Vạn Giới Pháp Thần

Chương 487: Takagi lạ thường




Sáng hôm sau, Ambrose nhíu mày tỉnh lại, tất cả các tế bào trong người cậu đang reo hò vui sướng sau một đêm hoạt động mãnh liệt, cơ thể nhẹ nhàng và tràn ngập sức sống.

Ma lực cuồn cuộn vận chuyển thông suốt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một cách tự động, đặc biệt nó còn phối hợp với những hạt ma pháp nguyên tố bên ngoài, tạo lên một sự thống nhất hòa hợp cực độ.

Đây là dấu hiệu cho thấy việc Ambrose sắp đột phá ma pháp sư cấp 4 tột cùng, lên ma pháp sư cấp năm sơ kì. Có thể nói, đây là mốc tu luyện chính thức đánh dấu việc Ambrose thoát khỏi kiếp yếu gà, có năng lực tự vệ ở cái trái đất đầy nguy hiểm này.

Nhưng Ambrose lại nhíu mày, tại sao vậy?

Cậu mở mắt ra là cảm thấy bên tay trái của mình lạnh lẽo, trống trải. Khua tay ra tìm kiếm, Ambrose không tìm được cái thân hình quen thuộc kia.

Trong đầu tên này hiện ngay ra hai chữ ‘không ổn’, Ambrose nghiêng đầu nhìn sang, tự mắt tìm kiếm, rồi tên này thở ra một hơi há miệng lẩm bẩm:

“Takagi không thấy…”

Cô bé này hôm qua dường như biến mất khỏi cậu, trong suốt thời gian từ khi cậu chuẩn bị tham gia vòng thi đấu thứ ba tới khi kết thúc nhận Cup và tiền thưởng, Ambrose không nhìn thấy Takagi ở đâu...

Tới buổi tối, trước khi Ambrose và Fayola tiến vào hoạt động ‘thần thánh’, Ambrose cũng từng lợi dụng quyền hạn của mình ở Hogwarts tìm kiếm Takagi hòng kéo cô bé tham gia cùng nhưng không được.

Lúc đó, cậu chỉ nghĩ cô có việc gấp đã rời khỏi Hogwarts trước, nhưng ai ngờ, sau đó, trong khi Ambrose và Fayola nhiệt tình ‘thần thánh’ chiến đầu, thì Takagi lại xuất hiện.

Cô bé không chờ Ambrose phản ứng đã xông vào tham gia. Ambrose muốn hỏi thăm chuyện của cô, nhưng không thể, Takagi tối hôm qua quá mê người, vì cô bé mà cậu gần như hoàn toàn ném bỏ đi lý trí, lao vào hưởng lạc.

Fayola cũng bị cuốn vào, cả ba hơn cả điên cuồng như bị kích thích nặng vậy, đến bây giờ, Ambrose cả người từ trên xuống dưới vẫn ngập tràn dư vị sung sướng đó.

Nhưng,

Takagi biến mất.

...

“Chuyện gì vậy?” Fayola nhẹ giọng nói.

Cô đã tỉnh lại ngay khi Ambrose đột ngột cử động tay, cô vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn Ambrose ngồi im lặng bên cạnh mình. Lúc này, cô cũng phát hiện ra cô bạn thân Takagi của mình không thấy, bèn lên tiếng hỏi.

Ambrose không hiểu sao thình lình đưa bàn tay nắm chặt lấy Fayola như muốn giữ cho cô không chạy mất, cậu giọng hơi run bảo:

“Takagi rời đi… Mình không biết nữa...”

Fayola dường như nghe thấy điều gì từ giọng nói của Ambrose, cô tiến tới dang hai bàn tay ra ôm lấy cậu ta, như vô về một đứa bé nói:

“Còn có mình ở đây…”

Fayola nói xong càng ôm chặt Ambrose. Cả hai im lặng trong vài phút, cuối cùng Fayola lại lên tiếng trước:

“Cậu cảm thấy điều gì sao?”

