Vãn Hồi

Chương 122




Tôi là Lô Vũ, năm nay 28 tuổi, hiện đang đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt của chủ tịch tập đoàn Tô thị.

Tôi vừa tốt nghiệp đại học liền vào nơi đây làm việc, trong mắt rất nhiều người đây là chuyện vô cùng may mắn, trên thực tế đúng là như vậy. Lúc đầu tôi không phải trợ lý của chủ tịch, mà chỉ là một trợ lý nho nhỏ ở bộ phận nhân sự mà thôi. Sau khi công tác một năm, đột nhiên có một ngày, thư kí của chủ tịch mời tôi tới văn phòng ở tầng cao nhất, nói là chủ tịch tìm tôi. Nói thật, lúc ấy vừa có một chút được chú ý mà kinh ngạc, lại có một chút nơm nớp lo sợ.

Bởi vì chỉ là trợ lý nho nhỏ trong phòng nhân sự, tuy rằng làm việc đã được một năm nhưng số lần tôi thấy chủ tịch có thể đếm trên đầu ngón tay. Tầng cao nhất chỉ có một gian phòng, cho dù là lần đầu tiên đi lên cũng tuyệt đối sẽ không tìm lầm. Chủ tịch ngồi một mình trong phòng làm việc rộng lớn, đang lật xem tài liệu trong tay.

Nghe thấy tiếng vang, chủ tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, cũng có lẽ là thấu hiểu sự khẩn trương trong tôi cho nên anh ta lộ ra một nụ cười trấn an, giơ giơ tập tài liệu trong tay kia, nói thẳng vào vấn đề, “Bản báo cáo này là do cậu làm sao?”

Tôi chỉ cần nhìn thoáng qua liền gật đầu xác định nói ‘đúng vậy’. Tôi quen để lại dấu hiệu riêng của mình trên báo cáo hay tài liệu do tôi thực hiện, thật giống như tác gia nổi danh sẽ kí tên lên tác phẩm của mình vậy, đây là thói quen từ thời trung học, tôi cảm thấy làm như vậy sẽ rất ‘ngầu’.

“Làm tốt lắm.” Chủ tịch vừa khen ngợi vừa gật đầu.

Sau đó chủ tịch lại hỏi tôi mấy vấn đề, tôi cẩn thận trả lời từng câu một, tiếp sau đó nữa chủ tịch cho tôi trở về.

Từ lúc đi vào đến khi đi ra, mới chỉ hơn mười mấy phút đồng hồ, tôi lại cảm giác tựa như mình mới nằm mơ một hồi mộng đẹp.

Đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện với chủ tịch, trước đó chỉ ngẫu nhiên tham gia hội nghị hoặc là bữa tiệc cuối năm mới có thể nghe được giọng nói của chủ tịch. Thanh âm của anh ta rất êm tai, cho dù tôi là kẻ chẳng mấy mẫn cảm với thanh âm cũng hiểu được nghe chủ tịch nói chuyện là một loại hưởng thụ. Cùng chủ tịch nói chuyện thì lại càng sung sướng, đây cũng không phải bởi vì nhân viên có thể nói chuyện với ông chủ mà hưng phấn, đó là một loại cảm giác… tôi không thể nói rõ ràng là gì, tóm lại rất tuyệt.

Lần nói chuyện này rất nhanh đã bị tôi quên sạch, lần nữa vùi đầu vào công tác. Đây không phải là tôi đang khoe khoang mà nghiêm túc làm việc luôn luôn là ưu điểm cũng như nguyên tắc của tôi.

Một tuần sau, phòng nhân sự thông báo tôi được điều đến tầng cao nhất đảm nhiệm vị trí trợ lý của chủ tịch. Trưởng phòng khi đưa công văn thuyên chuyển cho tôi trong mắt còn chứa đầy hâm mộ, dưới ánh mắt hâm mộ của toàn bộ đồng nghiệp tôi dọn đến tầng cao nhất.

