Vẫn Luôn Thích Em

Chương 92: Thật ngại ngùng khi thấy cơ thể em (2)




"Chỉ có em và mẹ em ở nhà, may quá có anh chứ em gọi mẹ chắc mẹ cũng không nghe được..." Thỏ trắng nhìn ca ca nước cam với một chút khó hiểu khi cậu đang quay lại và tiến về phía khỏi tủ quần áo nhỏ của thỏ trắng.

"May mà anh lên đúng lúc..." Trịnh Thành Tử quay lại và nhìn thỏ trắng đang chỉnh chiếc váy của cô khi đang ngồi trên giường, cậu liền quay mặt lại và nói: "Em cần phải chú ý hơn chứ, lúc em còn nhỏ lúc mới ba tuổi thì anh có giúp cho em, nhưng giờ em cũng lớn hơn và cũng 6 tuổi rồi. Sao anh có thể giúp em những chuyện này được chứ? "

"Tại sao em sáu tuổi thì anh không thể thay áo quần cho em được chứ?" thỏ trắng từ từ chỉnh lại chiếc váy nhưng vẫn không thể không hỏi ca ca nước cam: "Sau này nếu lúc em mười sáu tuổi, còn anh là hai mươi sáu thì anh vẫn có thể giúp em thay đồ mà! "

"..."

Trịnh Thành Tử dường như không nói nên lời.

"Em xong rồi này, ca ca nước cam sao anh lại đứng dựa vào tường vậy?" Sau khi thỏ trắng mặc quần áo, đi quanh quanh trước mặt Trịnh Thành Tử rồi biểu cảm kỳ ​​lạ nhìn cậu và hỏi: "Ca ca nước cam, sao mặt của anh lại đỏ như vậy, anh bị ốm à? "

"Không..." Trịnh Thành Tử ngại ngùng nhớ lại khung cảnh cách đây không lâu khi thỏ trắng không không mặc áo quần, nhưng cậu liền nhanh chóng tìm cách lái đi, không thể không cau mày và nói: "Anh tới lấy dép để mặc"

"Ồ..."

Thỏ trắng thật thà cũng tìm dép để mang vào.

Trịnh Thành Tử thở dài, sau đó là cậu đứng đằng sau nghiêm túc nói với thỏ trắng: "Thỏ trắng này, bây giờ em cũng lớn rồi nên em phải rằng không để người khác thấy cơ thể mình chứ."

"Nhưng ca ca nước cam của em là như anh trai của em mà..." thỏ trắng nhìn Trịnh Thành Tử với cái nhìn ngây thơ với anh.

"Nhưng anh là con trai, còn em là con gái thì không thể để cho con trai thấy được." Trịnh Thành Tử kiên nhẫn trả lời với thỏ trắng: " Cho dù em đang học mẫu giáo đi nữa, thì em cũng thể trần truồng như vậy, em hiểu chứ?"

"Không." Thỏ trắng nhỏ lắc đầu và nói chuyện nghiêm túc: " Nhưng em có làm gì đâu, em vẫn ở trong phòng tắm chứ có đi ngoài đâu ạ."

"Nhưng trên người em không mang gì cả..."

"Em chỉ quên không lấy khăn tắm và váy ngủ..." Thỏ trắng thì thầm với cái miệng nhỏ xíu không vui khi nói: "Hơn nữa, bố cũng là con trai. Khi em còn nhỏ, đều đưa lấy quần áo cho em mặc bình thường mà."

"Những hai điều đó không giống nhau."

"Nó khác ở đâu?"

"Bố em là người thân..."

"Nhưng ca ca cũng là người thân của em."

"..."

Trịnh Thành Tử đột nhiên thấy rằng không có cách nào để tiếp tục cuộc trò chuyện này. Cuối cùng, cậu nghĩ cách để tránh câu chuyện này: "Lần sau, anh sẽ không chạy đi lấy khăn và áo quần cho em nữa đâu."

"... Dạ." Thỏ trắng nhỏ miễn cưỡng gật đầu.

Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào thỏ trắng trong một thời gian dài, sau tất cả cậu không thể không cười, lắc đầu và nói: "Vâng, dù sao, em vẫn là một đứa trẻ em vẫn chưa hiểu được nhiều..."

"Ah??" Thỏ trắng nhỏ nghe Trịnh Thành Tử nói vậy liền ngước lên không thể không hỏi khi cô chưa hiểu ý cậu: "Ý anh là gì?"

"Không có gì," Trịnh Thành Tử đột nhiên không cười nữa, rồi nghĩ một hồi và hỏi: "Em vẫn còn giận anh nữa không?"

Thỏ trắng lắc đầu.

"Chà, thứ bảy này là sinh nhật Đích Hạ Phong, cậu ấy có mời em, em có muốn đi không?" Trịnh Thành Tử ngồi bên giường của thỏ trắng và nhẹ nhàng nhìn cô.

"Có bánh sinh nhật không ạ?"

"Có."

"Có đồ chơi để chơi không ạ?"

"Cũng có luôn, thỏ trắng à."

"Vậy thì em sẽ đi ạ. " Thỏ trắng gật đầu lia lịa.