Vắng Em Không Vui

Chương 12: Em mong anh không tai không nạn (12)




Sở An Mật từ trên ghế đứng dậy: “Chu Độ!”

Chu Độ nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “An Mật, cô là người thông minh.”

Sở An Mật cắn môi, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Đàm Anh lặng lẽ nhìn tấm ảnh trong tay Chu Độ, luật sư Chu nhét bức ảnh vào trong túi áo vest, anh nói: “Cô Đàm, đối với sự việc lần này, tôi bắt buộc phải nói chuyện với cô.”

Kế hoạch đến lúc này đã hoàn toàn thất bại rồi, Đàm Anh giật tay ra khỏi bàn tay anh: “Chẳng có gì đáng để nói, luật sư Chu đừng nói là anh có khả năng sẽ kiện tôi vi phạm quyền riêng tư nhé. Đừng bắt nạt tôi không hiểu luật, tấm thứ nhất là anh tình nguyện chụp, cũng chẳng lộ bộ phận riêng tư. Thứ hai tôi không truyền ra ngoài, tôi chỉ là…..”

Chu Độ nhìn cô.

Đàm Anh ngẩng đầu, căng da đầu tiếp tục nói: “Tôi đang thảo luận với cô Sở đây một chút về vấn đề mỹ học.” câu nói phía trước của Đàm Anh quả thực không phải nói láo, tấm ảnh đó là Chu Độ tự nguyện chụp, nhiều năm như vậy lại nhìn tấm ảnh tràn ngập hoocmon nam giới, Đàm Anh vẫn không biết tạo sao sinh viên tài năng của viện pháp luật lại dung túng cho cô chụp ảnh, không thể nào vì lúc đó cô mềm giọng làm nũng được, chỉ có khả năng là lúc đó anh vẫn đáng say rượu!

Dù sao bây giờ bị tóm được tùy tiện tìm một lý do nào đó cho qua, ai lại chưa từng làm qua mấy chuyện xấu hổ chứ, cuộc đời này ngắn ngủi như vậy, rất nhanh sẽ qua thôi.

Môi mỏng của người đàn ông khẽ mím, ánh mắt lạnh lẽo chẳng rõ bui buồn.

“Chuyện liên quan đến Quan Dạ Tuyết cô cũng không muốn nói?” Nói xong câu này, Chu Độ bước ra khỏi tiệm cà phê. Đàm Anh nhìn Sở An Mật vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề do dự đuổi theo Chu Độ.

Ra khỏi tiệm cà phê, cái nóng oi bức phả vào mặt. Xe của Chu Độ đỗ dưới gốc cây du, cây du ngăn ánh mặt trời, miễn cưỡng xua tan cái khí trời khô nóng của mùa hè. Anh có cặp chân dài, Đàm Anh bước trên giày cao gót màu be, chạy bước nhỏ đuổi theo anh: “Nói rõ ràng, anh thực sự sẽ nói tung tích của Quan Dạ Tuyết cho tôi sao?”

Chu Độ đột ngột quay người lại, Đàm Anh suýt nữa đụng vào ngực anh. Cô khó khăn lắm mới ổn định được bước chân, nhưng cằm bị người ta nắm lấy, Đàm Anh bị ép đối diện với đôi mắt đen kịt của anh: “Đàm Anh, cô đối xử với tôi như vậy sao?”

“Tôi, tôi đối với anh thế nào rồi hả!” Cô định thoát ra khỏi bàn tay anh, phiền não không ngừng. Ban nãy Chu Độ bình tĩnh như thế, cô cho rằng anh thực sự không tức giận, không ngờ rằng đang đợi cô ở chỗ này. Chu Độ rất ít khi nổi cáu, Đàm Anh đã chẳng còn hi vọng có được tin tức của Quan Dạ Tuyết ở chỗ Chu Độ nữa.

“Đưa tấm ảnh này cho Sở An Mật xem, cũng mệt cô có thể làm ra được.” Anh lạnh lừng nói: “Cô Đàm, có cần tôi nhắc nhở cô những lời mà cô từng nói không?”

“Không cần!” Đàm Anh thực sự sợ anh lặp lại từng câu từng chữ, quá mất mặt rồi! Cô không nghi ngờ trí nhớ của Chu Độ, ngay tới chuyện bản thân cô chỉ có ấn tượng, cô chẳng mong chờ gì Chu Độ quên hết toàn bộ.

