Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 75






MC Điền Điền bị ông chủ Lý Mộc của mình gọi điện thoại đánh thức lúc nửa đêm.
Điền Điền cực kỳ ngạc nhiên: “Cái gì? Anh nói cái gì, kêu em bây giờ lên Weibo mắng Nghê Lam?”
Chiêu quỷ quái lúc nửa đêm sao?
“Không phải mắng, chỉ oán thán chút thôi.

Kiểu như bạn cũ vậy.

Hình tượng của em bây giờ là MC ngay thẳng đáng yêu sau khi hợp tác tiết mục một lần với Nghê Lam thì kết tình bạn bè thân ái?”
“Có sao?”
“Có.

Hình tượng vốn dĩ của em là MC ngay thẳng cái miệng chửi đáng yêu.”
“Không, em nói cái đoạn kết tình bạn bè thân ái.” Tiết mục lần đó cũng không có giao lưu nghiêm chỉnh gì, sau khi tiết mục kết thúc cũng không liên lạc với nhau.
“Cô ấy nói có chính là có.

Em làm đi.

Cô ấy đăng Weibo, em oán thán cô ấy một chút, sau đó hẹn cô ấy phỏng vấn trực tiếp.”
Điền Điền: “…”
Oán thán xong còn hẹn lên sóng trực tiếp?
Lý Mộc nói: “Bản thảo lên sóng trực tiếp anh sẽ gửi cho em, đến lúc đó em kẹp gần ống kính, cứ trò chuyện theo trình tự.

Nhất định phải nói theo trình tự.”
Điền Điền: “…”
Quay phim sao? Lại còn theo trình tự, kịch bản nghiêm ngặt như vậy?
Điền Điền lướt Weibo trên điện thoại, đúng là Nghê Lam đã đăng Weibo rồi, cô viết: ‘Mãi mới hết chuyện của tôi, nhưng chỉ ngủ một lúc đã tỉnh, ngủ tiếp không được, tâm sự trùng trùng, tinh thần tỉnh táo.’
Điền Điền không biết câu này nên tiếp lời thế nào, liền tìm Lý Mộc: “Anh Mộc, cái này thì oán thán kiểu gì?”
Lý Mộc chán nản: “Nghê Lam mà còn không dễ chửi sao? Lôi bừa một chủ đề ra là được.

Em cứ trả lời tinh thần như vậy thì đi nhảy thôi, chúng ta hẹn đi nhảy.”
Điền Điền nhịn xuống, cái chủ đề này đã dùng nát luôn rồi? Còn hẹn nhảy, ai với ai hẹn nhảy?
Điền Điền nhắn lại theo lời Lý Mộc, rồi còn đăng lên Weibo của mình.
Một lúc sau Nghê Lam trả lời: ‘Vẫn không muốn nhảy, tôi sợ cô nhảy không lại tôi.’
Điền Điền: “…”
Lý Mộc tiếp tục dạy: “Cướp lời thì không cướp lại cô, khiêu vũ mà còn không nhảy lại cô sao?”
Điền Điền tiếp tục đăng lên.

Lần này Nghê Lam trả lời rất nhanh: ‘Cô làm MC mà còn cướp lời không được, còn mặt mũi nào chứ!’
Lý Mộc nói: “Hay rồi, hẹn lên sóng.


Thời gian để cô chọn.”
Điền Điền liền đáp lời Nghê Lam: ‘Ngại quá ngại quá, tôi còn phải học hỏi hiều.

Hẹn một cái đi, đến chỗ tôi nói chuyện xem lúc này cô nói được bao nhiêu.’
‘Không báo giá, tôi lên chương trình trực tiếp của cô sẽ bị quản lý mắng.’
Điền Điền trả lời lại bằng icon toát mồ hôi hột.

Sau đó tìm Lý Mộc: “Anh Mộc, bị từ chối rồi.”
Lý Mộc trả lời cô: “Không thể nào, em trò chuyện tiếp đi, cô ấy nhất định sẽ báo thời gian.”
Ai từ chối ai chứ, Lam Diệu Dương xin anh ta hồi lâu anh ta mới đồng ý.

Đây đều xứng đáng với bằng khen công dân tốt của anh.