Ngay từ đầu tôi không phải là trợ lý đặc biệt, bên người chủ tịch cũng không chỉ có vẻn vẹn một trợ lý là tôi, chẳng qua sau này tôi dưới sự chỉ bảo của anh ấy càng làm càng tốt, trên cơ bản tất cả những điều cần ở một trợ lý tôi đều có thể xử lý tốt. Nguyên tắc dùng người của công ty là không nuôi kẻ nhàn rỗi, vì thế chủ tịch liền điều mấy trợ lý khác đi, thăng cho tôi lên làm trợ lý đặc biệt. Tôi còn nhớ rõ mấy người kia trước khi rời đi ánh mắt nhìn tôi đặc biệt oán niệm. Nhưng thế thì có sao, tôi chỉ là làm chuyện thuộc bổn phận, bọn họ lơi lỏng yêu cầu với bản thân là chuyện của bọn họ. Thẳng cho đến hiện tại, bên người chủ tịch cũng chỉ còn một trợ lý là tôi, sẽ không có ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi nữa.

Những năm đi theo chủ tịch, tôi học được rất nhiều thứ vô giá. Ban đầu tôi còn phải chờ chủ tịch mở miệng mới biết được nên làm thế nào xử lý ra sao, hiện tại không cần anh ấy nói một câu tôi cũng biết mình nên làm cái gì. Mà tín nhiệm chủ tịch dành cho tôi thì biểu hiện ở cả việc công và việc tư, anh ấy không chút giấu giếm, có đôi khi còn để tôi độc lập xử lý một số công việc quan trọng.

Từ lâu trước kia tôi đã không phải một người có nhiều biểu tình trên mặt, cũng là tật xấu thời trung học lưu lại, chung quy cứ cảm thấy cái gì cũng lộ ra hết trên mặt đặc biệt rất ngốc, mà bất luận phát sinh cái gì mặt đều không đổi sắc thì rất ‘ngầu’. Dần dần biểu tình trên mặt tôi càng ngày càng ít, còn bị bạn học đặt cho biệt danh là gương mặt mắc hội chứng khuyết thiếu biểu tình, nói ngắn gọn là mặt than. Điểm này ở trong công việc của tôi lại rất có ưu thế, mỗi lần chủ tịch mang tôi đi tham gia các loại hội nghị đàm phán, đối phương vĩnh viễn đừng hòng từ trên mặt tôi nhìn ra được cái gì. Đương nhiên, ở lĩnh vực che giấu cảm xúc này, chủ tịch vĩnh viễn làm tốt hơn cả tôi, hơn nữa anh ấy lại không phải mặt than, đây thật sự là hiếm có.

Từ sau khi tôi bị chứng ‘liệt mặt’ này, tôi phát giác cái duyên với người khác giới càng ngày càng tốt, tôi vừa cảm thán hiện tại con gái có phải hay không đều có khuynh hướng tự ngược như vậy, lại vừa vui vẻ tiếp thu kết quả như thế. Nhất là sau khi tôi đảm nhiệm vị trí trợ lý của chủ tịch, đừng cho là tôi không biết, giới nữ trong công ty đều ở sau lưng trộm gọi tôi là nam thần, trong đó thậm chí còn có cả nhân viên nam. Mặc kệ họ nói thế nào, là một người đàn ông có chút tự phụ, có thể sánh cùng chủ tịch khốc suất ở mọi phương diện được xưng là hai đại nam thần trong công ty, lòng tôi vẫn thường xuyên vụng trộm vui vẻ, tuy rằng trên mặt vẫn như trước không có gì biểu tình gì.

Trong mắt rất nhiều người, chủ tịch là một sự tồn tại vô cùng cao lãnh vô cùng cuồng bá vô cùng khốc suất, dù sao tuổi còn trẻ lại trở thành truyền kỳ trong thương giới thì thật khó khiến người ta không thêu dệt nên đủ loại truyện. Ngay từ đầu tôi cũng là cho là như thế, có điều đi theo lâu thì sẽ biết, chủ tịch tuy rằng không thể nói là dễ ở chung nhưng tuyệt đối không khó để mà thân cận.