Trước kia cho rằng đó là dũng cảm, sau khi trưởng thành hồi tưởng lại những việc đã từng làm, những lời đã từng nói, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô còn nhớ lúc đó là lần đầu tiên Chu Độ đi công tác trong kì thực tập, cô không gặp được anh cả tháng trời, lúc tình cờ gặp được Chu Độ, anh đang uống rượu mừng công với đồng nghiệp thực tập.

Rõ ràng tửu lượng của Chu Độ rất kém, còn mặt không đổi sắc uống cùng nhóm đồng nghiệp, Đàm Anh và đám bạn cùng phòng tụ tập ở cách vách, không ngờ ăn xong thì gặp được đoàn người của Chu Độ, cô chào hỏi với Chu Độ, đàn anh của Chu Độ đột nhiên nói: “Em là bạn của Chu Độ à, vậy thì phiền em chăm sóc cậu ta nhé, bọn anh chẳng biết cậu ta ở chỗ nào, cho nên nhờ cả vào em, cậu ta uống say rồi.”

Uống say? Đàm Anh nhìn mặt Chu Độ cũng không hề đỏ.

Đàn anh kia trêu ghẹo cười nói: “Tên nhóc này giả vờ lạnh lùng, ban nãy ngay cả đi đường cũng chẳng phân biệt nổi phương hướng, không tin bảo cậu ta đi vài bước xem xem.”

Chu Độ quay đầu nhìn đàn anh kia một cái, không thèm để ý bọn họ rồi đi về phía trước, mới đi vài bước đã loạng choạng, Đàm Anh vội vàng chạy tới ôm lấy anh. Chàng trai cúi đầu, khuôn mặt nóng hầm hập dựa vào cần cổ của cô, không nói không rằng. Lúc này Đàm Anh tin rồi, cô ổn định cơ thể của anh, thay anh tạm biệt với nhóm đàn anh kia.

Sau khi mọi người đều đi hết, Đàm Anh vội vàng gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Chu Độ.  

Cô tìm được phương thức liên hệ của một chàng trai có biệt danh là hầu tử, hầu tử nghe cô nói rõ ý định, nói: “Cái này thì hơi khó đó đàn em, hiện giờ anh không ở kí túc, anh và bạn gái đang đi chơi bên ngoài đây, trong chốc lát không thể về được, hay là em tìm xem trên người anh Độ có chìa khóa không?”

Chu Độ mới đi công tác về, trên người không có chìa khóa kí túc.

Hầu tử kia bất lực nói đùa: “Vậy thì chẳng còn cách nào khác, cũng không thể nào để một em gái dìu cậu ta về kí túc nam được, kí túc của bọn anh ở tầng sáu đúng là muốn mạng, hay là đàn em ném cậu ta ở trên phố, ánh sáng của anh Độ mạnh như thế chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu.”

Tuy anh ta nói đùa như vậy, nhưng chắc chắn biết Đàm Anh sẽ không thực sự ném Chu Độ ở trên phố.

“Để em nghĩ cách vậy.” Đàm Anh cào tóc nói.

Cuối cùng cô tìm được chứng minh thư trên người Chu Độ, đưa anh tới khách sạn gần đó thuê một phòng. Cô thề là từ lúc bắt đầu cô không hề có tâm tư xấu xa nào, mãi tới khi chàng trai từ trong phóng tắm đi ra, nửa thân dưới đang quấn một chiếc khăn.

Buổi trưa ngày xuân, con mèo khẽ khàng nhảy lên mái hiên, từng sợi nắng màu vàng kim rơi xuống. Chu Độ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cô, bớt đi cảm giác lạnh lùng thường ngày. Mái tóc chàng trai vẫn còn hơi ẩm ướt, đôi mắt sáng như sao, cảm giác kiêu ngạo điên cuồng, là “King”  khiến nội tâm con người ta hét ầm lên.

Đàm Anh vốn đã quyết tâm rời khỏi, cô tạm biệt Chu Độ đi tới cửa rồi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô lại lạch bạch chạy quay lại, hai mắt lấp lánh nhìn anh: “Em cảm thấy một mình anh ở đây không an toàn, hay là em ở đây cùng anh nhé!”

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, anh dường như hơi cong môi lên.

“Không cần thiết, rất an toàn.”

“Vậy, vậy em đưa anh qua đây rất cực khổ, anh cũng nên cảm ơn em đi chứ!” Cô gái ra vẻ nghiêm túc nói bậy, “Có ân tất báo hiểu không! Đi tới đây mệt như vậy, em phải nghỉ ngơi đã.”