Nhị Lam Thần này chắc chắn lại làm chuyện gì mờ ám rồi.
Lý Mộc gõ máy tính, điều tra hệ thống thủy quân, bắt đầu dùng ID khác nhau châm ngòi, đổ dầu vào cuộc trò chuyện của Nghê Lam với Điền Điền.
‘Lam Lam của cô không thiếu tiền!’
‘Muốn xem trực tiếp của Nghê Lam, cổ tấu hài được.’
‘Cổ tấu hài chỉ có nịnh Lam Diệu Dương thôi.’
‘Quản lý của cô có thể lên trực tiếp chửi cô, muốn xem.’
‘Điền Điền đừng mời Nghê Lam, mời quản lý của Nghê Lam đi.

Lần trước cũng là Nghê Lam nịnh Lam Diệu Dương thôi, làm một kỳ quản lý chửi Nghê Lam, cái này hơi bị hút.’
Lúc này Lam Diệu Dương đang ngồi trên xe, lấy di động vào tài khoản của Nghê Lam, anh viết: ‘Vậy quản lý của tôi không cần động não, cứ ngồi đọc bình luận của dân mạng là đủ rồi.’
Phía dưới một đám cười ‘hahaha’.
Điền Điền: ‘Tôi sẽ in trước giúp cô.’
‘Không phải chứ, tại sao các người đều không ngủ được?’ Lam Diệu Dương tiếp tục nhắn.
‘Lam Lam, tại sao cô không ngủ được.’ Có dân mạng hỏi.
‘Người ưu tú toàn bị thiếu ngủ.’ Nghê Lam đáp.
Dân mạng lại bắt đầu: ‘hahaha’, ‘Chúng tôi cũng vì lý do này.’
Sau đó Nghê Lam nói: ‘Được rồi, trời cũng sáng rồi.’
Điền Điền: ‘Vậy thì sao?’
‘Phản đồ muốn ngọ nguậy.’ Nghê Lam đột nhiên nói: ‘Nhân lúc quản lý của tôi còn đang ngủ, nhanh lên, chúng ta chơi vài phút.’
Mấy phút sau, trong chương trình ‘Điền Điền không ngọt ngào’, Điền Điền và Nghê Lam đã lên sóng.
Vào lúc sáng sớm thế này, người thức dậy không nhiều, nhưng cũng đủ.
Rất nhiều người chạy lên xem tực tiếp của Điền Điền.
Phía sau Nghê Lam là khung cảnh căn biệt thự, Nghê Lam trang điểm ăn mặc quần áo ở nhà.
Điền Điền đối diện ống kính, giống như đang nhìn bảng nhắc nội dung, nói với Nghê Lam: “Sớm biết cô đột nhiên nhây như vậy, tôi kêu nhà đài làm quảng cáo giúp.”
Nghê Lam cười cười, nhưng có vẻ không có tinh thần.
Điền Điền lại hỏi: “Đây là nhà cô hả?”
“Đúng vậy.” Nghê Lam cầm điện thoại chiếu cả căn phòng.
“Nhìn qua có vẻ giàu.” Điền Điền đùa.
“Không cho các cô nhìn nhiều, mắc công các cô ghét người giàu.” Nghê Lam quay ống kính lại.
“Lúc quản lý tỉnh dậy phát hiện cô lại lên hot search thì sẽ có phản ứng gì?”
“Chắc là chị ấy cũng quen với tính tôi rồi.” Nghê Lam đáp, cười cười, trở về dáng vẻ bình thường, nhìn qua quả thật không thực sự vui.
“Vậy cô đang gặp phải chuyện gì?” Điền Điền hỏi bằng giọng điệu bạn bè.
“Gặp phải chuyện gì là sao?”
“Nhìn cô giống như có tâm sự.”
“Phiền não của người nổi tiếng thường nhiều mà.” Nghê Lam nói.
“Cô chém gió dễ làm người ta yên tâm hơn nhiều.”
Nghê Lam cười haha.
Điền Điền nhìn bản thảo kịch bản, nói: “Vậy cô muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì, chuyện muốn làm cũng không thể làm.” Nghê Lam lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên nói: “Aiz, tôi nghe tiếng Lam Diệu Dương rời giường rồi.

Cứ vậy trước đi nhé.”
Nghê Lam log out.
Điền Điền trừng mắt nhìn màn hình, đoạn thứ nhất kịch bản kết thúc ở đây, sau đó ghi Điền Điền tự mình phát huy, có thể nói vài câu tranh thủ thời gian chờ Nghê Lam trở lại.
Điền Điền lên tiếng: “So với quản lý, rõ ràng Nghê Lam sợ ông chủ hơn.”
Trong màn đạn không ít người theo Điền Điền cùng trêu chọc, còn nói Điền Điền gọi Nghê Lam quay lại.