Chủ tịch mặc dù thường xuyên ở lại tăng ca đêm, nhưng anh ấy cũng không yêu cầu nhân viên tăng ca, chỉ cần có thể trong thời gian làm việc hoàn thành công tác cùng ngày là đủ. Mà anh ấy còn thưởng phạt phân minh, trên cơ bản mỗi một nhân viên trong công ty đều rất nhiệt tình, hiếm ai dám lười biếng, điểm này thật sự khó thấy. Tuy rằng sau khi tốt nghiệp tôi cũng chỉ làm việc ở mỗi một công ty này nhưng ngẫu nhiên khi cùng bạn học cũ họp mặt, chung quy sẽ nghe được bọn họ oán giận ông chủ nhà họ, những lúc này tôi cũng chỉ có thể im lặng bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, đối với chủ của mình tôi đều không có chỗ nào phải oán giận. Mỗi khi tôi bày tỏ, bạn học cũ không phải nói lòng tôi rộng lượng thì là hâm mộ tôi có một ông chủ tốt như vậy.

Là chủ tịch một tập đoàn lớn số một số hai trong nước, hơn nữa còn có hàng loạt công ty con, công việc mỗi ngày chủ tịch phải xử lý rất nhiều. Nhưng hiệu suất làm việc của anh ấy rất cao, thời điểm xử lý sự vụ anh ấy cơ hồ là đọc nhanh như gió, rất nhanh có thể tìm ra trọng điểm rồi đưa ra quyết sách. Ngay từ đầu tôi cứ tưởng làm lâu quen việc thì có thể đạt được trình độ đó, cũng từng âm thầm tự mình luyện qua, sau đó không thể không thừa nhận đó là việc không phải cố gắng là có thể đạt tới, mà còn cần thiên phú. Chủ tịch không thể nghi ngờ là người có thiên phú cực kỳ cao.

Cho nên có một thời gian dài tôi thật sự rất nghi hoặc, một người tài giỏi như chủ tịch trên cơ bản buổi sáng có thể xử lý xong mọi việc, buổi chiều chính là họp hoặc là tiếp khách mà thôi, vì cái gì anh ấy thường xuyên ở lại công ty buổi tối. Sau lại có một lần trong lúc vô ý phát hiện, buổi tối chủ tịch ở lại văn phòng là để đọc sách. Tôi liền có đôi chút hiểu được vì sao cách nói năng của chủ tịch lại nội hàm sâu sắc đến vậy, vì thế tôi cũng dần dần tạo thành thói quen ở lại văn phòng đọc sách giống anh ấy.

Tiếp sau nữa, tôi phát hiện chủ tịch cơ hồ không có hoạt động giải trí gì, những loại xã giao lấy công việc làm trọng thì không tính. Nhất là tôi chưa từng thấy chủ tịch ái muội lui tới cùng bất cứ một chàng trai hay cô gái nào, lịch trình của chủ tịch thì cơ bản tôi đều nắm rõ, cũng rõ ràng anh ấy chưa bao giờ tới mấy bar hay club đêm. Với một người đàn ông thành niên gần ba mươi tuổi mà nói, chủ tịch là thanh tâm quả dục đến mức làm người ta giận sôi máu. Ngẫu nhiên tôi sẽ cảm thấy anh ấy như vậy có phải hay không rất tịch mịch, nhưng bản thân anh ấy tựa hồ đối với lối sống này không có chút bất mãn gì.

Ngay khi tôi vẫn cho rằng chủ tịch sẽ mãi luôn như vậy, đột nhiên có một ngày, sau khi hoàn thành công việc chủ tịch giữ tôi lại hỏi tôi mấy vấn đề.

