Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 107: Khổ hải từ hàng




Lưu Tiểu Ngốc đưa sai vầng sáng cho khách hàng, Vương Vĩ mở máy sai.

Hai tên thực tập sinh này còn chưa nắm rõ ‘Điều khoản xảy ra sự cố trong nghiệp vụ xuyên không’, đã bắt tay cùng nhau gây sự cố rồi. Bởi vậy quấy rầy đến đại thần của công ty phải đứng ra, tự mình xử lý. Sau đó, hai người họ cũng bị đánh giá là ‘Thiên phú dị bẩm, ngu đến kinh người’, chuyện này cũng được xưng là ‘Kịch lớn đầu năm, không thể bỏ qua’.

Lần đầu tiên làm người có trách nhiệm, Lưu Tiểu Ngốc vốn cho là mình phải cuốn gói đi.

Không nghĩ tới bát cơm lại được bảo vệ, cậu ta chỉ bị bộ quản lý nhân sự tài chính trừ tiền lương, bị phạt học thuộc điều lệ sales.

Đều là do sau khi Trình tiền bối trở về, vỗ vai cậu ta rồi thản nhiên nói, “Lần sau làm việc phải cẩn thận.”

Sau đó cậu ta mang theo tâm tình thấp thỏm, dưới một đống ánh mắt khiếp sợ hâm mộ chăm chú, đi vào phòng làm việc của Trình tiền bối.

Trình Tiểu bạch giơ tay phất một cái, không gian trước người bọn họ rung động, tựa như gợn nước gợn tầng tầng, một màn ánh sáng nửa trong suốt xuất hiện. Chỉ thấy trên cánh đồng tuyết mênh mông trời cao đất rộng, đêm lạnh sao mờ, có một người lẻ loi đi một mình, tóc bài thật dài bay bay trong gió tuyết.

Lưu Tiểu Ngốc liếc mắt một cái đã nhận ra bóng lưng kia, xấu hổ nói, “… Quý khách nhân vật phản diện bây giờ thế nào rồi?”

Trình Tiểu bạch thản nhiên nói, “Quý khách đó không có chuyện gì.”

Lần đầu tiên đối diện với đại thần ở đẳng cấp này, áp lực trong lòng Lưu Tiểu Ngốc rất lớn, không dám thở mạnh. Ai biết lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu, “Lúc tôi mới vào nghề, cũng đã làm ra chuyện sai lầm. Không biết thì học, sai rồi thì phải sửa, chỉ cần chịu để ý… Một chút sơ sẩy của cậu, có thể ảnh hưởng cả đời của người khác.”

Viền mắt của Lưu Tiểu Ngốc không nhịn được mà nóng lên, “Cám ơn tiền bối.”

Ai ngờ rằng vị tiền bối mang khí chất lạnh lùng không thể xúc phạm thường ngày lại bình dị gần gũi, thành khẩn nói với cậu ta những thứ đó. Sự cảm động khó mà bày tỏ nhấp nhô ở trong lòng, “Cảm ơn ngài đã giúp tôi…”

Trình Tiểu bạch phất tay áo nói, “Không phải giúp cậu.”

Trình Tiểu Bạch nhìn thanh niên tóc trắng ở trong màn ánh sáng, vẻ mặt hốt hoảng trong nháy mắt,

“Rất nhiều năm trước, tôi cùng với đạo lữ của tôi cũng từng gặp nguy hiểm lớn. Người nọ muốn gạt tôi đi chết. Chờ đến lúc tôi chạy đến, mạng của người nọ đã yếu, hồn phách cũng biến mất.

Lưu Tiểu Ngốc không nhịn được sự tò mò, “Vậy tiền bối phải làm sao?”

Hỏi xong thì hối hận mình đã lắm miệng.

Trình Tiểu Bạch nhớ tới quá khứ xa xôi, “Tôi thắp một ngọn đèn cho người đó.”