Ambrose khuôn mặt mang vẻ nặng nề quay sang phải nhìn Fayola trả lời:

“Đúng… Mình cũng không rõ nữa… Fayola, cậu biết đấy, giữa chúng ta sau khi tu luyện giai điệu đó, luôn tồn tại một liên kết… nhưng mà Takagi… cậu ấy…”

Ambrose không biết dùng từ gì để miêu tả cảm giác này, mỗi liên kết giữa cậu và Takagi trở lên mơ hồ một cách kì lạ, lần đầu tiên từ đêm vũ hội giáng sinh. Ambrose cảm thấy như vậy.

Tên này cũng không biết, sau khi cởi bị bộ trang phục của nhà vua, bộ quần áo đồng phục Hogwarts, Ambrose trở lên yếu đuối hơn bao giờ hết.

Đặc biệt cậu ta là khi phát hiện một trong hai chốn an ủi tâm linh của mình, một trong hai người thân nhất của mình bỗng nhiên biến mất.

Cộng thêm một loạt sự kiện diễn ra gần đây nữa, Ambrose đang phải chịu áp lực rất lớn, tuy bên ngoài tên này thể hiện ra bộ mặt toàn bộ khác, thậm chí Ambrose còn có thể tự lừa chính mình để chịu được cơn áp lực này, và có thể giải quyết toàn bộ chúng.

Nhưng bây giờ, rõ ràng Ambrose không thể.

Ở bên cạnh Fayola và Takagi, Ambrose vứt bỏ vỏ ngoài cứng rắn, ba người dựa vào nhau như một thể, chia sẻ mọi thứ, kết hợp cả linh hồn lẫn thể xác.

Bây giờ, một phần bỗng nhiên biến mất, dù Takagi mới gia nhập và giữa Ambrose và Fayola, nhưng cô bé đã giữ cho mình một vị trí không nhỏ. Rõ ràng, Ambrose nội tâm lúc này đã bị mất thăng bằng.

...

“Được rồi.” Ambrose hít một hơi thật sâu.

Cậu vừa nói vừa dịu dàng cầm lấy hai tay Fayola kéo ra, rồi nắm chặt. Cậu nói tiếp:

“Mình không sao rồi…”

Ambrose mỉm cười tỏa nắng như mọi khi, Fayola ánh mắt vẫn nghiêm túc nhìn Ambrose. Không chịu được ánh mắt này, Ambrose đành nói với giọng tin tưởng:

“Mình không yếu đuối như vậy đâu. Takagi không bao giờ rời khỏi chúng ta được. Chắc chắn là vậy.”

Ambrose giọng không thể kiên quyết hơn.

Fayola lúc này mới nhẹ giọng, yên tâm bảo:

“Tốt.”

Nhưng ngay lập tức, cô thể hiện cái uy của một vị nữ hoàng:

“Không thì chúng ta tới Nhật Bản, bắt cậu ta trở lại.”

Ambrose mỉm cười không nói gì, tên này đứng dậy trước bước ra khỏi cái giường. Một ngày mới cần bắt đầu, Ambrose và Fayola còn có rất nhiều việc phải xử lý.

….

Một tiếng sau, Ambrose hai người xuất hiện trong văn phòng hiệu trưởng. Bọn họ có hẹn gặp giáo sư Dumbledore để làm rõ một số chuyện từ đêm ngày hôm qua.

Ambrose không gõ cửa mà trực tiếp đi vào nói:

“Giáo sư Dumbledore, chào buổi sáng.”

Giáo sư hiệu trưởng đang ngồi sau bàn làm việc của ông, trên cái bàn có một chồng cao ngất nào là giấy tờ, nào là sách vở. Nhiều cuốn trong đó đã cực kỳ cổ, phải nên tới hàng trăm năm lịch sử.