Chủ tịch cúi thấp đầu, ngón tay gõ gõ lên mu bàn tay còn lại, tựa như đang không biết nên mở miệng thế nào, một lúc sau anh ấy mới ngẩng đầu, ngữ khí tuy rằng lạnh nhạt nhưng tôi có thể cảm giác được cảm xúc của anh ấy không mấy bình tĩnh, “Lô Vũ, cậu đã từng yêu chưa?”

Tôi có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên kể từ khi làm việc ở đây chủ tịch nói với tôi về vấn đề tình cảm cá nhân, tôi gật gật đầu, “Đã từng.”

Anh ấy tạm dừng trong chốc lát, lại hỏi, “Thích một người là dạng cảm giác gì?”

Tôi mơ mơ hồ hồ tựa hồ hiểu được chút gì đó, nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp, “Đại khái là thời điểm không thấy sẽ rất nhớ, khi gặp mặt liền cảm thấy an tâm, muốn mang đến niềm vui, hạnh phúc cho đối phương, muốn tặng tất cả những thứ mình thấy tốt nhất cho đối phương, hy vọng đối phương cũng có thể yêu thích.”

Chủ tịch khẽ cười, đối với đáp án này từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói một câu, “Đại khái mỗi người đều sẽ có đáp án riêng của mình. Thì ra trợ lý Lô là người ôn nhu như thế, bề ngoài nhìn đoán không ra.”

Tôi cũng giật giật khóe miệng, không biết đã tạo ra nụ cười hay chưa, đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn đồng thời cũng có một chút chua xót, người đã từng đáng giá tôi đối đãi như vậy, hiện giờ cô ấy không biết đang ở nơi nao.

Trầm mặc một hồi, ngay khi tôi cho rằng cuộc nói chuyện đến đây là chấm dứt, chủ tịch đột nhiên lại hỏi một câu, “Cậu có tin nhất kiến chung tình không?”

Tôi ngẩn người, vẫn thành thật mà trả lời, “Tôi tin. Chỉ là không cảm thấy nó sẽ xảy ra với tôi.”

Chủ tịch hơi hơi rũ mắt, khe khẽ thở dài nói một câu, “Vốn dĩ tôi cũng cho rằng như thế.”

Sau đó chủ tịch không nói gì nữa, tựa hồ đang lâm vào suy nghĩ của mình, thật lâu sau mới bảo tôi có thể rời đi.

Tôi hơi cúi đầu, xoay người đi ra ngoài. Ma xui quỷ khiến nhịn không được quay đầu lại, chủ tịch như trước dường như có điều suy nghĩ mà ngồi ở chỗ kia, mang đến cho tôi một loại cảm giác nói không nên lời, một loại cảm giác tôi chưa bao giờ bắt gặp trên người chủ tịch, tên là cô đơn.

Đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia tôi từng thích một bài hát, trong đó có một câu thế này, bởi nhớ anh nên mới cô đơn.

Tôi đoán chuyện này đại khái sẽ không chấm dứt như vậy.

Quả nhiên, một ngày nào đó của một tháng sau, chủ tịch bảo tôi soạn thảo một bản hợp đồng, khi tôi dựa theo ý của anh ấy soạn hết mọi điều khoản, trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Đơn giản mà nói, đây là một bản hợp đồng kí kết giữa công ty quản lý và nghệ sĩ. Tôi biết công ty giải trí Tinh Không đối diện là do một tay chủ tịch gây dựng nên, hiện tại chủ yếu là em trai ruột của anh ấy xử lý, chủ tịch chỉ nắm phương hướng cùng quyết sách quan trọng của công ty, cơ bản mọi chuyện đều không hỏi đến. Cho nên khi anh ấy bảo tôi soạn bản hợp đồng này tôi đã thấy rất kì lạ, càng kì lạ hơn chính là, bản hợp đồng này bất kể nhìn ở mặt nào đều là có lợi cho phía nghệ sĩ.

