Vẫn Luôn Thích Em

Chương 103: Anh là người dịu dàng nhất (3)




"Chúc ngủ ngon..." Trịnh Thành Tử thở dài và ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc đen mềm mại của thỏ trắng.

Trịnh Thành Tử tắt đèn ngủ trên bàn cạnh giường ngủ, có đèn học là phát sáng trong phòng.

Trịnh Thành Tử ngồi lại vào bạn học của mình và nhìn vào cuốn sách bài tập trên bàn. Nhưng cậu vẫn cảm thấy ngại ngùng về nụ hôn đoạn nãy. Sau đó, cậu cầm cây bút bi trên bàn và tiếp tục làm bài.

Ngày hôm sau, khi cô Đinh rời đi thì có một giáo viên dạy tiếng Trung mới đến.

Thỏ trắng ngồi trong lớp và nhìn cô giáo dạy tiếng Trung mới đứng trên bục giảng.

Ừm... Cô giáo mới có vẻ già hơn cô giáo Đinh. Tóc của cô ấy không đẹp bằng cô giáo Đinh, cô ấy không đẹp bằng cô giáo Đinh, giọng nói của cô ấy không hay bằng cô giáo Đinh. Điều quan trọng nhất là cô ấy trông thật dữ dằn...

Thỏ trắng ngồi bên dưới với gương mặt không vui khi thấy cô giáo mới. Trong mọi trường hợp, thỏ trắng vẫn thích cô Đinh.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ là giáo viên dạy môn tiếng Trung của các em, tên cô là Nguỵ, các em có thể gọi cô là cô Nguỵ. " Giáo viên mới viết tên của cô trên bảng đen, và sau đó quay lại nhìn tất cả học sinh: "Cô hy vọng rằng chúng ta có thể hợp tác dễ dàng với nhau."

Thỏ trắng ngồi bên cạnh Trình Thơ chọc vào khuỷu tay của cô bạn mình, sau đó nói với giọng nhỏ nhẹ: "Cô Nguỵ trông thật dữ dằn nhỉ..."

"Ừ..." Thỏ trắng quay qua đáp.

Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn thì thấy không có chiếc lá nào trên cành ngoài cửa sổ lớp học.

Khi thỏ trắng lần đầu tiên gặp cô giáo Đinh, cây cối rất xanh tốt. Cô ấy đứng trên bục giảng và mỉm cười với tất cả các bạn trong lớp với một nụ cười thật ngọt ngào.

Còn bây giờ... thì...

Thỏ trắng thở dài.

"Sẽ có một vài câu hỏi mà cô chuẩn bị phát cho các em ngay bây giờ. Cô hy vọng rằng tất cả các em có thể lấy và đem về đưa bố mẹ để bố mẹ các em điền thông tin vào. Những thông tin này giúp cô hiểu hơn về tất cả em, nên các em giúp đỡ cô nhé. " Cô giáo Ngụỵ đứng trên bục giảng và lấy ra một sấp giấy từ trong túi xách của mình. Trong những tờ giấy ấy thì có bốn phần thông tin cần điền vào, và được phát từ trên xuống dọc theo từng hàng dọc: "Các em nên đưa về để bố mẹ điền trong tối nay, và sáng mai sẽ nộp lại cho cô nhé. "

Thỏ trắng nhận tờ giấy thông tin từ bạn ngồi trước mặt cô, rồi cô đưa một tờ cho Trình Thơ, rồi tiếp tục truyền về sau.

Thỏ trắng nhìn xuống và thấy một vài mục trên mẫu đơn như tên, giới tính, ngày sinh, địa chỉ nhà, tên của bố và mẹ, và công việc của bố mẹ.

Cuối cùng, có một số gợi ý cho công việc giảng dạy.

"Bây giờ, tất cả các em đều có một bản điền thông tin rồi chứ?" Cô Nguỵ đứng trên bục giảng, nhìn vào tất cả các học sinh trong lớp, sau đó gõ thước lên bảng và nói: "Được rồi, giờ chúng ta sẽ bắt đầu bài học của buổi học ngày hôm nay... "

Thỏ trắng đặt mẫu đơn vào cặp xách, sau đó mở sách tiếng Trung ra và bắt đầu lắng nghe.

Khi thỏ trắng chuẩn bị đi về, thì cô Nguỵ đã kêu thỏ trắng đứng lại.

Thỏ trắng rụt rè ngước lên và nhìn cô giáo Ngụỵ đang đứng trước mặt cô. Thỏ trắng không biết cô Nguỵ gọi cô lại làm gì.

"Em là thỏ trắng, học lớp tiếng Trung nãy cô dạy ư?" Cô giáo Ngụỵ nhìn xuống thỏ trắng và tình cờ hỏi.

"Vâng ạ." Thỏ trắng gật đầu.

"Oh... trước đây cô Đinh dạy như thế nào thì cô không quan tâm, nhưng theo như cô quan sát bảng điểm thì cô thấy em có điểm số tiếng Trung dẫn đầu lớp mình. Nhưng nếu cô đảm nhận dạy môn tiếng Trung, nếu trong kỳ thi tiếp theo mà em không thể giữ được vị trí đầu tiên thì vị trí này có thể được trao cho người khác. "