúng ta liệu có cần phải đuổi tuyệt giết tận như vậy không"

Lúc này 1 lão nhân cẩm y mày mắt sáng như kiếm đau lòng nhìn trên dưới mộ cung nơi đó không chỉ có đệ tử mộ cung mà còn đệ tử bát đại tông mô ngã xuống bỏ mình, mặc dù bên này tổn thất rất ít nhưng lão vẫn không nhịn được than lên tiếng.

Nếu nói ai mà không đau lòng khi bị cuốn vào cuộc chiến vô nghĩa này thì trời đất cần gì tồn tại nữa. Lời nói của lão không riêng gì ý của bát đại tông môn cục đá trong lòng. Theo đó nhất thời đám người cùng lúc tập trung lên lão già mặc bào y được gọi là Hồng Nguyên Thánh Nhân ở phía trước.

Bị nhiều mục quang ngư vậy chú ý Hồng Nguyên nhất thời cau mày lườm lão giã mặc cẩm y, lạnh lùng nói:

"Kiếm tôn chủ chẳng lẽ người định kháng lệnh của Thiên Hoàng sao, lão phu cũngchỉ là phục mệnh hành sự, người nên biết hậu quả của việc chống lại thiên hoàng đi" lão ta vừa nói một bên vừa kính cẩn chắp tay hướng phía hư không lời thề son sắt trông không giống đang diễn kịch.

Thấy vậy, Kiếm tôn chủ riêng phần mình im lặng lui ra sau cùng đám người 1 bộ không cam tâm nhìn nhau chuẩn bị đợi lệnh mà hành sự.

Mặc dù nhìn ra lòng của đám người Hồng Nguyên cũng không mấy bận tâm, mà là nhìn vào hư không đạo thân ảnh vừa xuất hiện nói:

"Mộ cung chủ người hà tất phải như vậy chấp mê bất ngộ"

"Nực cười, các người nhiều người như vậy không nói lý liền ra tay tàn sát ta mộ cung người chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn đệ tử bỏ mình sao"

mMộ Tuyết sau khi rời khỏi đám người lần nữa xuát hiện đã là trên mộ cung. Nàng mặt âm trầm không

cảm xúc, tay cầm kiếm chỉ vào Hồng Nguyên sát khí lăng lệ nói.

"Vậy người nghĩ mình có thể địch lại chúng ta sao" Hồng Nguyên mặt cười như không cười nhìn nàng thờ ơ nói.

Mặc dù ban đầu lão còn ngại tu vi của đối phương nhưng hiện tại đã khác.

Tất cả hết thảy dựa vào thực lực nói chuyện, nắm đấm của ai mạnh hơn người đó nắm giữ tư cách và kết quả.

"Đã vậy không bằng tiếp 1 kiếm của bản cung đi

Nói xong nàng một thân khí thế kéo lên một kiếm như vậy xinh đẹp mà ra.

Liên Hoa Tam Thủy

Bầu trời chấn động dị thường, từng tia gợn sóng theo một kiếm ném ra vào đám người.

"Bá thiên chưởng"

Hồng Nguyên không dám khinh thường một thân tu vi cũng kéo lên đỉnh phong một chưởng chụp ra.

Một kiếm một chưởng chạm vào nhau nhất thời bầu trời kịch liệt chấn động màng nhĩ mọi người muốn nổ tung ra.

Trên bầu trời kiếm pháp như lưu thủy không thể cản phá đánh tan chưởng ấn đập vào Hồng Nguyên trên thân.

Máu vì cầu vòng mà hóa ra, thân ảnh Hồng Nguyên như lông hồng nhẹ bay xuống.

Mộ Tuyết cũng không gì lạ toàn thân bị trút hết khí lực uể oải riêng mình nôn ra một búng máu. Không chịu được nghiêng nghả rơi xuống.

Nếu không vì thân trúng độc đừng nói chi 10 Hồng Nguyên cũng không hẳn là đối thủ của nàng.

"Đúng là phế vật, có mỗi một chuyện như vậy cũng làm không ra trò."

Lúc này chợt trong hư không vì một kiếm ẩn mình đã lâu mà nhắm vào thân Mộ Tuyết bổ xuống.

"Mộ cung chủ cẩn thận"

"Cung chủ"

Chúng nữ vừa xông ra tựu chứng kiến tràng cảnh, hai mắt đẫm lệ đầy tuyệt vọng nhìn Mộ Tuyết.

Thân kiếm ngày một lại gần hơn, cái chết đến thật nhanh, trong đầu Mộ Tuyết vậy mà chợt hiện lên một bóng hình mà nàng vẫn hoài niệm đó là một tên nam tử tuấn mỹ đẹp như giai nhân.

"Lam Phong nếu có kiếp sau ta nguyện vì người làm một bình thường nữ tử cùng người ngao du bốn phương yêu đến tận cùng, nguyện hóa làm phù du không đổi"

Không biết là vô tình hay trùng hợp mà trong hư không bỗng vang lên một luồng âm thanh quen thuộc dù đến chết nàng cũng không quyên.

"Dưới đoạn tình nhai ta đoạn hết thảy hy vọng vì người hóa 3000 sợi bạc, cắt đứt hết thảy thất tình lục dục vì người kiếm khuynh thiên hạ".