Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 525: Nó Làm Hỏng Bảo Bối Của Ta Rồi




Ông không nói nữa, giờ phút này một chiếc chùy lớn giống như đang sinh con, dần dần Tô Vũ nhìn ra bộ dáng một cái chùy sắt nho nhỏ đang hình thành từ trong chùy lớn.

Vẻ mặt Triệu Lập hơi trắng bệch, ý chí lực tiêu hao không nhỏ, trầm giọng nói: "《 Khoách Thần quyết 》 không chỉ có khả năng rèn luyện biển ý chí, còn có thể rèn luyện thần văn, rèn luyện văn binh, nghiêm chỉnh mà nói, thứ này rất mạnh, thậm chí có thể làm thành một loại võ kỹ tiến công!"

"Như lần trước khi ta nện chùy xuống, ngươi đau đến không muốn sống, dưới tình huống đó, ngươi còn có chiến lực sao?"

"Dù sau đó có thể giúp ngươi rèn luyện ý chí lực, nhưng vậy thì sao, thời điểm đối địch ta đã giết chết ngươi rồi!"

Tô Vũ khẽ giật mình!

Ý chí lực võ kỹ!

Đúng, đây không phải là một loại ý chí lực võ kỹ à?

Nó có tính chất phụ trợ, nhưng Tô Vũ nghĩ đến lần trước mình bị chùy nện ngất, thứ này có thể dùng tốt như một môn ý chí lực võ kỹ cường đại.

Giờ khắc này Tô Vũ mơ hồ cảm thấy, có lẽ《 Khoách Thần quyết 》thật sự là một bản công pháp rất đáng gờm, rất cường đại!

"Lão sư, nó là công pháp đẳng cấp gì?"

"Không biết."

Triệu Lập thuận miệng nói: "Chính ta sáng tạo, ai biết là đẳng cấp gì, còn không cần khai thần khiếu, cũng không dễ phân chia, tính là công pháp tính chất phụ trợ đi, những công pháp này khó xác định đẳng cấp."

"Ta chế tạo nhiều vũ khí, ý tưởng đột phát, tốn không ít thời gian để làm ra, mục đích ban đầu là để chế tạo văn binh dễ dàng hơn, ngươi phải biết, dùng chùy bình thường là không thể chế tạo văn binh..."

Đúng, còn có thể chế tạo vũ khí!

Tô Vũ thất kinh, càng nghe càng cảm thấy công pháp này rất lợi hại, đừng nhìn nó chỉ là một cái chùy mà thôi.

"Lão sư, vậy chùy nhỏ của ta sau này có khả năng sinh ra chùy nhỏ hơn không?"

"..."

Lão Triệu nhìn hắn, cảm thấy hắn nói quá vớ vẩn!

Cái gì gọi là sinh ra?

Mà ông nhìn lại tình cảnh, quả thật là chuỳ lớn đang sinh ra chùy nhỏ, lão Triệu câm nín, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Có thể, thế nhưng không được, ta không cho phép ngươi truyền ra, trừ khi ta chết đi, ngươi tự mình làm chủ!"

Triệu Lập rầu rĩ nói: "Biết thời đại này vì sao nhiều người không truyền bá công pháp của mình không? Tiểu tử, lòng người khó dò, nên tự giữ kín thủ đoạn của mình! Không chừng ngày nào đó ngươi bị phản bội, kẻ đó biết nhược điểm của ngươi! Không phải làm người vô tư liền thật sự có thể trường mệnh!"

"Nếu thật sự vô tư, tại sao Vô Địch không truyền bản lĩnh của mình ra đi?"

"Đừng cảm thấy ta ích kỉ, ngươi ngẫm đi, công pháp của ngươi truyền ra ngoài, còn là công pháp căn bản, kết quả bị địch nhân biết được, bọn họ nhằm vào ngươi, nghiên cứu triệt để cách đánh chết ngươi, lúc đó ngươi thoát thế nào được?"

Tô Vũ gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý!

Đúng là hắn suy nghĩ còn đơn giản, đây không phải là xã hội hòa bình, kẻ địch có rất nhiều.

Ông nói xong, một cái chùy nho nhỏ cũng đã hoàn thiện!

Vẻ mặt Triệu Lập trắng bệch trong nháy mắt!

"Lão sư, ngài..."

"Không sao, hao tổn một chút ý chí lực mà thôi..." Triệu Lập thở phì phò, "Cho nên khi thực lực không đủ, đừng nghĩ sinh... Phi, đừng nghĩ chia cắt Khoách Thần chùy, ngươi không chịu được đâu! Đến Lăng Vân thì có chút khả năng, nếu không, làm chùy vỡ vụn thì ngươi xong đời luôn."

Tô Vũ yên lặng gật đầu, mang lòng cảm kích.

Trong học phủ, hắn gặp được cường giả Đơn thần văn nhất hệ đáng ghét, cũng gặp được một vài lão sư đúng nghĩa.

Triệu Lập, hai vị lão nhân trông coi bí cảnh, còn có một số cường giả có lẽ hắn không quen biết, mục đích của những người này rất đơn thuần, chỉ vì bồi dưỡng học sinh, trồng người dạy học.

Văn Minh học phủ có hắc ám, cũng có quang minh.

Có lẽ đây là xã hội chân chính.

"Ngây người làm gì? Nhanh thu vào biển ý chí đi!"

Triệu Lập quát lớn, Tô Vũ không dám sơ suất, vội vàng dùng ý chí lực, chùy nhỏ lập tức tan biến, tiến nhập biển ý chí trong chớp mắt.

Nó vừa tiến vào biển ý chí, Tô Vũ lập tức cảm thấy khác biệt.

Ầm ầm một tiếng!

