Vẫn Luôn Thích Em

Chương 127: Em bị ngã xe (4)




"Ai là người trước đây từng nói cho dù em sáu tuổi hay hai mươi sáu tuổi, vẫn muốn anh mặc quần áo chứ?" Trịnh Thành Tử cầm thuốc mỡ trong tay, và giọng anh ta đầy nhiệt tình và hỏi thỏ trắng.

"Ồ..." Thỏ trắng nheo mắt, rồi nắm úp người trong giây lát, và cuối cùng cũng cắn răng nghe lời Trịnh Thành Tử.

Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng với một ánh mắt hài hước. Thỏ trắng đưa tay thẳng ra và kéo chiếc quần pyjama xuống thì cặp mông tròn trịa của thỏ trắng đột nhiên xuất hiện.

May mắn thay, mông của trẻ em khá đầy đặn nên dù ngã một vài lần thì chỉ có một vài vết bầm nhỏ trông cũng không ít nghiêm trọng hơn so với trên cánh tay và chân.

Trịnh Thành Tử đưa tay ra và tiếp tục lấy một ít thuốc mỡ, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa lên những vết bầm tím trên mông nhỏ của thỏ trắng.

Ồ...

Thỏ trắng đang nằm trên giường thì cô cảm thấy dường như nhói đau ở mông mình một chút... nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn ở chân...

Sau khi Trịnh Thành Tử bôi thuốc mỡ, cậu không suy nghĩ nhiều. Cậu ấy chỉ nhìn vào cặp mông trần của thỏ trắng và cười mỉm một mình. Trịnh Thành Tử dùng tay cậu đánh nhẹ vào mông thỏ trắng thì nó đàn hồi lên rất tốt.

Thỏ trắng bất ngờ rồi quay đầu lại. Đôi mắt thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Tử và hỏi: "Tại sao anh lại chọc em?"

"Ồ... Anh chỉ chọc em thôi mà." Trịnh Thành Tử yếu ớt trả lời, và bình tĩnh đậy nắp hộp thuốc mỡ trong tay, sau đó đứng dậy và nói: "Chà, em có thể ngủ đi, anh sẽ đi cất thuốc."

"..."

Thỏ trắng cắn môi và thở dài buồn bã.

Sau khi Trịnh Thành Tử cất hộp thuốc mỡ thì cậu quay trở lại phòng và thấy rằng thỏ trắng vẫn chưa ngủ, cậu liền đi đến bên cô, yếu ớt nói: "Đừng tập xe vào ngày mai nữa. "

"Hả? Tại sao?" Thỏ trắng ngước lên và nhìn Trịnh Thành Tử với ánh mắt khó hiểu.

"Ít nhất em hãy đợi những vết bầm tím trên cơ thể dịu nhẹ đi rồi sau đó tiếp tục luyện tập." Trịnh Thành Tử ngồi xuống bên cạnh thỏ trắng và đưa tay kéo chăn: "Dù sao thì mẹ em cũng bận thời gian này, nếu cần thì cứ nói mẹ anh đón em cho. Em đang có những vết bầm đó nếu tiếp tục luyện tập xe, khi bị thương lần nữa sẽ để lại sẹo trong tương lai. "

"Ồ... vâng ạ." Thỏ trắng gật đầu và đồng ý.

- -----------

Mùa đông sớm nhanh chóng đến sau một cái chớp mắt của mùa hoa mùa xuân.

Thỏ trắng vẫn không hiểu sao thời gian này mẹ của cô dường như rất bận rộn. Trong tuần vừa qua, họ chỉ có thể gặp nhau ba hoặc bốn lần. Bây giờ, cũng đã gần hai tuần nhưng mẹ cô vẫn chưa thể ở nhà cùng thỏ trắng.

Vào cuối tuần, thỏ trắng ngồi xổm bên cạnh Trịnh Thành Tử và hỏi một cách kỳ lạ: "Ca ca nước cam, gần đây mẹ em bận gì vậy sao em chẳng gặp được mẹ."

Trịnh Thành Tử cúi đầu và liếc nhìn thỏ trắng đang ngồi cạnh mình, do dự về tờ báo trên tay rồi cũng đưa nó cho cô: "Em xem đi này."

"Cái gì vậy ca ca?" Thỏ trắng cầm tờ báo trong tay Trịnh Thành Tử. Trong tin tức đầu tờ báo của ngày hôm nay đều xuất hiện những tin tức đều có bốn chữ cái SARS.

"Đây là gì vậy ạ??" Thỏ trắng chỉ vào bốn chữ cái và hỏi một cách dường như cảm thấy khó hiểu với Trịnh Thành Tử: "Có phải ca ca nước cam muốn em tìm hiểu về cái này không?"

"Chà..." Trịnh Thành Tử gật đầu và đưa tay ôm lấy vai thỏ. Cậu nói với giọng thấp: "Đây là SARS,một căn bệnh viêm phổi điển hình."

"Vậy tại sao nó lại hiện nhiều trên các tờ báo vậy ạ? Chẳng lẽ vì cái này mà mẹ em bận đến nỗi không có thời gian ở nhà với em ư?" Thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với vẻ khó hiểu.