Tôi không phải một kẻ ngu xuẩn, liên tưởng đến mấy vấn đề một tháng trước anh ấy đột nhiên hỏi tôi kia, trong lòng ẩn ẩn có đáp án.

Sau đó chủ tịch cho tôi một số điện thoại cùng một cái tên, bảo tôi hẹn người ta ngày hôm sau tới văn phòng chủ tịch ở Tinh Không gặp mặt.

Là một cái tên cực kỳ xa lạ: Lục Diễn.

Tôi đại khái cũng có thể đoán ra là một diễn viên mới ra mắt, dù sao có thể làm cho chủ tịch nói ra bốn chữ ‘nhất kiến chung tình’, hẳn là trước kia đều chưa từng thấy qua mới đúng. Chẳng qua tôi có chút bất ngờ, đối phương lại là nam. Tôi cũng không kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là ngạc nhiên đơn thuần mà thôi. Có điều ngẫm lại chủ tịch thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, có thể làm cho anh ấy coi trọng thì ắt hẳn có chỗ đặc biệt, ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy tò mò với cái người tên Lục Diễn này.

Gọi điện thoại qua đơn giản nói về chuyện ngày mai gặp mặt, đối phương sảng khoái đáp ứng. Tuy rằng trò chuyện không lâu nhưng người này tạo cho tôi ấn tượng cũng không tệ lắm, chu đáo lễ phép, hơn nữa thanh âm cũng rất êm tai.

Ngày hôm sau tôi ở lại tổng công ty xử lý chuyện chủ tịch giao cho tôi, là thư kí Daisy theo chủ tịch đi Tinh Không. Sau khi trở về, tôi vẫn mang vẻ mặt không có biểu tình gì mà nói bóng nói gió, Daisy rất nhanh đã bị tôi gợi chuyện mà nói hết ra, một mực khen Lục Diễn đẹp trai, phong độ, còn có thể khiến chủ tịch tự mình ký hợp đồng, ắt sẽ trở thành siêu sao trong nay mai vân vân… Xem ra Daisy còn chưa nhìn ra manh mối, cũng có thể thấy được Lục Diễn này ít nhất tố chất tuyệt đối không tồi. Những ai theo bên cạnh chủ tịch lâu, thẩm mỹ cũng sẽ nâng cao, Daisy cũng không ngoại lệ.

Tôi đối với Lục Diễn này càng thêm tò mò, đáng tiếc hiện tại bên ngoài vẫn chưa đưa tin nhiều về hắn.

Qua không lâu sau có người đưa một đĩa phim gốc đến công ty, chủ tịch bảo tôi mua một bộ máy chiếu phim đưa đến phòng nghỉ bên trong phòng làm việc của anh ấy, lúc thử máy cũng chính là chiếu đĩa phim gốc kia bởi vì không có cái CD nào khác để thử. Đó là một bộ phim còn chưa trải qua chế tác hậu kỳ nhưng bước đầu đã được cắt nối biên tập, tôi chỉ tùy tiện xem vài đoạn liền hiểu được. Trong thước phim ngắn chưa xử lý này, hết thảy cảnh tượng đều có bóng dáng một người. Đó là một diễn viên tôi chưa từng thấy qua, ít nhất là hiện tại chưa từng thấy. Sau khi xem xong, tôi phải đưa ra một cái kết luận đó là hắn quả thật rất đẹp trai, diễn xuất cũng tương đương không tồi, ít nhất với kẻ hoàn toàn không hiểu điện ảnh như tôi cũng không có cảm giác gì không thích hợp. Đích thật là người có mị lực, có thể khiến người cùng giới hâm mộ ghen tỵ. Chẳng qua tôi đối với nam hoàn toàn không có hứng thú, cho nên liền cũng chỉ như vậy.

Tôi đại khái có thể đoán được, chủ tịch sau khi hoàn thành công việc sẽ một mình ở trong phòng nghỉ lẳng lặng xem đĩa phim này. Về phần khi xem chủ tịch sẽ ôm tâm tình cùng thái độ gì, thì đó là điều tôi không thể nào biết được.

