Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái

Chương 9: Giới thiệu đối tượng cho cậu, thế nào? 1




Ngày hôm sau, thời điểm nhìn thấy Đào Lâm, tâm tình Ứng Diêu rất vi diệu.

“Học trưởng, sớm!” một Đào Lâm bộ dáng và tinh thần năng nổ cùng một Ứng Diêu bộ dạng sức cạn lực kiệt hình thành một liên minh đối lập.

Ứng Diêu đánh ngáp, tiến phòng vệ sinh rửa mặt.

Đào Lâm đem điểm tâm mua được từ sớm tới đặt ở trên bàn của Ứng Diêu và Cá chết huynh

Ứng Diêu nhô đầu ra, nói: “Không cần kêu Cá chết, huynh ấy lúc thức dậy có mùi hôi, cẩn thận bị mùi như bệnh nấm ở chân hun chết cậu.”

“Nga.”

“Học trưởng, hôm nay thời tiết tốt lắm, chúng ta đi dạo một chút đi.”

Đào Lâm rất nhàn hạ thoải mái, Ứng Diêu bình thường là toàn ở lì trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, dịp này cũng cảm thấy nên ra ngoài đi lại.

Thời điểm Ứng Diêu rửa mặt đi ra thì Cá chết huynh ở trong ổ chăn giật giật.

“Tư đại ca, hôm nay thời tiết tốt lắm, chúng ta đi dạo một chút đi.”

Đối với Cá chết huynh cùng Ứng Diêu, Đào Lâm luôn đối xử bình đẳng.

Cá chết huynh một bộ dáng dùng thận quá độ nền thần sắc yếu nhược cự tuyệt: “Không được, huynh còn muốn ngủ.”

“Cẩn thận khi tỉnh lại lòi ra một viên đậu.” Ứng Diêu nói.

Cá chết huynh lấy tay như vậy mà quơ quơ, đặc biệt tự kỷ chỉnh chỉnh mái tóc của hắn.”Ca ca phong lưu phóng khoáng nhưng sẽ không làm cho này mấy khỏa đậu này bị ảnh hưởng.”

Ứng Diêu cầm lấy điểm tâm trên bàn ý bảo Đào Lâm có thể ra cửa.

“Trước đem bữa sáng ăn đi, vừa đi vừa ăn đối với dạ dày không tốt.” Đào Lâm nhắc nhở.

Vì thế Ứng Diêu liền ngồi xuống ăn điểm tâm.

Đã nằm xuống nhưng cá chết huynh lúc này lại chọt ra một câu: “Học đệ đúng là nhân thê thụ a.”

“Đừng để ý đến huynh ấy.”

Đào Lâm chỉ là mỉm cười, lỗ tai lại nổi lên một màu hồng phấn, cũng không để ý nhiều.

Nói là đi một chút, cũng không phải là đi ở trong trường học, dù sao phong cảnh trường học đã sớm nhìn đến phát ghét. Hai người bắt xe buýt công cộng xe đến công viên anh đào ở gần đó.

Lần trước, thời điểm hoa anh đào nở, Ứng Diêu và Đào Lâm cũng đã ghé qua, lần này anh đào đã là cuối mùa, nhưng trong công viên tản bộ cũng có nhiều người dắt chó đi dạo.

Ứng Diêu cùng Đào Lâm đi dạo quanh bờ sông, vừa đi vừa tán gẫu.

“Học trưởng, anh tốt nghiệp thì có tính ở lại nơi này không?”

Ứng Diêu hiện tại là năm ba, Đào Lâm thì năm hai. Ứng Diêu là dân tỉnh, Đào Lâm là dân thành phố.

“Còn chưa nói được, nếu như ở nơi này tìm được công việc thích hợp thì sẽ lưu lại, tìm không được thì liền về quê.”

“Nga.” Đào Lâm trên mặt biểu tình có chút mất mác.

“Như thế nào? Muốn tôi ở lại đây?”

“Sợ về sau ít liên hệ liền giống như người xa lạ, bằng hữu thời sơ trung, hiện tại tên đều không còn nhớ rõ.”

