Vạn Đế Chí Tôn

Chương 121: 121: Huyễn Linh Tiên Đồng






Sau khi hai người Trịnh Dương cùng Giới Không rời đi, La Khinh Sương đưa mắt nhìn thi thể Hạ Như n đang được Băng Hỏa pháp tắc bao phủ nhẹ giọng hỏi: “Thiếu gia, người chết thật sự có thể sống lại sao?”.
Nàng cũng không nghĩ Lăng Huyền Thiên gạt Trịnh Dương, chỉ là nếu như Luân Hồi pháp tắc thật sự có thể làm người chết sống lại, như vậy thế gian sao lại có nhiều người như vậy chết đi đây.
“Có thể!” Lăng Huyền Thiên thản nhiên trả lời, dừng một chút hắn tiếp tục nói: “Điều kiện tiên quyết là kẻ giết người không dùng đến pháp tắc, hơn nữa linh hồn phải được bảo toàn”.
Tất nhiên Lăng Huyền Thiên cũng không nói cho nàng biết là không có mấy người có thể bảo toàn được linh hồn người chết đến mấy năm như hắn.

Tuy Hạ Như n đã tu thành thánh giả, đản sinh ra thánh hồn, nhưng thánh hồn cũng chỉ tồn tại vài ngày mà thôi.

Hơn nữa thánh hồn của một người đa phần đều sẽ ngủ say sau khi người đó chết đi, chỉ có rất ít người tu luyện linh hồn mới có thể khiến chúng có thể thoát ly thân thể.

Tất nhiên ngoại trừ thần linh, một khi thành thần thần hồn sẽ đản sinh, thần hồn hoàn toàn có thể sống sót cho dù mất đi thân thể.

“Nha! Vậy ta có nên hay không theo Trịnh Dương tìm hiểu Luân Hồi pháp tắc đây?” La Khinh Sương cười tươi như hoa hướng Lăng Huyền Thiên nói.
“Ui a”
Nàng vừa nói xong thì Lăng Huyền Thiên đã gõ đầu nàng một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi tưởng chí cao pháp tắc dễ dàng ngộ ra như vậy sao? Nếu để ngươi đi hẳn là chết không thể quay về”.
Nếu như Luân Hồi pháp tắc thật sự dễ dàng tu luyện như vậy, trước đây khi gặp Trịnh Dương tại Huyền Châu Lăng Huyền Thiên đã trực tiếp cho hắn mượn Luân Hồi Châu rồi.

Chỉ là lúc đó thời cơ chưa đến, Trịnh Dương lịch luyện quá ít, quan trọng nhất ý niệm của hắn lúc đó chắc chắn không thể ngộ ra Luân Hồi pháp tắc.

Pháp tắc chỉ có thể ngộ không thể cầu.
“Tốt, ngươi mang thi thể nàng cất giữ đi” Lăng Huyền Thiên hướng La Khinh Sương nói, sau đó quay lưng rời đi.

….
“Cái gì? Hàn Bắc Huyên cùng hai người chúng ta phái đi đều đã chết sao?”
“Bẩm gia chủ, đúng là như vậy.

Nghe nói là người của Thiên Môn ra tay, hơn nữa Trịnh gia cũng đã được tiếp đến Mê Thành.


Hẳn là Thiên Môn muốn bảo vệ bọn họ”
“Tốt, tốt, tốt! Một cái Thiên Môn lại năm lần bảy lượt cùng Tôn gia ta đối đầu.

Đưa phong thư này đến Hàn gia, Bắc Phiệt Môn thần linh lần này tuyệt không thể không ra mặt!”.
— QUẢNG CÁO —
…..
Một ngày này toàn bộ người tu luyện tại Mê Thành cũng những khu vực lân cận đều triệt để sôi trào.

Bởi vì Thiên Môn phát ra tin tức nói rằng ba ngày sau sẽ có thần linh tại Mê Thành tiến hành diễn giải pháp tắc, phàm là người tại Mê Thành đều sẽ có cơ hội quan sát cũng cảm ngộ thiên địa pháp tắc.

Trong mắt người tu luyện mà nói, pháp tắc chính là tồn tại cao nhất, chỉ có thần linh có thể lĩnh ngộ nhưng thần linh sao lại tùy tiện thi triển cho bọn họ xem đây.

Chính vì vậy Thiên Môn vừa truyền ra tin tức này khiến cho toàn bộ Bắc Châu đều oanh động, không ít người lập tức lên đường đến Mê Thành, dù sao thì thành trì này cũng không lớn.