Một tuần sau, chủ tịch lại giao cho tôi một nhiệm vụ, bảo tôi báo cáo lịch trình mỗi ngày của Lục Diễn cho anh ấy. Khi đó chủ tịch còn cười nói, “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến chuyện công ty. Cho nên, nếu cậu không muốn làm, có thể cự tuyệt.”

Tôi không cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

Chuyện này kỳ thật rất dễ dàng, tôi nhanh chóng tìm được số điện thoại trợ lý của Lục Diễn, một người trẻ tuổi tên là Tống Huy. Tôi trực tiếp gọi điện thoại qua, bảo cậu ta gửi một bản lịch trình hàng ngày của Lục Diễn cho tôi. Mới đầu cậu ta cũng không tình nguyện, tôi nói mấy câu cậu ta liền ngoan ngoãn đáp ứng. Tuy rằng cùng là trợ lý nhưng tài ăn nói của tôi chính là đi theo chủ tịch lăn lộn trong thương trường lâu mà luyện ra, một trợ lý của diễn viên ra mắt không lâu sao có thể sánh bằng.

Vì thế mỗi ngày tôi liền nhiều thêm một nhiệm vụ, đưa lịch trình của Lục Diễn đã chỉnh lý hoàn hảo đặt ở trên bàn làm việc chủ tịch, kể cả là cuối tuần không phải đi làm, tôi cũng sẽ gửi fax đến tay chủ tịch.

Từ đó về sau, một đoạn thời gian dài chủ tịch không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tôi biết sự tình vẫn như trước chưa chấm dứt. Có nhiều lần chủ tịch lâm thời điều chỉnh lịch trình đã định trước của anh ấy, tôi cũng đại khái có thể đoán ra anh ấy đi nơi nào. Chẳng qua sự tình tiến triển cũng có vẻ không thuận lợi cho lắm, mỗi một lần anh ấy biến mất rồi trở về, tâm tình đều không thay đổi. Chủ tịch không phải một người lộ rõ cảm xúc ra ngoài, cũng chưa bao giờ để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, nhưng có vài lần, trong lúc vô ý tôi trông thấy chủ tịch một mình đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn trong văn phòng, nhìn về một nơi vô định ra xa, tấm lưng kia, có một loại tiêu điều cùng tịch mịch mà tôi chẳng thể dùng ngôn từ để diễn tả.

Tôi cũng không quá kinh ngạc.

Bởi vì chủ tịch, tôi cũng càng lưu ý đến Lục Diễn. Hắn ở mặt ngoài thoạt nhìn vừa tao nhã lại ôn hòa, tựa như vĩnh viễn nho nhã lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, nhưng tôi có một loại cảm giác, trong cốt tủy của hắn kỳ thật vừa cao ngạo lại khó có thể thuần phục. Mắt nhìn người của tôi tuy rằng không sánh bằng chủ tịch nhưng trực giác của tôi vẫn luôn rất chuẩn xác.

Trên thế giới này cả trai lẫn gái có thể cự tuyệt chủ tịch cũng không nhiều, nhưng nếu có, Lục Diễn chính là một trong số đó.

Tôi cũng không cảm thấy Lục Diễn cự tuyệt thì có gì không đúng. Tình yêu vốn chính là thứ không công bằng nhất trên thế giới, không phải bạn nguyện ý trả giá đối phương liền nhất định phải đáp lại, không phải bạn đủ ưu tú đối phương liền nhất định sẽ động tâm.

Nhưng mà, bóng lưng cô đơn của chủ tịch khiến tôi khó tránh khỏi mà đau lòng thay anh ấy.

Chính là chuyện tình cảm, không phải đương sự chung quy chẳng thể chân chính lĩnh hội.

