Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 489: Thần Văn Ngu Ngốc




Tô Vũ cười nói: "Không thể xem như chiến thuật thường dùng, nhưng dùng như đòn sát thủ thì vẫn rất hữu dụng, chờ đến khi ý chí lực của ngươi cường đại hơn, có thể phân ra nhiều thần phù một lần, một lần phân ra 500, 500 con Phệ Hồn trùng Thiên Quân cảnh cùng phun phệ hồn dịch, vậy có thể giết chết Đằng Không chưa?"

"Chưa đâu, tối thiểu phải ngàn con!"

Trương Hào nói xong, ánh mắt phát sáng nói: "Trước khi ta Đằng Không, có hi vọng tách ra ngàn viên thần phù một lần, nếu thật sự hữu dụng, ta sẽ có thể giết chết Đằng Không, chà... trâu đấy!"

Tô Vũ cười nói: "Cho nên ta mới nói coi nó thành đòn sát thủ rất lợi hại mà! Chẳng qua chỉ là Thiên Quân, nếu như có thể rút ra một chút tinh huyết Phệ Hồn trùng Vạn Thạch cảnh, nếu ngươi có thể điều khiển, hơn ngàn Phệ Hồn trùng Vạn Thạch cảnh cùng phun dịch, ngươi cảm thấy có thể giết Lăng Vân hay không?"

"Có lẽ là không, nhưng Đằng Không hậu kỳ có khả năng sẽ bị trọng thương!"

Trương Hào kích động, vội vàng nói: "Tô Vũ, chúng ta không đánh thì không quen, cũng tính là bằng hữu đúng không? Hợp tác đi! Ta cung cấp màng bảo hộ, ngươi không cần đưa ta tinh huyết, bán cho ta là được, thế nhưng phải nhiều!"

Tô Vũ cười, hắn có công pháp Phệ Hồn quyết nhưng chưa chắc người người đều có thể mở ra khiếu huyệt, cho nên thiên phú tinh huyết vẫn có giá trị, giá trị lại còn rất lớn.

Thật ra thứ này giống như thần phù, đều là sản phẩm dùng một lần.

Tỉ như Trương Hào, dù y mở ra những khiếu huyệt kia, tác dụng cũng không quá lớn, một người bùng nổ lực lượng có thể gây ra tổn thương lớn bao nhiêu?

Mà chủng loại thần văn của Trương Hào một khi có khả năng điều khiển trăm giọt ngàn giọt tinh huyết nổ tung, bùng nổ kỹ năng thiên phú, vậy lực sát thương sẽ rất đáng sợ!

"Sau đó chúng ta thử hiệu quả xem, nếu thành công thì tốt, không thì thôi, đúng không?"

"Đúng!"

Trương Hào gật đầu, y không vội vã.

Tô Vũ đang tự hỏi có nên mượn cơ hội này kéo vị đệ nhất yêu nghiệt thần phù hệ này vào hội hỗ trợ của mình hay không.

Từ từ rồi tính, Trương Hào hợp tác gia cố tinh huyết với mình chỉ sợ là phải tiến vào trung tâm nghiên cứu mới được, mình nên trưng cầu ý kiến Bạch Phong trước.

Nhưng hôm nay thu hoạch cũng không nhỏ, gia cố vững chắc tinh huyết Phệ Hồn trùng đã có biện pháp giải quyết.

"Hội hỗ trợ..."

"Văn quyết..."

"Thiên phú tinh huyết..."

Tô Vũ thì thào trong lòng, hắn phải khoác cho mình một cái áo khoác nghiên cứu viên thiên tài mới được!

Đối với Văn Minh sư hay nói đúng hơn là cả Nhân tộc, có đôi khi Lăng Vân, Sơn Hải cũng chưa chắc so được với một vị thiên tài có thiên phú kiệt xuất tại phương diện nghiên cứu!

Địa vị của Triệu Lập rất cao!

Thậm chí Các lão đều không dám tùy tiện trêu chọc ông, không liên quan đến Tứ đại phủ trưởng, nguyên nhân chủ yếu là vì ông là nhị đại gia của Đại Hạ phủ Đúc Binh hệ, muốn chế tạo văn binh có khả năng phải nhờ tới ông.

Triệu Lập là Lăng Vân thất trọng, học phủ có không ít cường giả thực lực tương đương. Nhưng không ai có địa vị cao hơn ông, không một người nào cả.

Nếu Tô Vũ khoác danh hiệu chuyên gia nghiên cứu phương diện thiên phú tinh huyết, đến lúc đó dù hắn không tồn tại nổi trong học phủ nữa, Đại Hạ phủ, thậm chí là cả Nhân cảnh đều có người nguyện ý mời chào hắn, bồi dưỡng hắn.

Bây giờ Tô Vũ đang tự hỏi những khả năng này.

Đại Hạ Văn Minh học phủ đấu tranh rất gay gắt, mà Tô Vũ thấy đa thần văn nhất hệ có hơi yếu, có cảm giác một mực bị đè đánh.

Hắn là thiên tài, mà chưa đến Đằng Không thì cũng vô dụng.

Nhưng nếu hắn là thiên tài nghiên cứu, dù chưa Đằng Không thì giá trị cũng vượt qua Đằng Không.

"Còn có thần văn cải biến tinh huyết trước đó, phương thức trực tiếp chế tạo ra thiên phú tinh huyết cũng có thể thử nghiệm một chút, nếu có tên Đơn thần văn nhất hệ nào gây chuyện, ta trực tiếp chế tạo ra thiên phú tinh huyết đánh sưng mặt bọn họ, chắc chắn sẽ rất vui!"

"Tô Vũ ta không bao giờ nói láo!"

