Vẫn Còn Rung Động

Chương 41




Dịch Sơ Ngữ mím môi, nhiệt độ từ bàn tay anh truyền đến rất ấm áp, khiến người ta yên tâm.

Cô biết Tưởng Di có vẻ không thích Tiêu Sở Ngôn cho lắm, thái độ rất lạnh nhạt.

Dịch Sơ Ngữ sợ Tiêu Sở Ngôn để tâm.

Thật vất vả mới có thể ở bên nhau lần nữa, thậm chí Tiêu Sở Ngôn còn quan tâm đến cô nhiều hơn cô có thể tưởng tượng.

Vì vậy, Dịch Sơ Ngữ không muốn Tiêu Sở Ngôn phải chịu bất cứ uỷ khuất nào dù là nhỏ nhất.

Đó là người đàn ông của cô, người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất trong lòng cô, luôn ôn nhu và dịu dàng với cô.

Dịch Sơ Ngữ gật đầu, dựa vào vai anh, ngửi mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.

Người giỏi như Tiêu Sở Ngôn chắc chắn sẽ được Tưởng Di công nhận.

Cô khẳng định như vậy.

Ở trong phòng khách một lát, Dịch Sơ Ngữ liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Tưởng Di và Dịch Quốc Phong ở nhà Tiêu Sở Ngôn mấy ngày, ngay từ đầu thái độ đối với Tiêu Sở Ngôn không quá nhiệt tình, sau đó mới từ từ tiếp nhận Tiêu Sở Ngôn làm con rể.

Gần đây Tiêu Sở Ngôn nhiều việc hơn một chút, không tìm được thời gian đi chơi cùng ba mẹ vợ nên đã bảo Dịch Sơ Ngữ đi chơi cùng ba mẹ.

Dịch Sơ Ngữ dù không quá thích ra ngoài nhưng cũng vui vẻ đưa ba mẹ cô đi thăm thú Vân Thành.

Sau khi tắm xong, Dịch Sơ Ngữ ngồi trong phòng khách vô định bấm điều khiển từ xa, tuy rằng hai mắt đang dán vào TV, nhưng tâm trí của cô đã bay đi nơi khác.

Tưởng Di từ phòng tắm đi ra: "Sao con không đi ngủ?"

Dịch Sơ Ngữ ôm đầu gối, tìm thấy một bộ phim thanh xuân vườn trường, lắc đầu: "Con xem TV một chút, mẹ ngủ trước đi ạ."

"Con đang đợi cậu ấy về à?"

"Đương nhiên là không, mẹ cứ ngủ đi ạ." Dịch Sơ Ngữ giả bộ bình tĩnh.

Tưởng Di nhìn thấu cô con gái này rồi, không nói gì thêm, bước vào phòng dành cho khách.

Dịch Sơ Ngữ quả nhiên đang chờ Tiêu Sở Ngôn.

Tối hôm qua, Tiêu Sở Ngôn về rất muộn, nửa đêm cô dậy đi vệ sinh, đội trưởng mới đẩy cửa vào.

Hôm nay anh còn dậy sớm đưa bọn họ đi đến thắng cảnh ở Vân Thành, xuống xe mua vé vào cổng, sau đó mới lái xe đến đồn cảnh sát.

Anh bận đến nỗi chân không chạm đất nhưng vẫn dành thời gian tiếp đãi ba mẹ cô.

Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ liền cảm giác chua xót.

Dịch Sơ Ngữ ngồi trên sô pha, hình ảnh trong TV từ từ trở nên mờ mịt không thể nhìn rõ.

Cơn buồn ngủ ập tới, mi mắt cô ngày càng nặng trĩu.

Nửa phút sau, Dịch Sơ Ngữ ngã xuống ghế sô pha ngủ thiếp đi, trong phòng chỉ còn tiếng động từ TV.

Ngủ một giấc, Dịch Sơ Ngữ rõ ràng cảm giác được có người nắm lấy cánh tay, ôm lấy cô từ trên sô pha đứng dậy.

Cái đầu nặng trĩu áp vào ngực anh dưới tác dụng của trọng lực.

Dịch Sơ Ngữ vô thức vươn tay nắm lấy quần áo mềm mại mát lạnh, mi mắt khẽ động, chậm rãi mở ra.

Tiêu Sở Ngôn ở bên cạnh cô, mái tóc ngắn gọn gàng bị gió làm cho rối tung, đôi mắt đen láy kia vẫn rực lửa nhìn cô chằm chằm trong chốc lát.

Dịch Sơ Ngữ buông tay đang níu áo anh, vặn vẹo cổ, lười biếng nói: "Anh đã về rồi?"