Trong biển ý chí, chùy nhỏ vừa tiến vào đã đấu đá lung tung, còn trực tiếp va về phía sách họa kim sắc.

Sách họa không để ý tới nó, chùy nhỏ bay một hồi, phát hiện không thể bay đến bên kia, bỗng nhiên nó quay đầu bay về phía thần văn chiến kỹ hình đao nhỏ.

Mấy tiểu đệ thần văn chữ "Máu", chữ "Lôi" dồn dập bay ra, vừa bay ra ngoài liền chơi đùa với nó.

Ầm ầm!

Chùy nhỏ điên cuồng nện đám thần văn này không biết mệt mỏi, đánh cho mấy thần văn không ngừng rút lui, hắn cảm giác thần văn còn nhỏ đi một chút.

"Phốc..."

Tô Vũ cảm thấy đau đầu muốn nứt, đầu như muốn nổ tung!

Một ngụm máu tươi bắn ra!

Mấy cái thần văn bị nện cho không ngừng thu nhỏ, không ngừng rút lui.

Nhất là thần văn chữ “Máu” dường như bị nện ra máu, kích cỡ chữ không ngừng thu nhỏ, bên ngoài tràn ra một đống loạn thất bát tao.

Rất nhanh, Tô Vũ đã nhận ra dị dạng!

Thần văn hình như càng tinh thuần, càng ngưng luyện!

Chùy nhỏ còn thấy không đủ, nện đến khi mấy thần văn phát sợ, trong chớp mắt nó bỗng nhiên bay lên không trung, nện một trận lên không gian hư vô, giờ khắc này, chuyện khiến Tô Vũ rung động phát sinh!

Chùy nhỏ đang nện thần khiếu!

Một chùy đánh xuống, ý chí lực bên trong thần khiếu như tràn ra một chút, đỉnh đầu Tô Vũ toát ra khói đen!

Người bình thường không nhìn thấy, Triệu Lập lại thấy được, đó là ý chí lực hỗn độn.

Ông nhịn không được mà chửi bậy: "Hút lung tung! Ý chí lực quá hỗn độn thì đừng hút, hỗn đản nhà ngươi làm ô nhiễm mật thất của lão tử rồi..."

Những khói đen kia tiêu tán bốn phía.

Lúc này, chùy nhỏ vẫn còn tiếp tục nện gõ!

Gõ từng khiếu huyệt một lần!

Dần dần, chùy nhỏ mệt mỏi, nó bỗng nhiên bay xuống, bay về phía xương đầu yên diệt thú, nện một chùy lên xương đầu!

Toàn thân Tô Vũ run rẩy, bừng tỉnh trong nháy mắt, hắn nhìn về phía Triệu Lập, vội vàng cáo trạng: "Lão sư, cái chùy kia nện lên xương đầu yên diệt thú của ta..."

"Hửm? Ngươi còn có cái này à?"

Triệu Lập không biết hắn có bảo vật như vậy, kinh ngạc hỏi: "Thứ đó là bảo bối, ai cho ngươi?"

"Lão sư, nó nổi điên rồi, nó đang đập xương, lão sư, làm sao bây giờ? Sao ta không khống chế được vậy..."

"Vội cái gì!" Triệu Lập không hoang mang chút nào: "Thứ này vừa sinh ra, lực lượng rất mạnh mẽ, dù sao nó cũng được phân chia từ chùy của ta, mang theo một chút lực lượng lưu lại, xem như lực lượng Lăng Vân cảnh, chẳng mấy chốc sẽ biến mất thôi."

"Đây là cơ hội khó được, hoảng làm gì, xương đầu yên diệt thú có tác dụng củng cố biển ý chí, xương đầu này có chút đặc thù, mang theo một ít vật chất đặc biệt, vừa vặn chùy nhỏ nhìn trúng nó, đập nát nó rồi hấp thu, vừa vặn có thể củng cố chính mình, bớt đi không ít thời gian ngươi tự cường hóa..."

Tô Vũ muốn khóc!

Nó đắt lắm!

Chùy nhỏ kia thật bá đạo, nó muốn đập nát xương, hút đối phương để cường hóa chính mình, đúng là không phải người... À mà nó vốn dĩ không phải người.

Quả nhiên, trong biển ý chí, chùy nhỏ điên cuồng nện gõ, khoảng vài phút sau, ầm một tiếng, xương đầu yên diệt thú vỡ nát!

Chùy nhỏ hấp thu thứ gì đó tản ra khi xương đầu sụp vỡ, rất nhanh, một chút tro cặn bị chùy nện từng cái đánh thành khói đen, toát ra từ đỉnh đầu Tô Vũ!

Xương đầu yên diệt thú, mất rồi!

Giờ khắc này, chùy nhỏ an tĩnh, như tinh thể sáng long lanh, cứ như vậy trở nên yên lặng, giống như đang tu dưỡng, cũng giống như đang ngủ đông.

Tô Vũ mở mắt nhìn về phía Triệu Lập, gương mặt lộ vẻ đau lòng, mất rồi!

Triệu Lập nhìn bộ dạng tiếc của đó của hắn thì không khỏi bật cười, mở miệng nói: "Chuyện tốt mà, xương đầu yên diệt thú có tác dụng vững chắc biển ý chí, kỳ thật tác dụng không lớn, có cái chùy này, ngươi ngày ngày nện biển ý chí của ngươi, tự nhiên là vững chắc, nào cần thứ kia nữa! Đúng rồi, ta dạy cho ngươi nên điều chỉnh tần suất, khống chế nó như thế nào..."

Tô Vũ không nhịn được mà nói: "Lão sư, tại sao ta cảm giác thứ này còn có thể tịnh hóa thần khiếu?"