Hiển nhiên ông hiệu trưởng đã tự mình cố gắng lần mò câu trả lời cho mình trong đống sách cổ này, nhìn vẻ mặt hơi mất thần, vòng mắt thâm đen… Ambrose khẳng định ông hiệu trưởng thức trắng đêm và hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Ambrose cười nhạt trong lòng, tự nhủ: “Lão mà tìm được thông tin gì liên quan tới tộc Elder mới là lạ.”

...

Giáo sư Dumbledore thấy Ambrose tới, không hề khó chịu về hành vi tự tiện tới vô lễ của cậu mà nhiệt tình đứng dậy nói:

“Trò Karling và rò Smith. Hoan nghênh hai trò.”

Ông ra hiệu cho hai người ngồi xuống khu vực tiếp khách của văn phòng, ông cười thân thiện và vô hại như một ông lão tám, chín mươi tuổi trong trại dưỡng lão ngày đêm mong ngóng đàn con cháu của mình tới thăm vậy.

Giáo sư ân cần nói:

“Hai trò ăn sáng rồi chứ, uống trà nhé.”

“Vâng, cảm ơn ngài.”

Ambrose lịch sự đáp lại, rồi nhận lấy tách trà. Fayola cũng làm vậy. Hai người này không vội, chậm rãi ngồi thưởng trà…

Phía đối diện, giáo sư Dumbledore làm gì còn tâm tình như vậy, lão ta nhanh nhanh chóng chóng nuốt trôi tách trà của mình, khuôn mặt nổi rõ hai chữ: “Muốn hỏi.” Hai bàn tay đan chặt vào nhau muốn giữ chúng khỏi run rẩy vì kích động.

Lão muốn mở miệng, nhưng thấy vẻ thong dong của Ambrose hai người đành ngậm lại. Một phút sau, lão không chịu được lên tiếng:

“Trò Karling… Chuyện ngày hôm qua...”

Ambrose không nhanh không chậm thả tách trà của mình xuống, cậu nhìn ông hiệu trưởng hỏi:

“Ravenclaw, bà ta không nói gì với ngài về bọn họ (Tác: chỉ Elder) sao?”

“Điều này…” Giáo sư Dumbledore nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại rồi vội vàng lắc đầu trả lời:

“Đúng vậy, bà ấy không nói cho tôi…”

Ambrose nhẹ gật đầu, cậu ánh mắt nghiêm túc nhìn ông hiệu trưởng trầm giọng:

“Việc này vô cùng nghiêm trọng. Vốn với tu vi của ngài không đủ tư cách để biết…”

Ambrose nói tới đây ánh mắt đánh giá nhìn vị phù thủy vĩ đại nhất thời kỳ hiện đại này… ông ta không có vẻ khó chịu hay gì… cậu trong lòng gật đầu thỏa mãn với biểu hiện của lão ta.

“Vâng tôi biết… tôi còn rất yếu.” Thấy Ambrose không nói nữa, Dumbledore hơi mất kiên nhẫn, giọng thừa nhận, mang thêm chút nịnh nọt nói.

Nếu có phù thủy Anh nào ở đây chắc chắn phải trợn mắt há mồm về một màn này, đường đường phù thủy mệnh danh mạnh nhất nước Anh lại biểu hiện như vật: Thừa nhận mình yêu, nịnh hót một tên phù thủy thiếu niên. Thật không thể tin được.

Ambrose cũng không trêu chọc người già nữa, cậu bình tĩnh nói tiếp:

“Ngài biết mình ở đâu, đang đứng vị trí nào là tốt. Chuyện này quả thực quá nghiêm trọng, hơn cả những gì ngài tưởng tượng trọng đầu. Nên tôi sẽ chỉ nói cho ngài một số thông tin ngài nên biết mà thôi.”

“Vâng. Tôi hiểu.” Dumbledore nói rồi ngồi ngoan ngoãn như một học sinh chăm chỉ nghiêm túc nghe giảng.

Ambrose bắt đầu nói cho ông ta về tộc Elder, về lịch sử của đám người này, về cuộc chiến tranh một ngàn năm trước, và đặc biệt là thời hạn một nghìn năm Elder trở lại địa cầu.