Anh gật đầu, nhẹ nhàng đi về hướng phòng ngủ của Dịch Sơ Ngữ.

"Anh đánh thức em à?"

"Không có."

Dịch Sơ Ngữ vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị anh dùng sức ngăn lại.

"Dưới đất lạnh lắm, em còn không đi giày."

Dịch Sơ Ngữ vừa tỉnh dậy, đầu còn hỗn loạn, nhìn thấy chân trần, liền vươn tay nắm lấy cánh tay Tiêu Sở Ngôn, chuyển động thân thể: "Anh cho em xuống đi."

"Muộn rồi, đã đến giờ đi ngủ rồi." Tiêu Sở Ngôn tiếp tục bước đi.

Cô ở trong phòng khách muốn đợi Tiêu Sở Ngôn về, vậy mà lại ngủ quên mất.

Dịch Sơ Ngữ phồng má kịch liệt lắc đầu, hai bàn chân nhỏ bé lắc lư lên xuống: "Em còn chưa muốn ngủ."

Cô chưa từng được ôm kiểu công chúa thế này, trong lòng vô thức trở nên phấn khích.

Tiêu Sở Ngôn đứng trước cửa phòng cô, hất cằm: "Mở cửa đi."

"Em không muốn."

Một ngày rã rời ở sở làm, trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy Dịch Sơ Ngữ để đèn sáng cho anh, làm sự mệt mỏi tan biến đi không ít.

Cô gái nhỏ trong tay anh lúc này đang trợn tròn mắt, khuôn miệng nhỏ nhắn liên tục phản đối anh, trong lòng sếp Tiêu dường như quên hết những khó khăn của vụ án, khiến anh khẽ mỉm cười.

Tiêu Sở Ngôn rũ mắt, giả vờ dữ tợn: "Còn động đậy nữa là anh ném em xuống đất đấy."

Dịch Sơ Ngữ do dự một giây, sau khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh, liều lĩnh lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy đắc ý: "Em không sợ."

Tiêu Sở Ngôn nhìn người phụ nữ tràn đầy sức sống, giả vờ buông tay, định thả cô xuống đất.

Dịch Sơ Ngữ vội vàng nắm lấy cánh tay anh, bày ra vẻ mặt uỷ khuất.

Thật sự anh không có buông tay, Tiêu Sở Ngôn chỉ làm cho cô sợ hãi.

Cửa phòng dành cho khách được mở ra, Tưởng Di đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa, có chút lo lắng: "Sao vậy?"

Lời vừa nói ra liền thấy đôi uyên ương nhỏ đang dính vào nhau, sắc mặt bà hơi đổi.

Dịch Sơ Ngữ ngượng ngùng cười cười, áp mặt thật chặt vào quần áo Tiêu Sở Ngôn, cố gắng không để lộ mặt: "Mẹ, không sao, mẹ đi ngủ đi, mẹ ngủ ngon."

Tiêu Sở Ngôn ôm cô gái nhỏ trong tay, khiêm tốn cười với Tưởng Di: "Xin lỗi vì đã làm phiền dì."

Tưởng Di xem như không nhìn thấy, ậm ừ, đóng cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng đóng cửa bên tai, Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu trừng mắt với người đàn ông trước mặt: "Đều là lỗi của anh."

Tiêu Sở Ngôn không phân minh, khẽ gật đầu.

Không lay chuyển được Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn đành bế cô lên sô pha, kêu cô đi dép vào.

Sau một ngày bận rộn, đội trưởng phải tự mình nấu đồ ăn khi trở về, nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút đáng thương nên Dịch Sơ Ngữ chờ anh về để giúp anh hâm nóng thức ăn.

Cô đẩy sếp Tiêu Sở Ngôn vào phòng ngủ: "Đi tìm đồ ngủ, tắm nước nóng, em giúp anh chuẩn bị bữa tối."

Bị cô đẩy đi, Tiêu Sở Ngôn chậm rãi nhấc chân đi về phía trước.

Anh không nói gì, trong lòng một mảnh mềm mại.

Tiêu Sở Ngôn được cô quan tâm, nhưng anh không đành lòng để cô thức khuya cùng mình, đẩy cửa phòng ngủ ra, anh quay người lại, ngăn Dịch Sơ Ngữ lại.

"Anh tự làm được, em đi ngủ đi."

Dịch Sơ Ngữ lắc đầu: "Lần này phải nghe lời em."

Tiêu Sở Ngôn hơi đỏ mặt, thành thật đi vào phòng ngủ lấy quần áo, vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Dịch Sơ Ngữ mang tất cả đồ ăn trong bếp ra, đổ vào nồi hâm nóng.

