Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 1: Động đất




Editor: LuciferVadden

Khoảng cách thi đại học tối tăm đã qua một thời gian, không có gì để làm, Tiêu Phong chơi điên rồi, trực tiếp ngâm cả người mình trên máy tính. Hắn thoả mãn say mê tiểu thuyết, trong thời gian này có thể nói là đọc vô số tiểu thuyết. Thế nên tạo thành một hậu quả không thể nào tốt.

Hắn – Tiêu Phong, tiểu thuyết, thiếu nghiêm trọng! Cái này đối với một người mê tiểu thuyết mà nói thật sự rất không xong.

“Tiểu muội, em có tiểu thuyết nào hay giới thiệu cho anh xem hơm? Anh đói tiểu thuyết!” Tiêu Phong trên bàn cơm hỏi em gái đối diện.

“Ăn cơm của con đi! Tiêu Phong, em gái con còn chưa thi cuối kỳ” Mẹ Tiêu Phong ở trong nhà bếp quát.

“Lão ca anh đây là dụ dỗ em đi xem tiểu thuyết! Thành tích em không tốt cũng tìm anh!”  Tiêu Hinh Nhan bất mãn nói, đối với người tại thời gian ôn thi gian khổ, loại hành vi này của lão ca khiến cô hâm mộ ghen tị hận!

“Không phải em vài ngày nữa được giải phóng rồi sao, anh bây giờ đói tiểu thuyết đây này!” Tiêu Phong cười hì hì buồn rầu, cái loại cảm giác bản thân được giải phóng, người khác còn ở giữa bể khổ thật thích, Tiêu Phong không phúc hậu suy nghĩ.

“Keng!” Mẹ Tiêu Phong đem một mâm đồ ăn đặt lên bàn, đột nhiên dùng khẩu khí ôn nhu cười hì hì với Tiêu Phong nói:”Con đã nhàn nhã như vậy, vậy vài ngày nữa mẹ để con báo ban vật lý, hứng thú không? Đỡ phải con lại cận thị thêm.”

“Mẹ! Ngài đây là bất công đó!” Tiêu Phong hét lớn.

“Con gái phải nuông chiều biết chưa?” Tiêu Hinh Nhan đắc ý nói.

“Con cũng ăn cơm nhanh lên, cũng mấy giờ rồi.” Mẫu hậu đại nhân nói.

“A! Mau lên con ra ngoài muộn mất!” Tiêu Hinh Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, hét to một tiếng, miệng cắn một miếng bánh mì, nắm cặp lên liền chạy vội ra ngoài.

“Nói về tiểu thuyết, có một quyển đề tài tận thế, tên là Tận Thế Trọng Sinh Chi Chinh Phục” giọng Tiêu Hinh Nhan từ xa xa truyền đến.

“Tên nghe ra vẫn được đó.” Tiêu Phong suy tư một hồi, nội dung hẳn là không tồi, dùng tốc độ nhanh nhất cơm nước xong, cấp tốc ghim sâu vào trí nhớ.

Mẹ Tiêu Phong nghĩ lại cho hắn ung dung vài ngày, thành tích thi vào trường đại học nếu không tốt, xem mẹ thu thập con thế nào!

Đang tìm kiếm tiểu thuyết – Tiêu Phong hắt xì một cái, ai nhớ thương mình? Tiêu Phong nghi hoặc.

Có!

Tiêu Phong mở trang mạng, tên truyện tất nhiên là theo như lời Tiêu Hinh Nhan. Tiêu Phong không xem giới thiệu vắn tắt, mà là trực tiếp xem mục lục, lật xem từng tờ từng tờ, nội dung trên mục lục rất không tồi, Tiêu Phong hưng phấn rốt cuộc tìm được một quyển truyện có thể xem, vì thế hắn nhấn vào chương một.

Đọc nhanh như gió xem qua, Tiêu Phong trầm mặc.

“Mình đã quên một việc…..” Tiêu Phong nhìn chương một tiểu thuyết, phát hiện nhân vật này là “cô ta” mà không phải “anh ta”! “Tiểu muội là con gái, con bé xem tiểu thuyết cũng chính là….” =)))

Đột nhiên, Tiêu Phong cảm giác bản thân như lung lay, nghi hoặc nhìn trên mặt bàn bắn nước, chợt phát hiện nước trong ly lắc lư!

“Mẹ, sao lại giống động đất vậy, bị lan đến gần chúng ta.” Tiêu Phong nhìn thấy xung quanh cứ lay động, cũng không thực sự hoảng sợ, bởi vì phụ cận này cũng không phải dải địa chấn, bình thường cũng chỉ động vài cái mà thôi. Mẹ Tiêu Phong cũng không để ý, đã bao nhiêu năm, phụ cận này sẽ không động đất quá, bà bảo Tiêu Phong chơi máy tính còn quấy nhiễu bà làm việc nhà đến nơi.

Còn chưa chờ Tiêu Phong đóng cửa trang mạng tiểu thuyết, chung quanh đột nhiên động đất kịch liệt, mãnh liệt hơn so với cảm giác động đất trước kia, Tiêu Phong lúc này mới ý thức được này không phải bị động đất lan đến, thực có thể là động đất chân chính!

“Tiêu Phong! Chạy nhanh đi trốn ở nhà vệ sinh!” Bên ngoài truyền đến âm thanh nồi chén rơi trên mặt đất, Tiêu Phong đang muốn nghe theo mẹ hắn đi vào WC, lúc đứng lên không biết bị cái gì phang một cái, cả người nhào trên mặt đất, kết quả là té mạnh xuống tại chỗ, cũng không biết bị cái gì rảnh rỗi cắt qua bàn tay, máu đang chậm rãi chảy ra ngoài.

