Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1107: Có Lẽ Ngày Đó Không Còn Xa




Ngô Lam ra ngoài tản lời đồn, Tô Vũ không quan tâm.

Ở Đại Minh phủ, hắn không cần lo lắng cái gì.

Trong tầng hầm, Tô Vũ nhìn một vị Lăng Vân trước mặt, dứt khoát nói: “Tự bạo nguyên khiếu thử xem, cùng một lúc, không sao đâu, biển ý chí không tổn hại, có thể đúc lại thân thể, cùng lắm thì bắt đầu từ con số 0, cũng không dễ chết như vậy.”

Đối diện, sắc mặt cường giả Lăng Vân cảnh trắng bệch, hiện giờ bên cạnh Tô Vũ, cả ba đại yêu Sơn Hải đều ở đây.

Vẻ mặt Tô Vũ đạm nhiên, “Tại đây, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ chết, không có đường sống! Tự bạo nguyên khiếu, cho ta xem hiệu quả, có lẽ còn có cơ hội sống sót, đánh cuộc một lần đi.”

Sắc mặt tên Vạn Tộc Giáo đồ Lăng Vân cảnh trắng bệch, “Tô đại nhân, nếu ta tự bạo nguyên khiếu, có thể sống sót không?”

“Khó nói trước.”

Tô Vũ bình tĩnh nói thật: “Tùy vận may! Đương nhiên, nếu có thành quả, ta sẽ cho ngươi cơ hội sống sót.”

“Vậy đại nhân muốn ta tự bạo nguyên khiếu là có mục đích gì?”

“Tìm vị trí Nguyên Thần khiếu!”

Tô Vũ không che giấu: “Là thế này, hiện tại ta có một phỏng đoán, khi nguyên khiếu tự bạo, bùng nổ lực lượng nhất định, lực kéo cũng đủ, có lẽ có thể lôi kéo ra lực lượng một khiếu mà ta mệnh danh là dương khiếu. Đương nhiên không phải là tùy tiện tự bạo, làm vậy vô dụng.”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chọn một tâm điểm rồi tự bạo, các khiếu huyệt tốt nhất là tạo thành một hình cầu cách đều tâm điểm, bùng nổ lực lượng xem có lôi kéo ra được hay không.”

“Ngươi thông suốt không ít, 108 cái, cũng coi như tiểu thiên tài, lại là Lăng Vân cảnh, nếu ngươi tự bạo, có lẽ có thể bộc phát ra lực lượng tương đối cường đại.”

Sắc mặt người nọ trắng bệch, “Đại nhân, trọng tổ thân thể cần một ít bảo vật, nếu ta tự bạo thân thể, ý chí lực không tồn lưu được lâu...”

Tô Vũ gật đầu, ngắt ngang lời đối phương: “Không có vấn đề gì, tinh huyết phối hợp Thiên Nguyên khí chính là bảo vật trọng tổ thân thể tốt nhất, khôi phục thân thể Thiên Quân cảnh mà thôi, không phải vấn đề lớn, dù sao cũng không phải trọng tổ đến Lăng Vân.”

Dứt lời, Tô Vũ liền nói: “Thử xem đi? Coi như một điểm lập công, trong các ngươi, ai lập công 10 lần, ta liền tha cho các ngươi rời đi, quyết không nuốt lời!”

10 lần!

Nói cách khác, phải giết chết chính mình chừng 10 lần mới có một cơ hội, chỉ là cơ hội, không phải chắc chắn, bởi vì còn cần Tô Vũ nói chuyện giữ lời.

Sắc mặt Lăng Vân cảnh trước mắt càng thêm tái nhợt.

Trong một góc tầng hầm, Toan Nghê và Toản Sơn Ngưu chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy đồng tình.

May mà chúng nó quá yếu nên không có tác dụng cho Tô Vũ thử nghiệm.

Thật đáng sợ!

Hiện tại Tô Vũ còn bức bách Lăng Vân tự bạo!

Căn bản không có bất luận ý tứ thu phục nào!