Cũng có người hỏi Điền Điền có quan hệ tốt với Nghê Lam như vậy, có biết khoảng thời gian này rốt cuộc Nghê Lam xảy ra chuyện gì không.
Đến đây thì là thế mạnh của Điền Điền rồi, cô nói láo một trận, kéo vào rất nhiều chuyện tám nhảm của giới nghệ sĩ.
Tiền Ngọc Đức nhận được điện thoại của đàn em, bọn họ nói phát hiện Nghê Lam không tham gia hành động lần này của cảnh sát.

Hàn Châu quả thật bị cảnh sát tạm giam thẩm vấn, sau đó bị mang ra ngoài.
“Nghê Lam hẳn phải biết chuyện Hàn Châu thoát ra rồi.

Tối qua cô ta còn bị chụp, thấy đang vui vẻ về nhà, nhưng vừa rồi lại xuất hiện trên mạng, còn livestream với bạn bè một lúc, hình như tâm trạng không được tốt lắm, bây giờ cô ta đang ở trong nhà.”
Tiền Ngọc Đức cúp điện thoại, nhìn người trước mặt: “Không có vấn đề gì rồi, tôi để bọn nó lại đây.”
Xe chở Hàn Châu lái về hướng nam thành phố.
Trời đã sáng hẳn, xe cộ trên đường nhiều hơn.

Việc này có lợi cho cảnh sát theo dõi, bọn họ lái xe trà trộn vào dòng xe, cách chiếc xe màu đen gần hơn nhiều.

Nhưng đám người chung quanh nhiều hơn, đồng nghĩa nguy hiểm của nhiệm vụ đã tăng lên.
Nghê Lam ngồi ở ghế sau một chiếc xe cảnh sát, ngăn cách 2 chiếc, theo sau xe Buick, máy quét truy vết của cô lại xuất hiện tín hiệu chip trên người Hàn Châu.
Nghê Lam ngồi trên xe không có rảnh rỗi, cô nhân thời gian này thành công cài đặt hai chiếc máy quét nối vào tần số kênh nói chuyện.

Sau khi kiểm tra thành công, lúc giao nhau với một chiếc xe cảnh sát, quăng máy quét qua bên đó.
Lúc này đã thêm hai cái bảo hiểm, mọi người rất vui.

Nhưng chưa kịp thở phào thì trung tâm chỉ huy đã nhìn thấy điểm đến xe của Hàn Châu.
Trung tâm nông sản phía nam thành phố.

Đây là trung tâm giao dịch nông sản lớn nhất thành phố, rau quả, thủy sản, thịt, tôm cá tươi, thành phẩm, bán sỉ bán lẻ đều có.

Là chợ cũ truyền thống phát triển cùng các con đường cổ, chiếm diện tích lớn, giao thông đông đúc, lượng người nhiều.
Thời điểm hiện tại chính là lúc thị trường bận rộn nhất.
“Bọn họ thật biết tìm chỗ.” Từ Cương lập tức bố trí nhân viên, trung tâm chỉ huy cũng lập tức liên hệ với đơn vị quản lý chợ nông sản.
Giao thông xung quanh chợ không thông suốt, cơ sở camera có hạn, thêm dòng người qua lại, âm thanh ồn ào.
Chiếc Buick đen lái về phía có nhiều người, rất nhanh đã bị chặn lại không đi được.
Đường hẹp nhiều người, xe không nhích nổi.
Một lúc sau, Nghê Lam nói: “Chim Đầu rìu báo cáo, Bồ câu đang di động.”
Xe vẫn còn chặn ở đó nhưng người ngồi phía sau đã rời đi rồi.
Âu Dương Duệ đến phòng bệnh thì Tiểu Hồng lại ngủ.

Y tá nói cô nghe nói cảnh sát sắp tới liền không muốn uống thuốc, sợ ngủ mất, kết quả vẫn ngủ.
“Cô ấy rất yếu, cần nghỉ ngơi.”
“Có thể gọi cô ấy dậy không? Tôi chỉ hỏi mấy câu, rất quan trọng.”
Y tá nghĩ ngợi, đồng ý thử.
Tiểu Hồng bị lay lay liền tỉnh, dường như cô đang vật lộn với giấc ngủ, nhìn thấy Âu Dương Duệ thì có chút kích động: “Anh ấy ổn không? Có bị thương không?”
Âu Dương Duệ nghĩ, nói: “Tạm thời anh ấy không thể đến thăm cô.”
“Thật xin lỗi.