Chủ tịch không phải một người dễ dàng từ bỏ, mà cách theo đuổi của anh ấy cũng sẽ không theo kiểu bắn tên không mục đích, tôi tin tưởng chủ tịch có kế hoạch của chính mình.

Quả nhiên, sự tình chậm rãi có chuyển biến. Tuy rằng anh ấy chưa từng đề cập qua, có điều từ tâm tình của anh ấy ít nhiều tôi vẫn là có thể cảm nhận được.

Mãi cho đến sau Tết âm lịch một năm kia. Hết kỳ nghỉ trở về, tôi nhìn thấy một chủ tịch hoàn toàn không giống trước nữa.

Mấy tháng trước, Lục Diễn ở trong đoàn phim ngoài ý muốn bị thương, tin tức này vẫn do tôi báo cho chủ tịch đầu tiên. Quả nhiên, người tại thời điểm yếu ớt chung quy tương đối dễ dàng bị đánh động, chủ tịch không hổ là người biết nắm bắt cơ hội nhất.

Trong lòng tôi cũng vui mừng thay chủ tịch, nhịn không được liền nói một câu, “Chúc mừng chủ tịch.”

Tất cả đều là người thông minh, không cần giải thích cũng biết là có ý gì.

Chủ tịch không hỏi tôi chúc mừng cái gì, mà là thản nhiên mỉm cười, hỏi ngược lại, “Cậu đã nhìn ra. Rõ ràng đến thế sao?”

Tôi thành thực mà đáp “Đại khái bởi vì tôi là người hiểu rõ sự tình đi.”

Sau đó tôi có cơ hội mấy lần thấy qua tình cảnh chủ tịch cùng Lục Diễn ở chung. Trông thấy ánh mắt Lục Diễn nhìn chủ tịch, tôi tựa hồ có chút hiểu được vì sao chủ tịch động tình cùng chấp nhất đến vậy. Một người như thế, hoặc là không yêu, còn nếu đã yêu thì sẽ toàn tâm toàn ý. Nếu có thể được đáp lại chân thành như vậy, trả giá bao nhiêu cũng đáng.

Lại có một lần tôi theo chủ tịch đến một thành phố khác tham dự hội nghị vài ngày. Giữa chừng anh ấy đột nhiên nói phải đi về một chuyến, khi đó thời gian đã là nửa đêm, mà ngày hôm sau còn có một cuộc họp. Chủ tịch sắp xếp để ngày hôm sau tôi thay anh ấy tham gia, anh ấy sẽ ở buổi tối gấp rút trở về tham gia cuộc họp quan trọng nhất của ngày thứ ba.

Có thể khiến chủ tịch tại thời khắc mấu chốt không chối từ qua lại bôn ba vất vả, tôi biết nhất định là có liên quan đến Lục Diễn. Cũng may chúng tôi trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, ngày hôm sau tình huống khi chủ tịch vắng họp tôi vẫn có thể thay anh ấy hoàn thành nhiệm vụ.

Tối đó, chủ tịch lại là nửa đêm gấp gáp trở về.

Sáng sớm hôm sau thời điểm tôi gõ cửa phòng chủ tịch, anh ấy đã ăn mặc hoàn tất.

Nhìn thấy tôi đến, chủ tịch khẽ gật đầu, nói câu “Đi thôi” liền dẫn đầu bước đi. Tôi theo thói quen mà đi sau hai bước. Trùng hợp chủ tịch cúi thấp đầu một chút, tôi đột nhiên nhìn thấy một thứ rõ vô cùng, nhịn không được kêu một tiếng, “Chủ tịch!”

Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi hỏi ý kiến, tôi không tiện nói rõ, chỉ chỉ sau cổ anh ấy. Chủ tịch theo bản năng mà sờ soạng một chút, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đỏ mặt vọt vào phòng tắm.

Tôi ở trong lòng ‘chậc’ một tiếng, xem ra rất kịch liệt a~

Đó là một cái dấu hôn vô cùng rõ ràng, có điều vị trí tương đối thấp, ngẩng đầu thì nhìn không tới nhưng một khi cúi đầu liền sẽ bị phát hiện. Trong cái mùa này, ở vị trí đó, bảo là muỗi cắn… có ma mới tin.