“Chết tiệt, xui quá!” Tiêu Phong mắng một tiếng, vừa vặn cổ vừa lấy tay sờ sờ cổ, thuận tay mò đến miếng ngọc trước ngực, lại nhu nhu cổ, vừa định đứng dậy, đã bị cái gì đập hôn mê.

Tiêu Phong trước khi hôn mê liền có một ý niệm trong đầu – Đệch! Hôm nay ở nhà không xem hoàng lịch!

“Tiêu Phong!”

………………….

Thời điểm lại có ý thức, Tiêu Phong phát hiện mình nằm trên một cái giường mềm mại, vừa mở mắt ra đã bị ánh sáng chói kích thích phải nhắm hai mắt lại.

Chỗ này là chỗ nào? Tiêu Phong nheo con ngươi suy tư, ánh sáng mặt trời chiếu trên người thật thoải mái, Tiêu Phong cảm thấy mình ấm dào dạt, cảm giác như sắp hòa tan.

Không đúng!

Tiêu Phong đột nhiên đứng dậy, mình không phải bị động đất rồi bị đập hôn mê trên mặt đất sao? Như vậy bây giờ mình đang ở nơi nào? Bệnh viện?

Nghi hoặc nhìn bốn phía chung quanh, cũng không phải phòng bệnh, không có mùi nước khử trùng đặc biệt của bệnh viện, hơn nữa cảm giác nơi này là một phòng ngủ của ngôi nhà. Tiêu Phong xuống giường, trên sàn gỗ* không tìm được dép lê, liền đi chân không đến ban công nhìn ra bên ngoài.

*nguyên văn là mộc chất, tôi nghĩ chắc là sàn gỗ

Tiểu khu?

Tiêu Phong thấy bên ngoài có vành hoa xanh, còn có một cổng tiểu khu, cùng một ít thứ khác, loại cảm giác này quả thật là cảnh tượng trong tiểu khu, nhưng có điều, loại tiểu khu này khá cao cấp.

Tiêu Phong trở lại phòng, thấy có một cái gương lớn, liền muốn nhìn xem đầu bị đập hôn mê có lưu lại vết sẹo hay không.

Còn chưa đến gần, Tiêu Phong đã bị hoảng ra một thân mồ hôi lạnh, bên trong gương là ai? Mình khẳng định không phải cái dạng kia nhá!

Quỷ?

Tiêu Phong đột nhiên nhớ tới mình từng xem phim ma, phim ma đáng sợ kia chậm rãi vang lên với khung cảnh mơ hồ, nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như thật sự có gì đó tương tự ở phía sau, không khỏi lạnh cổ lạnh người, cứng ngắc buông thỏng tay chân.

Một hồi lâu, Tiêu Phong phát hiện “quỷ” bên trong gương vẫn không nhúc nhích, biểu tình trên mặt hoảng sợ, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Thử tính lui về sau từng bước, không nghĩ tới “quỷ” bên trong gương cũng lui về sau từng bước.

Tiêu Phong cảm thấy cổ quái, “quỷ” bên trong gương ngoại trừ mặt cùng thân thể không giống với bộ dạng hắn ở ngoài, thì biểu tình cùng động tác giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ hắn xuyên qua? Tiêu Phong giễu cợt cái suy nghĩ ấy, vươn tay rồi đột nhiên dừng lại, hắn nhìn cánh tay này, bóng loáng trắng nõn! Vết sẹo trên tay hắn đâu? Tay hắn không có trắng như vậy nhá! Tiêu Phong cảm thấy mình thật sự thấy quỷ!

“Leng keng ~ leng keng~”

Ngay tại thời điểm Tiêu Phong hoảng sợ bất an, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, giữa không gian yên tĩnh vang vọng. Tiêu Phong theo nguồn âm thanh nhìn lại, tiếng chuông cửa hình như là ở cửa phòng này.

Tiêu Phong đang do dự phải làm thế nào, cửa đột nhiên bị mở ra.

Mở ra! Tiêu Phong theo bản năng ngừng hô hấp.

Một bàn tay xơ xác già cỗi* tiến vào tầm mắt, Tiêu Phong nhất thời bị dọa hôn mê bất tỉnh.

*nguyên văn là khô lão, mình cứ tưởng người ngoài hành tinh dạng con khô =))

“Tiêu Phong!”

Tiêu Phong mơ một giấc mơ, trong mơ bản thân biến thành một người khác.

Thân thể của mình không khống chế được, từ khi còn nhỏ, lại đến kỳ thiếu niên.

Phi thường chân thật, quả thực chính là một đời người.

Hắn thấy người này cùng mặt hắn trong gương giống nhau như đúc, thấy người này ở cô nhi viện bị một lão nhân dẫn đi, cho cậu ta ăn, mặc, ở.

Hơi lớn lên một chút, hắn biết lão nhân là ông chủ một công ty, đứa con cùng con dâu song song bị tai nạn xe cộ qua đời, chỉ để lại cho lão nhân một cháu trai, nhưng cháu trai lại bị bắt cóc.

Con trai của lão nhân còn có một đứa con gái riêng, Tiêu Phong ở không lâu thì tìm tới lão nhân, dựa theo xét nghiệm DNA, người kia quả thật là cháu gái của lão nhân.

Vì thế cô gái được lão nhân nhận về, sau đó bị lão nhân đưa đến một trường cao trung tư nhân, mẹ của cô gái thì bị lão nhân đuổi đi, hơn nữa còn được cho một khoản tiền xa xỉ.