Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 170: Q.10 - Chương 15: Ngũ Hành Hợp Linh Trận Kỳ






Tôn Lập dã thoáng nghĩ: "Không rõ, sư huynh đừng nghe họ nói, có vẻ quan hệ bọn đệ rất tốt, mỗi lần đến thư viện đều đi chung mà thôi, ngược lại đệ thấy rất hợp với sư huynh, mới gặp mà như quen từ lâu!"
Sùng Ngọc rủa thầm: lão tử đã vô sỉ rồi mà y còn hơn nữa!
Sùng Ngọc dốc sức hỏi dò nhưng Tôn Lập đều bỏ qua trọng điểm. Y e dè sau lưng gã là chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, biết chuyến đi Thiên Đô thần điện tới đây, gã là yếu tố quan trọng nên không làm gì được.
Cả hai diễn trò hồi lâu, Sùng Ngọc đành cáo từ.
Tôn Lập cười cười tiễn Sùng Ngọc, cố ý để thủ hạ của Điền Anh Đông nhìn thấy, lại khiến Sùng Ngọc ấm ức.
Tôn Lập về phòng, đắc ý dương dương: "Đùa với tiếu diện hổ hả, ta chơi tới cùng, đấy gọi là gậy ông đập lưng ông!"
La Hoàn ngẫm nghĩ: "Võ Diệu, thủ đoạn gậy ông đập lưng ông muốn buồn nôn của tiểu tử này có phong thái năm xưa của ngươi!"
Võ Diệu nổi giận: "La Hoàn đồ ẻo lả kia, gây sự hả?"
Tôn Lập mặc kệ cả hai, tính xem nên làm gì tiếp theo.
Gã có trong tay hai phần nguyên liệu.
Thứ nhất để mở động thiên thế giới.
Không chỉ thế, tại Liệt Hỏa cốc có thêm mảnh Luân hồi bàn.
Phần thứ hai là để luyện trận kỳ.

Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, đủ luyện chế trận kỳ. Nhưng mở động thiên thế giới thì nguyên liệu tuy đủ nhưng khá cật lực.
Gã cân nhắc, Võ Diệu và La Hoàn dừng cãi nhau, Võ Diệu nói: "Dùng trận kỳ luyện tay đã, sẽ được trận kỳ trợ giúp khi giao chiến."
Không cần y khuyên, Tôn Lập cũng chọn trận kỳ.
Nguyên liệu mở động thiên thế giới quá quý, gã phải đảm bảo thành công bảy phần trở lên mới động thủ.
Võ Diệu biết tâm tư Tôn Lập nên cân nhắc: "Ngươi dùng nguyên khí thạch nhãn mở động thiên thế giới, đã có pháp bảo khí phôi hoàn chỉnh thì coi như bộ phận khó nhất đã xong, yêu cầu với tu vi không cao, có ta và đồ ẻo lả, ngươi đạt tới Phàm nhân cảnh đệ lục trọng là đảm bảo bảy phần thành công."
Tôn Lập yên lòng: "Chúng ta nghiên cứu trận kỳ đã."
Kỳ thực không có gì để nghiên cứu, Võ Diệu đã tính sẵn rồi.
Tôn Lập thành Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng thì đủ khả năng khắc mấy trận pháp, Võ Diệu có cảm giác “đợi ngày này đã lâu", nhanh chóng cho biết.
"Tinh hỏa lưu hà trận, có thể hút chu thiên tinh lực hóa vi thành sông lửa, công thủ đều được."
"Canh kim bát binh trận có thể tụ canh kim chi lực, hóa thành tám đạo thần binh hư ảo, lực tấn công kinh nhân."
"Ngũ hành hợp linh trận, không có lực tấn công hay hiệu quả phòng ngự, nhưng có thể tích tụ ngũ hành chi lực, luyện thành trận kỳ rồi thì khi giao chiến sẽ liên miên cung cấp linh nguyên."
"Ngươi có thể hoàn thành được ba trận pháp này, chọn thứ nào là tùy."
Tôn Lập không thiếu thủ đoạn tấn công, gã có Mãng long tỏa liên, Thái bình sát đạo, cả hai tấm thiên thần bảo lục, linh phù cũng đến mấy loại.

Gã không thiếu pháp bảo phòng ngự, đại đỉnh gần như không thể phá được.
"Ngũ hành hợp linh trận có hiệu quả gì?"
Võ Diệu châm chước: "Nếu uy lực toàn khai, coi như tăng tu vi thêm hai cảnh giới."
Tôn Lập động lòng: "Tức là đủ cho tiểu tử phát huy thực lực Phàm nhân cảnh đệ thất trọng?"
"Thoải mái."
Tôn Lập quyết ngay: "Vậy chọn Ngũ hành hợp linh trận."
"Được."
Thật ra Võ Diệu kiến nghị gã chọn Ngũ hành hợp linh trận, điểm yếu của gã là cảnh giới. Gã mới tu đạo nửa năm mà đã Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, cả tu chân giới cũng là thiên tài.
Có thứ cần thời gian tích lũy, dù Võ Diệu và La Hoàn cũng không thể thay đổi.
Trận kỳ đã có đủ nguyên liệu tảo, nhưng cho trận pháp thì hơi khác.
Trận pháp không chỉ đơn giản cần vài nét khắc là hoàn thành. Để hiệu quả đạt mức cao nhất, cần các loại nguyên liệu hòa trộn, khống chế phương hướng, tốc độ linh khí lưu động.
Nét khắc trận pháp cần kết cấu kiểu trận pháp kết điểm, trận pháp tuyền qua để phối hợp.
Trận pháp kết điểm gồm trực thông, tam thông, tứ thông, lục thông cho tới bát thông...