Nếu như chậm chân rất có thể không có cơ hội quan sát thần linh diễn giải pháp tắc.
Mê Thành - Thiên Môn
“Thiếu gia, người thật sự muốn diễn giải pháp tắc cho bọn họ sao?” La Khinh Sương hiếu kỳ nhìn nam tử trước mặt hỏi.

Nàng cũng không rõ vì sao Lăng Huyền Thiên lại phải làm như vậy, nếu như hắn chỉ diễn giải cho người của Thiên Môn thì cũng thôi đi.

Bây giờ lại còn thông báo để mọi người tại Bắc Châu có thể đến Mê Thành kịp thời, theo nàng nghĩ hắn làm như vậy không khác gì tăng cường thực lực cho đối thủ nha.
Lăng Huyền Thiên tất nhiên biết suy nghĩ của La Khinh Sương, hắn chỉ nhẹ lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ xem bọn họ là đối thủ”.
Lăng Huyền Thiên là ai đây, hắn từng tu ra chí tôn đại đạo sao có thể xem những người tại Phàm Giới này là đối thủ của mình.

Tất nhiên hắn cũng không có rảnh rỗi đến nỗi gặp ai cũng giúp.


Chỉ là từ khi đạo uẩn của hắn rơi xuống đây, thì hắn cùng Ngũ Hành Giới đã có nhân quả nhất định.

Vì vậy hắn mới muốn phát triển nơi này một chút.
Nếu cùng những nơi khác so sánh, Ngũ Hành Giới thật sự quá yếu, không chỉ yếu về thực lực mà phương diện tu luyện cùng cảm ngộ cũng quá kém.

Hắn không biết Trung Châu như thế nào, nhưng hiện tại Bắc Châu thật sự có chút kém.

Chính vì vậy mà hắn mới muốn giúp bọn họ hiểu rõ hơn về thiên địa pháp tắc.

Còn tại sao hắn lại không giúp Huyền Châu ư? Bởi vì Huyền Châu quá mức lạc hậu, hắn cũng không thể dạy bọn họ từng cái căn bản.

Tốt nhất là bồi dưỡng một nhóm người, sau đó để lại việc đó cho những người này đi.
….
“Hừ, Thiên Môn bây giờ lão phu tạm thời chưa thể tính sổ với các ngươi, vậy trước để các ngươi mất mặt đi.

Người tới!”
“Ha ha, diễn giải pháp tắc sao? Thần linh Thiên Môn thật sự là rảnh rỗi quá rồi!”
“Lên đường đến Mê Thành!”
Việc Thiên Môn muốn diễn giải pháp tắc tại Mê Thành chẳng mấy chốc mà truyền vào tai các đại thế lực, bọn họ có người vui vẻ có người ngạc nhiên, thậm chí không ít người tiến đến Mê Thành bao gồm cả thần linh.

Có thể nói đây không những là cơ hội để bọn họ hiểu rõ hơn sức mạnh của tên gọi là Đế Chủ Thiên Môn kia, mà còn là thời cơ để bọn làm Thiên Môn mất mặt.

— QUẢNG CÁO —
Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua, hôm nay chính là ngày mà Thiên Môn ra mặt diễn giải pháp tắc cho mọi người lĩnh ngộ.

Lúc này tại Mê Thành đã chật kín người, thậm chí có không ít linh thú cùng thánh thú cũng tiến đến nơi này.


Bởi vì Mê Thành cũng không như những thành trì khác, bọn họ cũng không phân biệt ngươi là nhân loại hay yêu thú.

Phàm là người muốn nộp phí vô thành cùng đăng ký danh tánh, đều có thể ở lại trong thành.

Tuy nhiên nếu như ngươi muốn định cư lâu dài trong thành sẽ phải trả phí lưu trú, trừ khi ngươi trực tiếp mua đất đai trong thành để kinh doanh.
“Thật không ngờ lại đông như vậy? Người của Thiên Môn còn chưa tới mà đã tụ tập đông như vậy rồi”
“Hừ, ngươi mà đợi đến khi thần linh xuất hiện thì trong thành lại còn chỗ cho người vào sao?”
“Cũng đúng!”
“Đừng chen lấn, đừng chen lấn”
“Mập mạp chết bằm, ngươi không thể thu nhỏ người lại sao?”
…..
Tình huống chen chúc như vậy gần như xảy ra ở mọi nơi trong Mê Thành, thậm chí bên ngoài thành cũng có rất nhiều người xếp hàng để vào thành.