Tiêu Sở Ngôn từng chăm sóc cô, bây giờ đến lượt cô chăm sóc anh.

Tiêu Sở Ngôn làm mọi thứ rất nhanh.

Dịch Sơ Ngữ vừa làm xong món cuối cùng, kéo ghế ngồi ở bàn ăn, ngồi xuống đối diện anh, chống hai tay lên má: "Ăn cơm thôi."

Tiêu Sở Ngôn ngồi đối diện với cô, cầm đũa lên: "Em còn chưa ngủ sao?"

"Em không buồn ngủ." Dịch Sơ Ngữ giữ nguyên tư thế vừa rồi.

Dưới ánh mắt chăm chú của Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn nhanh chóng ăn xong một chén cơm.

Dịch Sơ Ngữ nhanh tay lẹ mắt: "Để em xới cơm cho anh."

Tiêu Sở Ngôn buông chén xuống, để cô giúp mình lấy cơm.

Dịch Sơ Ngữ nhìn tốc độ ăn của đội trưởng liền cảm thấy thán phục. Giờ cô mới nhận ra bình thường anh cố ý ăn chậm để chờ cô.

Dịch Sơ Ngữ thở dài: "Thì ra bình thường anh ăn nhanh như vậy, trước giờ là anh cố ý chờ em."

Tiêu Sở Ngôn nuốt một miếng cơm, bình tĩnh nói: "Em ăn một chén bằng thời gian anh ăn ba chén."

"..."

Sau khi Tiêu Sở Ngôn ăn xong, đồng hồ trên tường hiển thị mười giờ ba mươi lăm.

Tiêu Sở Ngôn còn cần hai ngày nữa mới có thể xử lý xong vụ án, vậy nên ngày mai anh sẽ phải dậy sớm.

Dịch Sơ Ngữ vẫy tay: "Đội trưởng, ngủ ngon."

Thay vì đi về phía trước, anh dừng lại, giữ cổ tay cô bằng một tay.

Dịch Sơ Ngữ bối rối nhìn anh.

Tiêu Sở Ngôn trầm mặc liếc nhìn phòng khách nơi Tưởng Di ở.

Tay kia nhanh chóng mở cửa phòng của Dịch Sơ Ngữ, đẩy cô vào.

Căn phòng tối om không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách phía sau và ánh trăng mờ nhạt phản chiếu từ cửa sổ phía trước.

Tiêu Sở Ngôn đóng cửa lại, chặn ánh sáng trong phòng khách, chỉ còn lại ánh trăng rải lên hai người.

Dịch Sơ Ngữ không nhìn rõ Tiêu Sở Ngôn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.

Động tác của Tiêu Sở Ngôn rất nhanh liền thích ứng, chỉ cần xoay người một cái, Dịch Sơ Ngữ đã bị ép tới phía sau cánh cửa.

Dịch Sơ Ngữ còn chưa kịp phản ứng đã bị anh hôn.

Thị lực của sếp Tiêu quả là hoàn hảo, trong phòng tối như này mà có thể hôn lên miệng cô một cách chính xác như vậy.

Nụ hôn của Tiêu Sở Ngôn có chút vội vàng, đầu lưỡi không đợi được đột phá vào miệng cô, cuốn lấy hương thơm trong miệng cô.

Có lẽ vì lâu rồi không được gần nhau nên Dịch Sơ Ngữ cảm thấy Tiêu Sở Ngôn rất khẩn trương.

Trong khoảng thời gian này, cha mẹ của Dịch Sơ Ngữ đều ở đây, anh cũng không có nhiều thời gian, không thể cùng Dịch Sơ Ngữ mỗi ngày ôm hôn, thậm chí còn không dám nắm tay vì sợ Tưởng Di có ấn tượng không tốt về anh.

Tối nay, Dịch Sơ Ngữ chủ động để lại một ngọn đèn cho anh, giúp anh chuẩn bị bữa tối, dù đội trưởng có khả năng tự chủ cao đến đâu cũng không thể kiềm chế cảm xúc vào lúc này.

Vài phút trôi qua, Tiêu Sở Ngôn mãn nguyện rời môi cô, đưa tay ôm mặt cô, ngón tay cái xoa nhẹ lên môi người yêu.

Trong lúc hôn, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Dịch Sơ Ngữ đã hụt hơi, đồng thời cũng chảy ra một chút nước miếng.

Tiêu Sở Ngôn cẩn thận lau nước miếng trên khóe miệng Sơ Ngữ.

Dịch Sơ Ngữ khẽ thở hổn hển, lúc này nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

Tiêu Sở Ngôn cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Ngủ ngon."

Dịch Sơ Ngữ lí nhí đáp: "Ngủ ngon."

