Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 519: Có Khi Nên Bái Triệu Lập Làm Sư Phụ




Tô Vũ bỗng nhiên đả kích Lâm Diệu: "Lâm huynh, thực lực ngươi quá yếu! Ngày mùng 1 tháng 9 ngươi vào Thiên Quân cảnh, hiện tại mới Thiên Quân nhị trọng, chưa tới tam trọng, thế không được đâu!"

"Cái này..."

Lâm Diệu ngượng ngùng, gã cảm thấy rất nhanh mà.

"Hội hỗ trợ có một bản pháp quyết gọi là《 Tịnh Nguyên quyết 》, chuyên loại trừ chất bẩn trong khiếu huyệt, ta đã dùng rồi, tình huống ta thế nào chắc ngươi thấy được, mạnh cỡ nào ngươi cũng biết, học xong cái này, rồi dùng nhiều tinh huyết và đan dược để tấn cấp, sau đó loại trừ chất bẩn, như vậy có thể khiến tốc độ tu luyện của ngươi tăng vọt! Còn không làm chậm trễ tấn cấp Vạn Thạch!"

Ánh mắt Lâm Diệu sáng lên, "Ngươi dùng rồi ư?"

"Đúng!"

"Bao nhiêu công huân thì đổi được?"

"Không phải công huân, là điểm hỗ trợ trong nội bộ, giống như công huân, có cống hiến mới lấy được điểm hỗ trợ..."

Tô Vũ nói xong cũng phải sửng sốt.

Má, sao lại cảm thấy ta giống Vạn Tộc giáo như thế?

Hắn vội vứt suy nghĩ ấy đi, dù sao ta cũng không đối nghịch với nhân tộc, chỉ để tự vệ mà thôi, mặc kệ nó.

"10 điểm hỗ trợ là được, với người cùng hội, những pháp quyết cơ sở này không đắt, bên ngoài thì dù ra giá 1000 điểm công huân cũng không bán!"

"10 điểm là được ư?"

Lâm Diệu choáng váng, hội hỗ trợ này có vẻ lợi hại quá!

Khó trách Tô Vũ tiến bộ nhanh như vậy, cái giá này rẻ thật!

"Tin tức nào cũng có thể đổi điểm hỗ trợ ư?" Lâm Diệu vội nói: "Ta biết một tin tức, không biết có đổi được điểm hỗ trợ hay không."

"Nói thử xem."

"Là thế này, mấy tháng trước, Thiên Nghệ thần giáo công kích Đại Hạ phủ, giáo chủ bị Phủ chủ chém chết! Cao tầng Thiên Nghệ thần giáo bị một mẻ hốt gọn, nhưng không ai phát hiện ra bảo khố của bọn hắn, ta nghe ông nội nói, trước đó Long Võ vệ đã từng tìm kiếm, mà không tìm ra."

"Sau đó ông của ta nói rằng, thật ra vẫn có hi vọng tìm được, chỉ là Phủ chủ khinh thường đi tìm mà thôi, thi thể giáo chủ bị vứt xuống hố vạn tộc, ông nội nói, rút một giọt tinh huyết là có thể tách ra trí nhớ ấn ký trong tinh huyết để điều tra, có lẽ có khả năng nhìn thấy kí ức... Dĩ nhiên rất ít cường giả làm được việc này, nếu làm được thì cũng sẽ không để ý đến mấy thứ đó..."

Lâm Diệu thấp thỏm hỏi: "Chuyện này đủ khả năng đổi điểm hỗ trợ sao? Ta cảm thấy không quá hữu dụng, còn quan hệ đến đại nhân vật, có lẽ trong hội có đại nhân vật nào đó cảm thấy hứng thú thì sao?"

Tô Vũ sững sờ, có việc này ư?

Còn có, cái tên Lâm Diệu đây thật sự cho rằng hội hỗ trợ có đại nhân vật ư?

"Cái kia... Rút ra trí nhớ ấn ký có phải rất khó hay không?"

Hắn cảm thấy ngoài ý muốn, rất khó sao?

Bạch Phong biết mà!

Mình cũng đang học tập!

"Rất khó!" Lâm Diệu gật đầu: "Ông của ta nói, không có nhiều cường giả am hiểu chia tách trí nhớ ấn ký, Phủ chủ cũng không am hiểu, không thì đã làm rồi, có lẽ mấy vị phủ trưởng biết nhưng bọn họ không tiện chạy qua bên kia ăn cắp thi thể rút ra tinh huyết..."

Ngại à?

Tô Vũ âm thầm lẩm bẩm, Vạn phủ trưởng có vẻ là người không biết xấu hổ, ông sẽ biết ngại sao?

Chắc là cố kỵ thôi, dù sao rút ra tinh huyết nhân tộc, cho dù là Vạn Tộc giáo thì cũng không thể quang minh chính đại.

Đương nhiên nếu Hạ Long Võ làm vậy thì không cần cố kỵ.

"Ta biết rồi, tin tức này ta sẽ cho người tiến hành ước định, nếu hữu dụng, chắc chắn điểm hỗ trợ sẽ không ít, ta cảm thấy để đổi một bản Tịnh Nguyên quyết thì không có vấn đề gì, dĩ nhiên dù đổi rồi cũng không được truyền ra ngoài, không được để người khác biết, hiểu chưa?"

"Yên tâm, ta hiểu!"

Lâm Diệu nghiêm túc, sao gã có thể không hiểu chứ!

Pháp quyết không thể truyền lung tung!

Công pháp do đại nhân vật sáng tạo, nếu tùy tiện truyền bá thì sẽ chết người đấy, việc này đã xảy ra quá nhiều lần.