Ứng Diêu còn có hơn một năm lưu lại nơi này, Đào Lâm vậy mà đã bắt đầu cảm thấy bi thương vì tình bạn ngắn ngủi này.

“Nhắn tin nhiều hơn là có thể liên lạc được mà, huống chi tôi mỗi ngày đều có thể nhìn cậu phát trạng thái, muốn quên cũng không quên được cậu đâu.”

“Nga.” Đào Lâm tay nắm lấy lan can hai mắt hướng về phía sông nhỏ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Có một mảnh lá cây rơi xuống trên vai Đào Lâm, Ứng Diêu giúp cậu phủi đi, lá cây rơi vào mặt sông tạo nên một cái gợn sóng nho nhỏ.

“Học trưởng, anh sẽ tìm bạn trai ở đại học sao?”

“Ngô.” Ứng Diêu bỗng trầm tư xuống, sau đó cười nói, “Tìm cậu thế nào?”

Rất rõ ràng có thể nhìn ra là Ứng Diêu đang nói đùa, Ứng Diêu gặp Đào Lâm trừng mắt lớn mắt nhỏ nhìn hắn, vội vàng giải thích. “Tôi nói đùa, nếu gặp được người sẽ nhất định kết giao, cơ hội không chờ đợi ai.”

Thời điểm Đào Lâm còn muốn hỏi lại, Ứng Diêu đề nghị đi kiếm ghế ngồi nghỉ một lúc

“Này, hôm qua cậu họa còn tôi còn chưa xem.” Ứng Diêu đến đây đột nhiên nhớ tới việc này, hôm qua lúng túng lại vội vàng đều chưa kịp hảo hảo thưởng thức.

Đào Lâm lấy di động, mở ra album ảnh phóng đại đưa Ứng Diêu xem.

Ứng Diêu chậc chậc một tiếng. “Cậu nói xem tôi có thể hay không liền nổi tiếng chỉ sau một đêm, xem đường cong cơ bắp này, xem biểu hiện gợi cảm này, perfect.”

Đối với Ứng Diêu cực kỳ tự kỷ, Đào Lâm chỉ là cười cười, phụ họa theo: “Học trưởng mặc quần áo cũng đã rất được người khác hoan nghênh rồi.”

Ứng Diêu vui mừng sờ sờ đầu Đào Lâm, khen cậu thật có mắt nhìn.

“Trở về gửi tôi một bản, tôi muốn in giấy để dán tường.”

“Hảo.”

Hai người lại ngồi trong chốc lát, Ứng Diêu nghe thấy được mùi khoa lang nướng, có người bán khoai lang.

“Đào Lâm, muốn ăn khoai lang không?” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Ứng Diêu đã tính đứng dậy đi mua

“Cậu ngồi đi, tôi đi mua.”

Ứng Diêu đem di động thuận tay đặt ở trên ghế dài, chạy về phía sau.

Di động màn hình sáng lên, Đào Lâm nhìn thì thấy thông báo có tin nhắn đến.

Ứng Diêu mua khoai lang trở lại, Đào Lâm hai tay tiếp nhận, nói: “Tư đại ca giống như gửi tin nhắn cho anh.”

“Phỏng chừng lại là nhờ tôi mua cơm trưa đi, thật là, lười chết.” Ứng Diêu thanh âm là tràn đầy bất đắc dĩ, anh cầm lấy di động nhìn xem màn hình.

Cá chết: huynh đi vệ sinh nhưng đã quên mang giấy

Cá chết: helppppppp!!!

Cá chết: thuận tiện giúp huynh mua thuốc xổ

“Ngu ngốc.”

Đào Lâm nhìn đến Ứng Diêu cười đến đầy mặt, thậm chí mang theo một chút sủng nịch.

“Chúng ta trở về đi, cá chết có việc tìm tôi.”

Vì bảo toàn mặt mũi cho cá chết huynh, Ứng Diêu vẫn là không đem chuyện mất mặt như vậy nói cho học đệ.

“Nga.” Đào Lâm giật mình ngốc lăng một hồi, nhìn Ứng Diêu đi xa, chậm chậm đứng lên đuổi theo.