Vạn Kiếp Yêu Anh

Chương 34




Mọi chuyện tưởng như êm đẹp nhưng không ngờ...
"Cố Vạn Tinh, không ngờ anh lại mượn tiểu thuyết của em đấy."
Những quyển tiểu thuyết này là có một thời tự nhiên cô rất thích đọc, thế nên mới mua.
Cố Vạn Tinh ngượng nghịu lườm cô, khẽ ho:
"Anh tò mò, không được à?"
Vừa nói vừa đi ra đại sảnh.
Cô bĩu môi, nhìn anh cười mờ ám:
" Nói, là cô nào? Có phải là cô gái hôm trước không? Định khi nào tỏ tình?"
Cố Vạn Tinh cứng đờ, chập chạp nhìn cô, sau đó mới hạ giọng:
"Phương Mộc Tĩnh, hôm qua em uống rượu nên hôm nay còn say à? Nói bậy bạ gì đó?"
Cô chớp mắt, nhướng mày, "À, thì ra là em nói bậy bạ."
Cô kéo dài giọng, lại khiến Cố Vạn Tinh mất tự nhiên, đánh mắt sang nơi khác.
"Anh không nói thì thôi, nhưng sự giấu giếm của anh khiến em không vui, trả em."
Cô đi nhanh tới, định giật quyển sách lại, Cố Vạn Tinh nhanh tay lẹ mắt lùi lại khiến cô vồ hụt, chân mất thăng bằng nhào về phía trước.
"Cẩn thận!"
Anh kinh sợ tiến lên đỡ cô, lại thành ra tư thế hai người ôm nhau, có chút mờ ám ái muội.
Tim cô đập nhanh, thở mạnh vội đẩy anh ra:
"Xém chút nữa là xong rồi."
Cố Vạn Tinh nhìn cô, răn dạy:
"Đi đứng không cẩn thận, quyển sách này anh mượn, khi nào xong sẽ trả."
Anh đi nhanh, lại bị cô gọi giật lại:
" Này, cô gái đó tên gì thế?"
Anh khựng chân, sau đó nhẹ mỉm cười:
" Sơ Ái." Cô gái mà anh đột nhiên phát hiện mình rất thích.
Cô lầm bầm:
" Sơ Ái...Sơ Ái...ồ..."
Hai người rời đi, chỉ là góc khuất có một người, người đó mỉm cười, thu toàn bộ cảnh tượng khi nãy vào máy ảnh.
......
Hàn Đông Đường nhìn hình ảnh trên điện thoại, bàn tay siết chặt, đôi mắt hằn lên tia máu.
Buổi chiều, hắn đến đón cô, cô thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhưng mà sau khi vào nhà, hắn liền đè cô lên tường, giơ điện thoại lên trước mặt cô, giọng nói trầm lạnh:
"Có chuyện gì?"
Cô nhìn tấm ảnh, kinh ngạc, đây là lúc Cố Vạn Tinh đỡ cô lúc chiều, sao hắn lại thấy?
"Lúc đó em bị ngã nên Cố Vạn Tinh đỡ em. Sao thế?"
Hắn nhìn cô, hồi lâu vẫn không trả lời, sắc mặt cô trầm xuống:
"Anh nghi ngờ em?"
Tấm ảnh đó lấy góc vô cùng sắc sảo, nhìn như Cố Vạn Tinh và cô đang thân mật ôm nhau chứ không phải do cô ngã.
Hắn chợt nở nụ cười, nhưng ý cười không lan vào mắt, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng dường như lại chứa băng vụn:
"Tiểu Tĩnh, em có bạn trai rồi."
Cô đột nhiên tức giận:
"Hàn Đông Đường, anh có ý gì? Ý anh là em là người đã có bạn trai nhưng vẫn không biết xấu hổ câu dẫn người đàn ông khác?"
Hắn chỉ cười, không nói.
Hắn cảm thấy sự thay đổi của cô, cảm thấy cô dường như cách mình ngày càng xa, lại thấy cảnh này, sự ghen tuông dưới đáy lòng không kìm lại được.
Cô nhếch môi, cười lạnh:
" Lúc thấy anh và cô bạn thanh mai của anh ở cạnh, em lựa chọn tin anh, nhưng bây giờ anh không tin em?"
Hắn nói:
"Tin, anh tin."
Cô bật cười:
" Đây là cách mà anh tin em sao? Anh chưa điều tra rõ ràng, đã chất vấn em như vậy?"
Hắn hơi ôm cô, hơi thở phả vào tai cô, ấm nóng nhưng lại khiến thân thể cô lạnh căm:
" Anh chỉ quan tâm em thôi."
Cô đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ, âm thanh che giấu sự đau thương, cô dường như đang trút hết những ấm ức trong mấy ngày qua, nghẹn giọng nói:
" Hàn Đông Đường, anh đủ rồi. Hôm nay Cố Vạn Tinh mượn tiểu thuyết của em để tìm hiểu cách tỏ tình, anh ấy định tỏ tình cô gái anh ấy thích, em trượt chân ngã, anh ấy đỡ em, có người chụp lén rồi gửi cho anh, dẫn đến bây giờ anh không tin em, nói như vậy, anh hài lòng chưa?"
Nói xong, cô lướt qua hắn, đi thẳng lên lầu.
Cô phát hiện, giữa họ đang phát sinh vấn đề, mà vấn đề này, đang có xu hướng đi vào ngõ cụt.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi trong tình yêu.
Hàn Đông Đường nhìn theo bóng cô, ánh mắt dần tối lại.
.....
" Muốn đấu với tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô thua thảm hại." Trong bóng tối, một giọng nói vang lên, mang theo oán độc có thể giết người.
______