...

Xong chuyện với Lâm Diệu, thu hoạch một tin tức không biết đáng tiền hay không.

Tô Vũ thở một hơi thật dài, hội hỗ trợ có ba người, không tồi!

Đều là thượng đẳng thiên tài, dù là Hồ Tông Kỳ thì đó cũng là thượng trung, kỳ thật gã không yếu, chẳng qua so với Tô Vũ thì thật sự hơi yếu mà thôi.

"Liễu lão sư..."

Không liên lạc được với Liễu Văn Ngạn, Đơn thần văn nhất hệ có khả năng đang nhằm vào ông, Tô Vũ thầm mắng một tiếng, không biết có nên nói cho sư bá và lão sư hay không, mà sư bá không tới Sơn Hải, còn phải trấn thủ Tàng Thư các, nếu đi... Ai!

Thực lực bọn họ quá yếu!

Sư bá không tới Sơn Hải, thật đáng tiếc.

"Lăng Vân đến Sơn Hải cần gì? Là công pháp hay thứ khác? Nếu không được, ta có thể cung cấp công pháp!"

Cái gì Tô Vũ cũng thiếu, chỉ không thiếu công pháp, hơn nữa còn là công pháp thích hợp nhân tộc tu luyện, cái này hắn có nhiều lắm.

Từ đầu đến giờ hắn đã mở ra hơn 80 trang sách họa.

Hình như sư bá kẹt tại Lăng Vân đã khá nhiều năm rồi, không biết rốt cuộc là làm sao, nếu y tiến vào Sơn Hải, thực lực đa thần văn nhất hệ sẽ lớn mạnh hơn một chút.

Y có thể trở thành Các lão, tối thiểu là có quyền phát biểu không nhỏ tại học phủ.

"Còn có Triệu lão sư..."

Tô Vũ lại thở ra, hắn như ngựa không dừng vó tiếp tục chạy, hắn sẽ tìm Hạ Hổ Vưu trước, tìm xong trời cũng sắp sáng, ngày mai là mùng 8, nên đi thăm Triệu lão sư một chút, nếu được thì bảo ông đánh mình thêm mấy chục chùy.

Nếu tiện thì hỏi xem có thể mở cửa sau cho mình tiến vào nguyên khí bí cảnh hay không.

Lão cha của Triệu lão sư lưu lại nguyên khí bí cảnh, chẳng lẽ ông không có chút đặc quyền nào sao?

Có quyền mà không dùng, quá hạn sẽ hết hiệu lực đấy!

Tô Vũ tiếc nuối, có lẽ ta phải thương lượng với lão sư, nếu đa thần văn nhất hệ bị hủy, có khi ta nên bái Triệu lão sư làm thầy.

Đương nhiên, ta có khả năng phụ tu đa thần văn nhất hệ, chúng ta sẽ vẫn là người một nhà, không cần tức giận, ta sống tốt thì cũng có thể chia cho các ngài một chút nha.

Nếu như thế, nguyên khí bí cảnh sẽ là nhà ta!

Thật quá tốt!



Thời điểm Tô Vũ tìm tới Hạ Hổ Vưu, Hạ Hổ Vưu vừa rời giường, còn có chút mơ hồ.

Trễ lắm rồi!

Lúc này đã sắp rạng sáng 4 giờ.

Hạ Hổ Vưu vừa rời giường, mơ mơ hồ hồ, nhưng Tô Vũ thì không hồ đồ.

Hắn vừa định mở miệng, trong lòng bỗng nhiên chấn động!

Hắn nhìn thấy cái gì?

Một cỗ sương mù nhàn nhạt bao quanh Hạ Hổ Vưu, bị cậu chậm rãi hấp thu, cỗ sương mù này nhanh chóng nhạt dần rồi biến mất không thấy gì nữa.

"Thần khiếu đã mở!"

Tô Vũ vừa mới mở 20 thần khiếu, hiểu rất rõ loại trạng thái ấy, sương mù mờ nhạt kia hiển nhiên là mới vừa bị hút vào.

Đằng Không ư?

Tô Vũ thất kinh!

Hạ Hổ Vưu là Đằng Không sao?

Không đúng lắm!

Nếu là Đằng Không, ý chí lực chứa đầy cụ hiện, ý chí lực tiến vào nhị giai, dù sao cũng hơi khác biệt.

Trừ khi Hạ Hổ Vưu quá mạnh, muốn che đậy thực lực, người khác nhìn không ra.

Nếu không phải Đằng Không, vậy chính là cái tên này đã mở thần khiếu, cậu có văn quyết giai đoạn dưỡng tính!

Tô Vũ kinh ngạc, không phải nói không có văn quyết dưới dưỡng tính à?

Hay là... Có, thế nhưng đã bị một vài gia tộc lớn lũng đoạn.

Cho nên Hạ Hổ Vưu có thể biết, bởi vì cậu là nhân vật trọng yếu của Hạ gia?

"Tô Vũ, mới hơn nửa đêm, có việc thì ngày mai cũng có thể nói mà!"

Hạ Hổ Vưu ngáp, mỏi mệt rã rời, cậu tự hỏi chẳng lẽ Tô Vũ không cần ngủ, cả ngày cứ bay lượn khắp học phủ như vậy sao?

Còn chuyện vừa rời giường, một chút ý chí lực yếu kém bị cậu hấp thu, cậu không quá để ý, Tô Vũ chưa Đằng Không, sẽ không phát hiện được cái gì, một chút mà thôi, hấp thu rất nhanh, dù là Đằng Không mà không thèm để ý thì cũng sẽ không thấy.