Hắn giam giữ không ít người, chúng nó còn tưởng rằng Tô Vũ muốn thu phục những người này, hóa ra là bị bắt làm thí nghiệm phẩm!

Lấy tử tù thí nghiệm công pháp là chuyện hợp pháp.

Đáng thương đám Vạn Tộc giáo đồ này!

Tô Vũ không quan tâm đến chúng nó, gần đây hai gia hỏa kia đang có xu thế thăng cấp, thường xuyên đến hỏi ba đại yêu những việc cần chú ý khi thăng cấp, hai kẻ này quá yếu, hiện tại Tô Vũ chẳng hơi đâu mà quản chúng nó.

Sau một lúc lâu, sắc mặt tên Lăng Vân đối diện trắng bệch, gã nói: “Được, ta đáp ứng!”

Nếu không muốn chết thì đáp ứng.

Chỉ đơn giản như vậy!

Thọat nhìn Tô Vũ rất dễ nói chuyện, trên thực tế còn cứng rắn hơn những người khác, căn bản không coi bọn họ là người, tuổi còn trẻ lại cực kỳ lãnh khốc, trước đó đã giết mấy kẻ phản kháng không nghe lời.

Đối với Vạn Tộc giáo đồ, người Đại Hạ phủ đều có thái độ này.

Giết như súc sinh!

Súc sinh còn đáng giá, Vạn Tộc giáo chúng thì hoàn toàn không đáng tiền.

Tô Vũ bật cười, “Vậy thì tốt, nghe ta an bài, ta bảo ngươi bạo thế nào thì làm thế đó.”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía ba đại yêu: “Ta muốn quan sát gần một chút, phiền toái các vị tiền bối hộ đạo cho ta, tránh cho ta bị uy lực tự bạo tổn thương.”

“Được!”

Ba đại yêu cũng âm thầm líu lưỡi, hắn thật tàn nhẫn.

Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà tàn nhẫn thật.

Cũng không biết đâu ra sát tính lớn như vậy!

Bộ dáng như đã nhìn quen sinh tử!

Tuy rằng Đại Hạ phủ có rất nhiều người tàn nhẫn, nhưng người giống Tô Vũ kỳ thật cũng ít, mặt không đổi sắc làm đến nước này, phần lớn đều là lão gia hỏa giết chóc vô số trong quân.

Tô Vũ lười giải thích, nhanh chóng dặn dò Lăng Vân đối diện vài câu.

Bạo như thế nào, từ khiếu huyệt này, sau khi nổ thì nên phản ứng ra sao.

Hắn muốn thử xem có thể nổ ra dương khiếu hay không.

108 khiếu huyệt, Lăng Vân tam trọng, người như vậy tự bạo có uy lực không nhỏ.

Rất nhanh, trong mật thất truyền ra tiếng vang lớn!

Ba đại yêu đều bùng nổ uy áp, hạn chế phạm vi tự bạo trong một khu vực nhỏ, mà Tô Vũ đứng trước người vị Lăng Vân bi phẫn tự bạo ấy, đạm mạc quan sát, mở ra văn minh chi hỏa.

Hắn yên lặng nhìn, cẩn thận thể nghiệm, Tô Vũ nhíu mày một hồi, rồi lại thả lỏng.

“Hình như uy lực vụ nổ không đủ!”

Tô Vũ tùy tay bắt một cái, một ít tinh huyết và Thiên Nguyên khí hội tụ, bắt đầu phác họa ra bộ dáng người kia, ngay sau đó, người kia mở mắt, trên mặt không còn huyết sắc, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

“Ngươi đã có một điểm lập công!”

Tô Vũ thuận miệng nói một câu, hắn còn đang nghiên cứu uy lực vụ nổ, cùng với cảm giác chợt lóe lên rồi biến mất kia.

“Vẫn thiếu một chút, ít nhất phải có 144 nguyên khiếu trở lên mới được, Lăng Vân cường đại 144 nguyên khiếu trở lên tự bạo có khả năng lôi kéo ra dương khiếu.”

Hắn có chút cảm giác, lại không rõ ràng, không ổn định.

