Vẫn Luôn Thích Em

Chương 107: Mẹ của em là mẹ đơn thân ư? (2)




Thỏ trắng dừng lại vài giây, ngước nhìn trong tiềm thức về phía lớp học và thấy các bạn trong lớp nghe thấy tất cả các từ và nhìn lên chính mình.

"Tại sao thông tin của bố mà em không điền vào vậy?" Cô giáo Ngụy cầm tờ giấy trên tay và cau mày nhìn thỏ trắng.

Thỏ trắng cúi đầu và cắn môi, không nói chuyện.

Cô giáo Ngụy nhìn thỏ trắng mà trái tim cô bỗng cảm thấy nhói đau. Đứa trẻ này có thể có mẹ đơn thân hoặc bố của ấy đã mất ư....

"Em chào cô, cô đến sớm vậy ạ!"

Ngay khi thỏ trắng và cô Ngụy không biết nên nói gì với nhau thì một giọng nói giòn giã phát ra từ cánh cửa, và thỏ trắng quay đầu lại thì thấy Trình Thơ bước vào.

"Thôi được rồi, thỏ trắng hãy trở về chỗ ngồi của mình đi." Cô giáo Ngụy cầm lấy thông tin của thỏ trắng và chỉ tay về chỗ của thỏ trắng, rồi tiếp tục nhận tờ khai báo thông tin của Trình Thơ.

Thỏ trắng quay trở lại chỗ ngồi của mình và tự hỏi liệu cô ấy có quá nhạy cảm không khi cô cảm thấy có quá nhiều bạn học sinh nhìn thỏ trắng với ánh mắt kỳ lạ.

Thỏ trắng trở về chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Cô đưa mắt ngước lên và nhìn cô giáo Nguỵ một lần nữa. Thỏ trắng thấy rằng cô giáo đang nhìn Trình Thơ với một nụ cười ân cần. Đôi mắt cô dịu dàng và khuôn mặt thật vui vẻ, thậm chí còn cầm tay Trình Thơ.

Khi Trình Thơ trở về chỗ ngồi của mình, thỏ trắng ngập ngừng, ngồi lẻn vào sát cạnh và thì thầm với cô bạn: "Này Trình Thơ, cô giáo Ngụy đã nói gì với cậu vậy?"

"Cô ấy..." Trình Thơ nhìn lên và nhìn cô giáo Ngụy đang tiếp tục thu thông tin của những bạn khác, liền nói nhẹ nhàng: "Cô nhờ ba mình chiếu cố cho cô ấy, thỏ trắng, tớ nói nhỏ với cậu biết thôi đấy. Cô này thực sự là một người nịnh bợ mà! "

"Ý cậu là sao??" Thỏ trắng bối rối.

"Trước khi tớ vào lớp thì tớ đã nghe những gì cô Nguỵ nói với cậu. Cậu hãy nhìn vào thái độ mà cô ấy đã đối xử với bạn, và sau đó nhìn vào thái độ của cô ấy đối với tớ. Nếu không phải vì bố tớ là một quan chức của sở thì chắc chắn cô ấy sẽ thái độ vui vẻ với tớ vậy đâu. "

"..." Thỏ trắng nghe lời kể của Trình Thơ liền cảm thấy rùng mình.

"Những lời cô giáo vừa nói với cậu, đừng lo lắng về điều đó. Tớ biết rằng bố cậu là một người lính, một anh hùng. Nếu như không có một người lính như bố bạn, khi người dân gặp thảm họa tự nhiên thì bố cậu sẽ là những người lao ra tiền tuyến để bảo vệ chúng ta." Trình Thơ vừa nói vừa liếc nhìn cô giáo Ngụy, và sau đó lấy ra cuốn sách giáo khoa: "Thôi chúng ta học bài đi, chuẩn bị đến kì thi rồi đấy, cậu cố gắng đạt điểm cao thì cô ấy ứng xử khác với cậu à. "

"Hừm..."

Thỏ trắng thở dài và chỉ cảm thấy rằng sáng nay quả là một buổi sáng đầy khó khăn với thỏ trắng.

Vài ngày sau khi cô giáo Ngụy đã thu nhập đầy đủ thông tin bố mẹ thì chỗ ngồi trong lớp thay đổi rất nhiều.

Nhiều bạn học sinh ngồi cùng nhau trong hơn một năm đã bị tách nhau ra.

May mắn thay, thỏ trắng và Trình Thơ đã không bị tách khỏi nhau.

Thỏ trắng nghĩ có thể điều này khá may mắn trong cái không hay.

Ngay sau khi thay đổi chỗ ngồi, cuối cùng cũng đã đến bài kiểm tra cuối cùng của học kỳ. Thỏ trắng làm bài thi rất nghiêm túc, cuối cùng thỏ trắng vẫn dẫn vị trí đầu tiên của lớp.

Sau khi nhìn thấy bảng điểm của thỏ trắng, cô giáo Ngụy nhìn thỏ trắng bằng ánh mắt lạ lẫm. Cô không nói gì nhiều, và không thay đổi lớp trưởng của lớp tiếng Trung khi kết thúc học kỳ.

Thỏ trắng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.