Lần này Chu Độ không đuổi cô đi, anh ngồi trước cửa sổ sát đất, tiện tay cầm quyển tạp chí mà khách sạn đặt ở đây lên xem. Đàm Anh nằm sấp lên đùi anh, đè lên sách của anh, cười đùa nói: “Luật sư Chu tương lai này, chúng ta chơi một trò chơi đi. Em chọn một điều khoản bất kì trong hiến pháp, anh học thuộc lòng, coi như anh thắng, không thuộc thì coi như em thắng như thế nào.”

Không đợi anh nói đồng ý hay không, Đàm Anh tùy ý chọn một điều khoản, Chu Độ nhìn cô một cái, đọc ra không thiếu một chữ nào.

“Ôi, anh thắng rồi.” Đàm Anh nói, “Ban nãy em quyên không bổ sung, người bị thua phải tiếp nhận trừng phạt, thì miễn cưỡng phạt em bị anh hôn một cái đi.”

Đôi mắt màu hổ phách của thiếu nữ cong lên, nhàn nhã nhìn anh. Những chuyện cà khịa như thế này cô thường xuyên làm, Chu Độ vẫn thường chế nhạo cô, Đàm Anh chơi vui không biết mệt, dù sao cũng chẳng tổn thất gì.

Nhưng lần này không giống, ngay trong giây tiếp theo, chàng trai cúi đầu, môi in lên môi cô.

Đàm Anh ngây người tại chỗ, con tim đập bùm bùm giống con nai đâm vào tường nam. Cô ngây ngốc nhìn Chu Độ gần trong gang tấc, giây phút đó ngay cả hô hấp cũng quên mất, bọn họ dựa vào gần nhau như thế, gần đến mức cô có thể nhìn thấy hàng mi đen nhánh của anh. 

Nhiệt độ bờ môi anh còn cao hơn môi cô nhiều, nhiệt độ như thế này khiến hai má cô bắt đầu nóng lên, một đường đỏ đến tận mang tai.

Cô không biết qua bao lâu, hoặc là chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, hoặc là rất lâu rất lâu. Đợi anh cuối cùng đứng thẳng người lên, Đàm Anh vốn đnag ngồi xổm chân mềm oặt, ngã xuống nền đất.

“Anh, anh…..”

Chàng trai bình tĩnh nói: “Đối với mục tiêu cá cược không gia tăng giá trị, chủ nợ chấp hành quyền lợi càng sớm càng tốt.”

Đàm Anh ngồi trên mặt đất, mặt nóng bỏng: “Ồ, có phải anh vẫn chưa tỉnh rượu đúng không?”

Chàng trai rũ mắt nhìn cô, trong mắt dâng lên cảm xúc mà cô không phân biệt được. Khuôn mặt Đàm Anh không ngừng nóng lên, có một loại người lúc cà khịa là vô địch, súng thật đạn thật ra trận mới phát hiện chỉ là đồng thau, không may, cô chính là kiểu người này. Lúc chưa có chuyện gì xảy ra, não cô linh hoạt hơn bất kì ai, nhưng hiện giờ đầu óc giống như bị chập mạch trực tiếp đơ máy.

Sau đó, khó khăn lắm mới làm dịu được gương mặt nóng bừng, con nai trong lòng lại khôi phục sức sống, cô dứt khoát ngồi khoanh chân trước mặt chàng trai, làm nũng để anh cho chụp một tấm ảnh.

“Vì những lúc không thấy anh, em sẽ nhớ anh.” Cô gái nghiêm túc nói, “Chu Độ, anh có biết cảm giác mong nhớ một người không?”

Ban đầu là vì thích, sau khi thích chính là mất mát vô tận. Sẽ học được cách mong nhớ một người, nhưng không có ở bên nhau, thà rằng cả đời này chưa từng thích anh.

“Anh là của em, ai cũng không được nhìn!” lúc cô nói câu này, làm sao cũng không ngờ có một ngày sẽ dùng tới để kích thích Sở An Mật.

Dù sao hiện giờ Đàm Anh quyết không nhận, tất cả những lời hứa hẹn đẹp đẽ, tiền đề là không có huyết hải thâm thù, cô nghiêng mắt qua: “Luật sư Chu, chuyện này là tôi không đúng, tôi chỉ muốn biết tin  tức về Quan Dạ Tuyết, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, coi như anh cứu chị ấy đi.”

Một mảnh yên lặng, trên cây du, vang lên tiếng ve sầu hết đợt này đến đợt khác.

Chu Độ tự giễu cười nói: “Đàm Anh, cô muốn tôi cứu cô ta, sao chưa từng nghĩ tới cứu vớt tôi?”