Tôi không muốn hại anh ấy.

Tôi không ngờ lại vậy.

Tôi không có làm gì, tôi chỉ muốn rời khỏi thôi.”
“Tiểu Hồng, tôi phải hỏi cô vài vấn đề, những vấn đề này liên quan đến an toàn của Hàn Châu.

Cô phải thành thật trả lời tôi, được không?”
Tiểu Hồng gật đầu.
“Cô biết Dương Hiểu Phương không?”
Tiểu Hồng đáp rất nhanh: “Không biết.”
“Vậy cô biết một cô gái có dáng dấp rất giống với cô ta không?”
Tiểu Hồng cau mày, miệng cô há to nhưng không nói chuyện.
“Tiểu Hồng, chuyện này rất quan trọng.

Suýt chút nữa thì cô bị giết, Hàn Châu xém mất mạng, đều là vì chuyện này.”
“Vì chuyện này sao?” Tiểu Hồng kinh ngạc trừng to mắt.

“Tôi chỉ gặp cô ấy có hai lần.”
“Cô ta tên gì?”
Tiểu Hồng do dự một chút.

“Cô ấy nói nếu như tôi nói chúng tôi từng gặp, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, tôi cũng vậy.”
“Cô ấy tên Trần Hân sao?”
Tiểu Hồng lại kinh ngạc: “Đúng thế.”
“Cô ấy đã chết rồi.” Âu Dương Duệ nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiểu Hồng, nói: “Là tai nạn xe, cô ấy qua đời hai năm trước rồi.”
Mãi một lúc sau Tiểu Hồng mới hồi thần: “Tôi không biết.

Thật sự tôi chỉ gặp cô ấy hai lần, không có liên hệ gì khác với cô ấy.”
“Cô ấy xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại biết nhau.”
“Hai năm trước, lúc tôi mới tới Kim Khổng Tước không lâu, còn đang làm quen sinh hoạt ở đó.

Có một ngày, Trần Hân lén đi vào.

Tôi phát hiện cô ấy lén lén lút lút, tôi nghĩ cô ấy là người mới ở đây, lo bị bảo vệ phát hiện sẽ bị Giang ca đánh, tôi liền giấu cô ấy đi.

Sau đó chúng tôi trò chuyện.”
“Trò chuyện gì?”
“Thì nói chuyện cô ấy không phải phục vụ ở đây, cô ấy tò mò hộp đêm là gì nên đến xem thử.

Tôi tính che giấu cho cô ấy rời đi, kết quả cô ấy hỏi tôi Kim Khổng Tước làm gì.

Lúc đó tôi nghĩ là hộp đêm, kết quả cô ấy nói không phải.

Cô ấy hỏi sao tôi lại làm ở đó, tôi nói tôi ngu quá, tôi vay nặng lãi.

Nhưng cô ấy vẫn rất đồng tình với tôi.

Chúng tôi trốn ở sau tòa nhà nói chuyện phiếm.

Cô ấy muốn nghe một số việc, ví dụ ông chủ là ai, nhưng khi đó tôi không biết gì cả, cô ấy cũng bỏ qua.”
“Cô ấy biết Kim Khổng Tước không phải hộp đêm?”
“Ừm, nghe ý cô ấy là như vậy.”
“Cô ấy còn nói gì nữa?”
Tiểu Hồng nói: “Lần đầu tiên thì chỉ có vậy.

Lần thứ hai sau đó thì tôi gặp cô ấy ở cửa bệnh viện, cách lần kia chắc gần một tháng.

Lúc đó tôi bị khách đánh, chị Lục đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra vết thương.

Lúc chị Lục đi lấy thuốc giúp tôi, tôi thấy Trần Hân ở bên cạnh khu vườn nhỏ.


Lúc đó tôi rất sợ, ngồi yên tại chỗ khóc, quay đầu sang thì thấy có một cô gái cũng đang khóc, chính là Trần Hân.”
Tiểu Hồng nói rất chậm, có phần mất sức, Âu Dương Duệ kiên nhẫn chờ đợi.
“Hai chúng tôi nhìn thấy đối phương thì có chút kinh ngạc, sau đó lại trò chuyện.