Tô Vũ vui vẻ, nếu có một ngày như vậy, vậy thì vui rồi.

Tất cả mọi người tưởng là giả, mà ta lại thật sự chế tạo ra thiên phú tinh huyết, để xem các ngươi rung động hay không nào?

Lão sư đều cảm thấy là giả, mà ta lại thành công, để xem các ngài có trợn tròn mắt há hốc mồm hay không?

Khi đó, chắc hẳn sẽ có vô số người kinh ngạc rớt cằm. Phương pháp kia thế mà thật sự tồn tại!



Ngày mùng 6 tháng 10.

Học phủ lại nổi phong vân.

Sáng sớm, tin tức ngầm bay đầy trời.

"Nghe chưa? Hôm nay Tô Vũ xuất quan, muốn tiếp chiến!"

"Biết người nào khiêu chiến hắn không? Tô Vũ không yếu, nhìn tình trạng khi Hoàng Khải Phong xuống đài đi, Vạn Thạch nhị trọng cảnh, dưỡng tính đỉnh phong, bị đánh thành bộ dạng kia, còn ai dám ra tay chứ?"

"Đúng đấy, chán sống rồi hả?"

"Tô Vũ cũng không phải quả hồng mềm để ai cũng có thể tùy tiện bóp!"

Một đám người nhỏ giọng thảo luận.

Tô Vũ không phải kẻ yếu!

Hoàng Khải Phong có mạnh không?

Kết quả thế nào?

Hiện tại gã còn đang hôn mê, muốn ý chí lực khôi phục e rằng phải cần mấy tháng.

Thực lực chân thật của Hoàng Khải Phong hẳn là Vạn Thạch tứ trọng đến ngũ trọng, bị Tô Vũ đánh thành dạng này, e là nếu nửa dưới Bách Cường bảng khiêu chiến Tô Vũ thì đều thất bại xuống đài.

Kẻ chân chính có năng lực đánh bại Tô vũ đại khái là những học viên nằm trong ba mươi vị trí đầu.

Các học viên nằm trong ba mươi vị trí đầu gần như đều có chiến lực Vạn Thạch hậu kỳ.

Đương nhiên, dưỡng tính thì khó mà nói trước. Nếu gặp phải thần văn chế ngự được ngươi, dù đối phương yếu hơn ngươi thì cũng có thể hạ gục ngươi, Bách Cường bảng của Văn Minh học phủ không trực quan như Chiến Tranh học phủ, có vài người mang thần văn khắc chế, có vài người là thần phù hệ, thậm chí là thuần thú hệ, thực lực không dễ đánh giá.

Mọi người khe khẽ bàn luận.

Ngô Lam ủ rũ cúi đầu đi theo tỷ tỷ, gương mặt nàng uể oải, không còn sự kiêu ngạo trước đó.

"Bị đả kích à?"

Ngô Kỳ cười khẽ, học viên chung quanh thấy nàng, vội vàng vấn an, vội vàng rời đi.

Đại Ma Đầu Ngô Kỳ!

Tránh xa một chút rồi tính!

Ngô Lam uể oải: "Không phải, tỷ, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao ta sẽ phác hoạ ra một thần văn ngu ngốc như thế."

"Ngốc?"

Ngô Kỳ cười nhạt nói: "Nếu ngươi thật sự phác hoạ ra chữ "Ngốc’ thì đó mới gọi là ngu!"

"Vậy mà còn không ngu sao?"

Ngô Lam uể oải, "Tại sao lại là chữ "nhược", ta muốn chữ "Cường"!"

Nàng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!

Các thần văn khác sao không phác hoạ mà lại phác hoạ ra thần văn như thế, quá mất mặt.

Ngô Kỳ nhọc lòng, thản nhiên nói: "Đặc tính thế nào?"

"Làm người khác yếu đi!"

"Vậy mà còn ngu cái gì?"

"Không ngu ư?" Ngô Lam không vui: "Ta không muốn đối thủ yếu đi, như thế bọn họ sẽ đều là rác rưởi, ta muốn đối thủ đều mạnh mẽ, sau đó bị ta mạnh hơn đánh bại!"

Ngô Kỳ không muốn nói chuyện nữa. Nàng sợ mình bị tức chết!

Thần văn chữ "Nhược" không phải làm mình yếu đi, mà là nhược hóa thần văn của đối thủ, suy yếu thực lực đối thủ, thế mà còn cảm thấy không tốt ư?

Vậy thì ngươi đừng phác hoạ thần văn nữa cho nhanh!

Ngô Kỳ không thèm để ý nàng, nàng đi đến Bách Cường lâu, hôm nay ở đó lại có kịch vui để xem.

Đơn thần văn hệ đấu với đa thần văn hệ, Tô Vũ là bước ngoặt khiến trận chiến quyết liệt, công khai.

Hôm nay, chỉ sợ có không ít nghiên cứu viên đến xem trò vui.

Bạch Phong đả thương Hồ Văn Thăng, Hoàng Khải Phong đả thương Ngô Gia, Tô Vũ đả thương Hoàng Khải Phong...

Hai bên đấu tranh ngày càng kịch liệt.

Nếu không phải có quy tắc, hơn nữa Bạch Phong và Trần Vĩnh không ra mặt, chỉ sợ tình hình đã bay đến Đằng Không tranh đấu rồi.

Giờ xem ra, đa thần văn nhất hệ đừng đùa.

Hồng Đàm không ở trong học phủ, chỉ trông cậy vào một mình Tô Vũ thì có thể lật trời sao?

Đa thần văn nhất hệ chỉ là mượn quy tắc của học phủ để tránh một chút đả kích mà thôi.