Đã không còn thời gian để mà xử lý, vì thế cả ngày hôm đó tại lúc có người, chủ tịch đều là ngẩng đầu, chưa bao giờ cúi thấp. Bộ dáng kia ngược lại càng có vẻ cao lãnh khó lường, hù cho đám người bên phía đối tác muốn trục lợi sửng sốt, còn tưởng rằng sinh ra biến cố gì khiến chủ tịch Tô không cao hứng, cả ngày đều nơm nớp lo sợ.

Chủ tịch cũng không tận lực giấu giếm, cho nên Daisy rất nhanh biết chuyện anh ấy có người yêu, còn trộm tới hỏi tôi đối phương là ai. Tôi không trả lời chính diện, mà là ẩn ý nói một câu, đến lúc đó sẽ biết.

Thế nhưng rất nhanh cô ấy biết được.

Khi mà Daisy mới vừa biết người yêu chủ tịch là đại minh tinh Lục Diễn xác thực cực kỳ hoảng sợ. Sau đó bắt đầu bị đủ loại tình huống chói mù mắt. Mỗi một lần Daisy bị kích thích đều cực kỳ bội phục sự bình tĩnh của tôi. Tôi nghĩ, đại khái là bởi vì ngay từ đầu tôi liền thấy rõ hết thảy, cho nên sớm đã có chuẩn bị tâm lý đi.

Tôi vẫn cho rằng tôi sớm đã luyện tới mức độ gặp chuyện gì cũng không kinh sợ. Không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn.

Lục đại ảnh đế đột nhiên muốn tới công ty trải nghiệm cuộc sống của trợ lý bảy ngày, toàn bộ nhân viên nữ cơ hồ đều vì thế mà sôi sục cả lên. Chỉ tiếc các cô ấy cũng không biết, Lục ảnh đế mang danh là trải nghiệm, thật ra chính là hành vi ân ân ái ái làm người ta giận sôi mà thôi. Trong công ty chỉ có hai người biết chân tướng là tôi và Daisy, mỗi ngày đều bị tình cảm chói lòa của hai người họ cơ hồ muốn mù mắt chó.

Mới đầu tôi còn có thể bảo trì lãnh tĩnh đứng xem, sau lại cũng có chút ăn không tiêu.

Ngày cuối cùng, Lục ảnh đế ám chỉ tôi cùng Daisy có thể tan tầm sớm, tôi mới đầu còn khờ dại cho rằng hắn muốn cùng chủ tịch trải qua thế giới hai người trong công ty, ngẫm lại công tác cùng ngày đã hoàn thành liền quyết định làm người tốt thì làm đến cùng, thành toàn hai người đang yêu này.

Vừa rời khỏi công ty liền nhớ tới còn có một phần tài liệu cần mang về để chuẩn bị để quên ở văn phòng, tôi lập tức quay đầu xe trở lại lấy.

Lúc đến công ty cũng đã qua hơn nửa giờ. Đi tới cửa phòng làm việc vừa định tiến vào chợt nghe thấy một ít thanh âm, khụ, là thứ mà người thành niên đều hiểu.

Tôi đứng ở cửa chết lặng một hồi, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.

Lần thứ hai ra khỏi công ty, vừa vặn trông thấy em trai chủ tịch đi về hướng công ty, có lẽ là muốn tìm chủ tịch. Vừa lúc đèn xanh sáng lên, tôi cũng không kịp gọi cậu ta lại, về phần đợi lát nữa cậu ta sẽ gặp được cái gì hoặc là sẽ không gặp được cái gì, thì không thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi.

Tôi là Lô Vũ, năm nay 28 tuổi.

Vạn vạn không ngờ tới, cuối cùng tôi vẫn bị làm cho chói mù mắt.