Trận pháp tuyền qua có thuận chuyển, nghịch chuyển, song chuyển, tam chuyển...
Tu chân giới đến giờ, dù trận pháp, đơn đạo, hay linh phù, luyện khí đều hình thành hệ thống học vấn như biển.
Linh cấu sư quý giá và hiếm như vậy vì cần tinh thông mọi kỹ xảo của tu sĩ, với một thiên tài cũng cực khó.
Hà huống, linh cấu sư cần linh quang đều sáng tạo mới kết hợp những kỹ xảo đó lại thành linh văn trận trang.
Tôn Lập gom hết nguyên liệu lại để khắc Ngũ hành hợp linh trận.
Bất quá nguyên liệu chỉ đủ khắc một Ngũ hành hợp linh trận, muốn điệp gia, tăng cường uy lực thì cần thêm.
Gã thành Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng rồi thì với Ngũ hành hợp linh trận có thể hoàn thành ba tầng điệp gia.
Tôn Lập bế quan ba ngày, thành công luyện chế được trận kỳ.
Lần này gã không dùng thủ pháp đoán khí mà là chế khí, để đảm bảo trận pháp hoàn chỉnh và nghiêm mật, chuẩn bị tương lai cho thêm trận pháp điệp gia.
Đoán khí có thể ra cực phẩm, nhưng tỷ lệ hỏng quá cao, thích hợp luyện chế pháp khí tấn công chứ không hợp với trận kỳ.
Trận kỳ chỉ là cơ sở, đưa chứa đựng trận pháp.
Tôn Lập được Võ Diệu thúc giục, đã quá quen Ngũ hành hợp linh trận, luyện xong khí phôi thì lấy ra trận pháp đao bút, xử lý nguyên liệu đoạn khắc trận pháp.
Ngũ hành hợp linh trận quy mô cực lớn, Tôn Lập có tám lá trận kỳ, tức là cần phân thành tám bộ phận. Thực tế theo tính toán của Võ Diệu, trận pháp hiệu quả cao nhất khi phân thành sáu bộ phận nhưng hiện tại gã chưa làm được.
Gã say mê trận pháp, bất tri bất giác qua một ngày, đêm về thì gã ngẩng lên, trận pháp đao bút rời trận kỳ.
Xong nét sau cùng, trận pháp tự khép, tự động hấp nạp thiên địa linh khí, từ từ chuyển hóa thành ngũ hành linh nguyên, trữ lại trong khu vực riêng.
Quang mang từ trận kỳ dấy lên, Tôn Lập mỉm cười.

Có trận kỳ, Tôn Lập phát huy được thực lực Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, phối hợp với Mãng long tỏa liên và Thái bình sát đạo, dù tu sĩ Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở xuống, gã cũng dễ dàng chiến thắng. Cộng thêm hai tấm Thiên thần bảo lục đích uy lực, dù Đạo nhân cảnh đệ thất trọng cũng không đáng ngại.
Đã đêm khuya, Tôn Lập hớn hở nghịch trận kỳ, định tĩnh tâm tu luyện chín tiểu chu thiên “Phàm gian nhất thế thiên”, nhưng không nén được mà phải lôi trận kỳ ra xem.
Gã biết mình đã loạn tâm, nên không tu hành nữa, mở cửa ra ngoài, tám trận kỳ bay lên, rơi xuống theo tám phương vị.
Thiên địa linh khí theo quỹ tích đặc thù thần bí tụ lại, chia dòng rồi tôi luyện, ngưng tụ, hóa thành ngũ hành chi lực tinh thuần.
Đỉnh đầu gã có dòng sông năm màu, chảy xuống lưng.
Trong dòng sông, năm màu đỏ, vàng, trắng, đen, lục đại biểu cho ngũ hành chi lực, có thể trực tiếp hòa vào linh nguyên.
Sức mạnh chảy vào thể nội, tu vi gã liên tục đột phá, qua mức Phàm nhân cảnh đệ lục trọng rồi vượt luôn đệ thất trọng, ước chừng đệ thất trọng trung kỳ mới ngừng.
Tôn Lập với Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng cảnh giới, cảm thụ thất trọng đệ thực lực, tất nhiên có cảm ngộ, cảm giác mỗi động tác đều hàm chứa triết lý thâm ảo xuất phát từ quy tắc của thế giới, nhưng chưa đạt tới mức quy tắc mà thôi.
Nếu nắm được một tia quy tắc, cần đột phá Phàm nhân cảnh đạt tới Đạo nhân cảnh.
"Cảm thụ đi, sẽ có lợi cho tương lai đột phá đệ lục tằng, đệ thất tằng." Võ Diệu nói.
Tôn Lập như trẻ con được đồ chơi mới, liên tục chỉ huy ngũ hành chi lực chảy khắp thân thể, đến bộ phận nào là cảm giác được bộ phận đó sung mãn sức mạnh, cảm giác này quá dễ chịu.
Đấy chỉ là Phàm nhân cảnh đệ thất trọng, mới chạm tới tìa quy tắc sức mạnh, thậm chí các tu sĩ còn chưa coi là "Nhập môn".
Có thể tưởng tượng, tiến thêm một bước, thậm chí mấy bước thì cảm giác đó còn thế nào.
Tôn Lập đã hiểu vì sao các cường giả không ngừng theo đuổi cảnh giới cao hơn, trừ kiên định hướng tới đại đạo thì cảm giác năm được sức mạnh, được quy tắc, được tất cả khiến họ say mê.