“Cần phải tự bạo ra uy lực Sơn Hải mới được!”

Tô Vũ lẩm bẩm, “Hoặc là Lăng Vân thất trọng 108 khiếu trở lên! Đáng tiếc đám cường giả này đã bị giết sạch rồi, tốt nhất là Lăng Vân cửu trọng, xem ra nên bắt giữ một ít cường giả như vậy, không thì trực tiếp bắt luôn Sơn Hải cảnh!”

Mấy đại yêu đều bó tay, không còn lời gì để nói.

Tiểu tử Tô Vũ thực điên cuồng. Muốn bắt Sơn Hải về nổ chơi à?

Tên này thật tàn nhẫn, ngày nào đó hắn có thực lực cường đại, đắc tội hắn có lẽ sẽ không có kết cục tốt.

“Có vẻ Nguyên Thần khiếu còn thiếu chút gì đó.”

Tô Vũ lắc đầu, xem ra chỉ có thể tạm thời từ bỏ nghiên cứu phương diện này, khuyết thiếu tài liệu nghiên cứu, khuyết thiếu cả người tự bạo.

Gần đó, trong mấy buồng giam khác, mọi người đều mặt xám như tro tàn.

Bị Tô Vũ bắt giữ đúng là không bằng chết đi, nhưng muốn chết lại không đơn giản như vậy, nếu không sợ chết thì đã chết rồi, chính vì sợ chết nên những người này mới còn sống.

Khi Tô Vũ muốn đi ra ngoài, có cường giả trong buồng giam bất chợt quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Đại nhân, Tô đại nhân! Tiểu nhân nguyện cống hiến vì đại nhân.”

Tô Vũ quay đầu nhìn lại đối phương, mỉm cười nói: “Ngươi ư? Ngươi còn yếu hơn cả Toan Nghê, phế vật, ta cần ngươi để làm gì? Trừ khi cần thí nghiệm thì có lẽ sẽ suy xét đến ngươi, lập công 10 lần đi, ta sẽ thả ngươi!”

Hắn không nói nữa, vung tay lên, toàn bộ buồng giam liền bị phong bế, không có tiếng động truyền ra.

Ở cửa, hai đại yêu cẩn thận ẩn núp che kín thân thể, sợ bị Tô Vũ phát hiện mà chịu liên lụy.

Kết quả Tô Vũ vẫn nhìn thấy, hắn cũng không mù.

Thấy hai đại yêu này sợ hãi rụt rè, hắn cạn lời, “Trong một tháng, nếu hai ngươi không đến được Lăng Vân, ta chắc chắn sẽ đưa các ngươi đến Duyệt Tâm Đảo, Ngưu phủ trưởng nói thịt bò với não Toan Nghê là một món ăn nổi tiếng, ta có thể ăn thử hương vị xem sao!”

“Nhất định... Nhất định sẽ thành công!”

Hai đại yêu đều đổ mồ hôi, thật đáng sợ, bọn họ muốn ăn chúng ta thật kìa.

Tô Vũ nói gì chúng nó cũng tin.

Gia hỏa này là một người thực tế, khi ngươi hữu dụng thì là bằng hữu, không hữu dụng, lại không có ân tình gì với hắn, vậy thì tùy ý.

“Còn có Thủy Nhân và Ảnh Tử, gần đây thương thế hai ngươi cũng sắp khỏi hẳn, tu luyện cho tốt đi, mau chóng tiến vào Sơn Hải cảnh cho ta!”

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Thực lực tiến bộ không theo kịp ta, là bằng hữu của ta thì tốt, không phải bằng hữu vậy chỉ có quan hệ hợp tác ích lợi, thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải, hoặc là tử vong, bởi vì có khả năng ta sẽ gặp phải nguy hiểm, thực lực các ngươi không đủ, bị giết, ta cũng không thể làm gì khác.”

Dứt lời, Tô Vũ cất bước ra khỏi tầng hầm ngầm.

Trong tầng hầm, mấy đại yêu đều không nói gì.

Đào thải ư?

Mất mạng ư?

Có lẽ ngày đó không còn xa!