Vẫn Luôn Thích Em

Chương 105: Anh là người dịu dàng nhất (5)




"Đó... bạn cùng lớp Trịnh Thành Tử..." Cô gái chặn trước Trịnh Thành Tử, một khuôn mặt đỏ bừng,

"Tớ... Tớ có thể hỏi bạn một câu không??"

"Gì cơ??" Trịnh Thành Tử đưa tay ra và tháo tai nghe ra, nhìn thẳng vào cô bạn cùng lớp.

"Cái đó... cậu... cậu có bạn gái chưa??" Cô gái mặt ban đầu đã rất đỏ. Sau khi hỏi câu này, mặt cô ấy đỏ hơn.

"..."

Trịnh Thành Tử im lặng và không nói gì.

Thỏ trắng ngồi trên ghế sau xe đạp của Trịnh Thành Tử và nhìn hai người trước mặt nhưng cô không gì cả.

"Tớ nghe Đích Hạ Phong nói, nói... cô ấy là bạn gái của cậu..." Cô gái chỉ vào thỏ trắng đang ngồi trên ghế sau xe đạp Trịnh Thành Tử: "Nhưng... đứa bé này dường như đang học tiểu học... "

"..."

Trịnh Thành Tử vẫn không nói gì, và một lúc lâu thì cậu nói với giọng nhẹ nhàng: "Cậu còn gì nữa không??"

Cô gái dường như không nghĩ rằng Trịnh Thành Tử tránh chủ đề này một cách thẳng thắn như vậy.

Cô nhìn Trịnh Thành Tử đầy kinh ngạc và rồi như một quyết tâm lớn: "Tớ thực sự muốn nói với cậu...

Tớ thích cậu. Tớ đã quan sát cậu trong một thời gian dài, thực sự, có lẽ cậu không bao giờ chú ý đến tớ, nhưng tớ nhìn cậu mỗi ngày. Khi cậu làm bài tập về nhà, cậu thích xoay cây bút của cậu. Khi cậu nghe giảng, cậu thường giữ cằm bằng tay trái. Khi cậu chơi với các bạn thì đôi mắt của cậu rất tập trung đồng đội của riêng cậu trên sân, tớ... thực sự muốn nói với cậu... "

"Cảm ơn." Trịnh Thành Tử đứng thẳng dậy, mỉm cười với cô gái, rồi khẽ nói: "Nhưng tớ chưa có muốn yêu bây giờ, nên tớ xin lỗi."

"À... tớ..." Cô gái ngước lên và vẻ mặt ranh mãnh. Cô thì thầm một lúc: "Tớ... tớ chỉ muốn nói với cậu..."

"Được rồi, tớ biết." Trịnh Thành Tử khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không??"

"Không... không..."

"Nếu vậy thì tớ về nhà trước nhé??"

"Chà..." Cô gái không chặn đường Trịnh Thành Tử nữa.

Trịnh Thành Tử mỉm cười với cô, rồi đạp xe và đi thẳng ra khỏi khuôn viên với thỏ trắng.

Cơn gió lạnh của mùa đông thổi đến, và thỏ trắng ngồi sau chiếc xe đạp của Trịnh Thành Tử. Khi cô cảm thấy hơi lạnh, thỏ trắng liền lẻn hai tay vào túi áo khoác của Trịnh Thành Tử, và sau đó đặt khuôn mặt mềm mại của cô lên lưng.

Trịnh Thành Tử và thỏ trắng im lặng đạp xe một lúc thì đột nhiên Trịnh Thành Tử mở miệng và hỏi thỏ trắng: "Thỏ trắng!".

"Dạ??"

"Sao hôm nay, em..." Trịnh Thành Tử do dự, và rồi giọng anh trầm xuống: "Tại sao em không nói rằng em là bạn gái của anh?"

"À... cái đó..." Khuôn mặt thỏ trắng đỏ ửng lên sau lời nói của Trịnh Thành Tử. Thỏ trắng không ngần ngại nói: "Anh nói với em rằng em chưa đủ lớn để làm người yêu anh... nếu như trong trường hợp em nói với người khác em là bạn gái của anh, nhưng anh không thừa nhận điều đó thì em xấu hổ với người khác thì sao? "

"Chà..." Trịnh Thành Tử nheo mắt một chút, như thể cậu không nghĩ rằng thỏ trắng sẽ trả lời câu hỏi cậu như vậy, cậu vừa nửa thở dài nửa không nói nên lời.

Cuối cùng, Trịnh Thành Tử mỉm cười.

"Ca ca nước cam..." Thỏ trắng nhìn thẳng vào lưng Trịnh Thành Tử, và hỏi trong tâm trạng buồn bã:

"Mỗi ngày đều có người nói như với anh ư? "