Não bộ vẫn trong tình trạng thiếu oxy, phản ứng hoàn toàn là bản năng.

Tiêu Sở Ngôn rời khỏi phòng cô.

Dịch Sơ Ngữ ngồi ở mép giường, chậm rãi sờ lên đôi môi sưng đỏ, khẽ cười.

Nghĩ kỹ lại, Tiêu Sở Ngôn thật sự rất khôn khéo, vào buổi tối trước khi đi ngủ mới hôn cô, để tránh Tưởng Di và Dịch Quốc Phong phát hiện miệng cô đỏ bừng vì bị hôn.

Sếp Tiêu nhà cô quả là một người đa mưu túc trí.

Ngày hôm sau, khi Dịch Sơ Ngữ dậy, Tiêu Sở Ngôn đã đi ra ngoài, để lại một bàn ăn sáng giống như mọi buổi sáng trước đó.

Dịch Sơ Ngữ cùng ba mẹ ăn sáng.

Tưởng Di thản nhiên hỏi: "Bận rộn như vậy nhưng ngày nào cậu ấy cũng làm bữa sáng cho con à?"

Dịch Sơ Ngữ đợi câu hỏi này của Tưởng Di suốt mấy buổi sáng, lúc này cô mới có dịp kiêu ngạo khoe khoang: "Vâng, ngày nào cũng vậy. Cuối tuần thì sẽ làm bữa sáng muộn hơn một chút rồi sẽ cùng ăn."

Tưởng Di nghe cô nói rồi im lặng không hỏi thêm.

Dịch Quốc Phong lên tiếng: "Cậu ta cũng không tệ."

Dịch Sơ Ngữ tiếp lời: "Vâng, con cũng thấy anh ấy rất tốt."

Tưởng Di cảm thấy con gái mình bị Tiêu Sở Ngôn tẩy não rồi, bà lắc đầu bất lực.

Thật ra Tưởng Di không ghét Tiêu Sở Ngôn, nhưng bà vẫn sợ một số chuyện trong quá khứ nên không muốn hai người ở bên nhau.

Hiện tại, hai đứa nhỏ này đã không thể tách ra rồi.

Tất cả những gì bà có thể làm là chấp nhận, chấp nhận Tiêu Sở Ngôn làm con rể, chấp nhận tình yêu của bọn họ.

Tưởng Di và Dịch Quốc Phong ở nhà Tiêu Sở Ngôn thêm hai ngày, dự định ngày mai sẽ trở về Tê Châu.

Tiêu Sở Ngôn rốt cuộc cũng hoàn thành xong công việc trong tay, muốn giữ bố mẹ vợ ở lại chơi thêm vài ngày, nhưng Dịch Quốc Phong muốn trở lại công ty làm việc, kỳ nghỉ hàng năm cũng sắp kết thúc.

Tưởng Di và Tiêu Sở Ngôn trò chuyện, nghĩ ngợi rồi nói với Dịch Sơ Ngữ: "Sơ Ngữ, con đi siêu thị mua một ít trái lê đi, Sở Ngôn gần đây mệt mỏi, mẹ muốn làm cho cậu ấy một chén canh tuyết lê đường phèn."

Dịch Sơ Ngữ chuẩn bị vào phòng ngủ thay quần áo.

Mẹ cô thường thích làm tuyết chưng đường phèn, mặc kệ là mùa gì, bà cũng làm món này cho người nhà.

Tưởng Di sẵn sàng nấu ăn cho Tiêu Sở Ngôn, có nghĩa là bà đã chấp nhận anh.

Dịch Sơ Ngữ không khỏi nở nụ cười với suy đoán này.

"Dì, cám ơn dì, không cần vất vả quá đâu ạ."

Tưởng Di mỉm cười: "Ừ."

Quay sang Dịch Sơ Ngữ nói: "Sơ Ngữ, mau đi thôi."

Tiêu Sở Ngôn thấy mẹ vợ cố chấp như vậy nên đề nghị: "Con đi với Sơ Ngữ."

Tưởng Di mỉm cười bắt lấy ánh mắt Tiêu Sở Ngôn.

"Cứ để ba nó đi cùng. Hôm nay con mới đi làm về, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung nữa."

Tiêu Sở Ngôn trầm ngâm suy nghĩ.

"Vâng."

Dịch Sơ Ngữ thay quần áo rồi cùng Dịch Quốc Phong đi ra ngoài.

Còn hai ngày nữa mới đông chí, trên đường gió lạnh thổi vào khiến người đi đường khẽ rùng mình.

Dịch Sơ Ngữ mong đợi hỏi Dịch Quốc Phong: "Ba, mắt nhìn người của con rất tốt đúng không?"