Trên tay cô ấy cầm báo cáo xét nghiệm, cô ấy nói cô ấy hoài nghi mình là kết quả ngoại tình của mẹ, liền lén làm xét nghiệm DNA, vừa khéo bên cạnh bệnh viện có một trung tâm giám định.

Kết quả cô không phải con của tình nhân của mẹ, mà loại máu của cô cũng không cùng với mẹ.

Cô nói cô cảm thấy mẹ rất đáng sợ, mẹ cô luôn nói dối cô.”
Mẹ của Trần Hân? Đó chính là Liễu Vân.

Âu Dương Duệ nhanh chóng hỏi: “Cô ấy có nhắc tới mẹ cô ta nói dối cô ta cái gì không?”
“Cô ấy không nói chi tiết.

Nhưng cô ấy hỏi có phải tôi còn ở Kim Khổng Tước không.

Tôi nói phải.

Cô ấy liền dặn dò tôi tuyệt đối không nên nói với bất kỳ ai chuyện đã từng gặp cô ấy, đừng nói cô ấy từng tới Kim Khổng Tước.

Nếu không cô ấy với tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Cô ấy còn nói tôi có cơ hội thì rời đi, chỗ kia còn đáng sợ hơn so với tôi tưởng tượng.”
“Cô ấy có đề cập tới ba mình không?”
Tiểu Hồng nghĩ ngợi: “Tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói mình không phải do mẹ sinh ra, tôi liền hỏi ba cô ấy.

Cô ấy nói ba mình mất sớm.

Trước đó cô ấy không biết, về sau phát hiện mẹ mình cơ bản không có khai tử cho ba.

Sau khi ba cô ấy chết hai người còn chuyển nhà, mẹ cô ấy còn xử lý hết đồ của ba.

Cô ấy còn tưởng là mẹ quá đau lòng, kết quả phát hiện không phải.

Cô ấy nói mẹ hận ba, cảm thấy mình hoàn toàn không nhận ra mẹ mình nữa.”
Âu Dương Duệ bỗng dưng bừng tỉnh, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Viên Bằng Hải và Lưu Tống: “Triệu Hưng đã chết rồi.”
Cái gì mà giọng nói đàn ông trung niên, hàng năm không ngừng gửi tiền, bản thân xưa nay chưa từng xuất hiện.

Những băn khoăn kia đều có giải thích hợp lý.
Những thứ kia cố ý tiết lộ manh mối, có điều lại che giấu sự thật – Triệu Hưng đã chết rồi.
Lúc ông ta phát hiện Liễu Vân và Kim Thụ Bồi liên minh với nhau, lúc ông ta phát hiện hai người giấu diếm ông ta giết người.

Lúc đó đã dấy lên xung đột kịch liệt.
Tổ Ưng do Triệu Hưng gầy dựng lên, ông ta mới là lão đại chính thức.

Dưới tay ông ta ắt phải có anh em trung thành đi theo ông ta.

Kim Thụ Bồi và Liễu Vân không dám để cho những người khác biết Triệu Hưng đã chết.

Bọn họ ổn định lại anh em, tiếp tục làm ăn sau đó mới từ từ xử lý người cũ sạch sẽ, diệt trừ từng chút thế lực của Triệu Hưng, bồi dưỡng lực lượng của mình.
Bọn họ còn lên kế hoạch làm một tổ chức mới khiến đám Kim Dương hoàn toàn biến mất, chấm dứt hậu hoạn.

Bọn họ phải có một công ty mới, thế là có Kim Khổng Tước.
Nhưng trong quá trình luân chuyển thế lực này, Bồ câu đã xuất hiện.
Hóa ra là thế.
Kim Khổng Tước chính là bang Hắc Hổ.
Kim Thụ Bồi cho mình là lão đại nhưng kỳ thực không phải.

Ông ta vẫn luôn nằm trong danh sách giết trả thù.
Tiểu Hồng quả nhiên là nhân vật quan trọng đáng phải diệt khẩu.

Cô thật sự là quả bom nổ trong tay.

Không ai biết lại có lá bài này, nhưng bị Hàn Châu vô tình phá vỡ.

Hàn Châu hiểu lầm rồi, trong lúc lơ đãng lại nhắc nhở cho Kền kền.
“Phải nghĩ cách báo cho Hàn Châu, anh ta còn không biết người mình phải đối mặt là ai.”