Nhưng bởi vì hết chỗ bọn họ cũng chỉ có thể đứng bên ngoài.
~ Xiu xiu ~`
Đúng lúc này một nam tử thân mặc trường bào màu trắng, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng băng chậm rãi từ nơi xa lăng không đi tới.

Bên cạnh hắn còn có một nữ tử dáng người yêu kiều, mặc một bộ váy dài màu đỏ vô cùng diễm lệ.

Đáng tiếc gương mặt nàng cũng bị một chiếc mặt nạ che lại, chỉ để lộ ra chiếc cằm trắng nõn cùng với một đóa liên hoa mà đen tại mi tâm của nàng.

Hai người này đúng là Lăng Huyền Thiên cùng La Khinh Sương.
“Hai người họ là Đế Chủ cùng Thần Chủ của Thiên Môn sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Cả hai người đều không có chút khí tức nào, rốt cuộc cảnh giới của bọn họ là gì đây?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn đều là thần linh rồi!”
….
Sự xuất hiện của La Khinh Sương cùng Lăng Huyền Thiên khiến cho mọi người vốn đang tranh cãi vì chật chội, đều lặng yên quan sát hai người, sau đó điên cuồng bàn tán.

Lăng Huyền Thiên thì không cần phải nói, mới nhất đã ra tay giết hai vị cao giai đại thánh cảnh, phần lớn mọi người tại đây đều nhìn thấy.


Nhưng La Khinh Sương chỉ ra tay một lần thời điểm tại Bích Vân Huyệt, cũng không có mấy người còn sống trở về.

Vì vậy mà số lượng người biết thực lực của nàng ít lại càng ít, cho nên ai cũng hiếu kỳ về nàng.
“Yên lặng!” La Khinh Sương nhẹ giọng hô lên, đáng nói là âm thanh của nàng tuy thánh thót, êm dịu nhưng mọi người nghe vô tai như bị mê hoặc vậy.

Tất cả đều trở nên im lặng.
“Huyễn Linh Tiên Đồng? Thật đúng là Huyễn Linh Tiên Đồng, không ngờ tại Bắc Châu vậy mà lại có người sở hữu cặp Tiên Đồng này!” một lão già ngồi tại xa xăm bên ngoài Mê Thành nhìn về phía cặp mắt đang lóe sáng của La Khinh Sương nói.

Kỳ lạ là vị trí của lão cách Mê Thành gần trăm dặm, vậy mà ánh mắt của hắn lại có thể nhìn rõ đôi mắt nhỏ bên trong chiếc mặt nạ của La Khinh Sương.
Tại một nơi hẻo lánh trong Mê Thành, một lão ẩu tay chống quải trượng cũng nheo hai mắt lại nhìn nữ tử trên không trung nhẹ lẩm bẩm: “Thiên Môn rốt cuộc là thế lực nào đây? Chẳng lẽ là ẩn thế gia tộc xuất thế sao?”.
Huyễn Linh Tiên Đồng cũng không phải là người bình thường có thể tu luyện.

Tuy nói ngươi bẩm sinh đã có nó, nhưng nếu như không có công pháp đặc thù để sử dụng thì ngươi cũng chỉ có thể dùng nó làm một chút mị thuật mà thôi.

Còn như nha đầu này công vào hồn phách nhiều như vậy, chắc chắn công pháp nàng tu luyện không bình thường.
Đúng như lão ẩu này đoán, vốn dĩ La Khinh Sương chỉ có thể sử dụng Huyễn Linh Tiên Đồng theo cách đơn giản nhất mà thôi.

Chỉ là lần này trở về Lăng Huyền Thiên đưa cho nàng một công pháp gọi là Huyễn Linh Khống Thần Thuật, chính vì vậy mà nàng mới có thể sử dụng Huyễn Linh Tiên Đồng.

Tất nhiên nàng cũng chỉ mới nhập môn mà thôi, cũng chỉ khiến mọi người im lặng trong chốc lát.

Nhưng chừng đó là đủ để nàng tiếp tục rồi.
“Lần này Thiên Môn chúng ta sở dĩ tổ chức diễn giải pháp tắc, là vì muốn mọi người hiểu thêm về pháp tắc.

Cũng như để mọi người sớm xác định được con được tu luyện của mình” La Khinh Sương nhìn mọi người bên dưới nói.
Sau đó nàng tiếp tục lên tiếng: “Chỉ là lần này mọi người tiến đến thật sự quá đông.

Vì vậy đối với những vị ở bên ngoài thành, chúng ta sẽ sử dụng trận pháp để các ngươi có thể quan sát kỹ hơn”.
~ ầm ầm ~.