Gió dữ thổi lên từ vực sâu trên cánh đồng tuyết, thanh niên tóc trắng ngược gió nhảy xuống, bay vút đi trong bóng đêm, tìm được người mình muốn tìm.

Hắn nâng mặt của người trong lòng, vội vàng muốn nói gì đó.

Bóng tối trống trải bắt đầu chấn động, vách vực nứt toác, núi đá lăn xuống dưới, khói bụi ngập trời. Cơn bạo động cực kỳ sức mạnh mẽ truyền đến, màn ánh sáng vỡ tan.

Trình Tiểu Bạch dường như là tự nói, nhưng cũng giống như cách ba ngàn thế giới, nói với Ân Bích Việt,

“Khổ hải từ hàng, người đó cần một người thắp đèn.” (Khổ hải từ hàng: Bè từ bi độ chúng sinh trong bể khổ.)

Lưu Tiểu Ngốc kinh ngạc nhìn, chỉ cảm thấy sự nặng nề khó có thể chịu đựng đột nhiên đè nặng ở trong lòng.

Rất nhiều năm sau, cậu ta mới hiểu được, hóa ra đó là sự bi thương do số mệnh luân chuyển, nỗi bất đắc dĩ khi tranh với trời, biết rõ không thể làm.

*******

Trăm vạn năm chia cách nhân gian, trong lịch sử phủ đầy bụi, phẩy ra thời gian gian xưa cũ đầy vết máu loang lổ.

Khoảng cách giữa bọn họ, đâu chỉ là bể khổ vô bờ?

Không khí trong trời đất thay đổi kịch liệt, mặt đất rung động, hai bên vực dần dần hợp lại.

Vực Vẫn Tinh vốn là trên hẹp dưới rộng, vách đá phía trên bị chấn động nên bể ra, liền có khói bụi cuồn cuộn, đá vụn như mưa rơi xuống rào rào.

Giọng của Ân Bích Việt xuyên qua bóng tối rung chuyển long trời lở đất.

“Đi theo đệ —— “

Lạc Minh Xuyên lắc lắc đầu, đấu tranh giằng co kịch liệt với tàn hồn trong óc, khiến cho hai con ngươi của y đỏ như máu, “Trong thân thể huynh còn có ý thức sót lại của một người khác, không phải là kẻ hiền từ gì, rất dễ tạo thành họa lớn…”

Ân Bích Việt nói, “Hôm nay đệ được người tối cao bên ngoài giúp đỡ, có cảm ngộ tu hành của Ý Lăng Tiêu, huynh không cần lo lắng việc thương tổn đến đệ.”

Chợt nghe nghe cái tên này, Lạc Minh Xuyên hơi run run.

Nếu như có thể, y hi vọng sư đệ vĩnh viễn không biết. Đau khổ cũng được, tội nghiệt cũng được, để một mình y gánh là được rồi.

Sau đó y làm ra lựa chọn giống hệt trăm vạn năm trước,

“Huynh không thể vì lòng riêng của bản thân mà hủy đi đường đạo của đệ.”

Đệ ở cùng huynh, số mệnh dây dưa, chỉ có lọng đọng thêm mà thôi.

Trước kia khi tàn hồn của Mạc Trường Uyên khống chế thân thể của y, cắn nuốt tất cả ma vật trong Vực Vẫn Tinh. Bây giờ Lạc Minh Xuyên muốn phong ấn vực sâu, cũng nhanh hơn nhiều.

Mạch đất chấn động càng ngày càng mãnh liệt, Ân Bích Việt cảm nhận được cảm giác áp bức mạnh mẽ tràn đến từ bốn phía, tựa như không khí cũng ngưng chuyển động, sức mạnh vô hình này bao vây tất cả không gian.

Sau đó người bên cạnh phất tay áo thành gió, đánh ra một chưởng, muốn đưa hắn rời đi.

Ân Bích Việt thuận thế kéo ống tay áo của y, ôm người vào trong lồng ngực, cả giận nói, “Hai chúng ta ở cùng nhau mới là chuyện quan trọng, đường đạo là cái quái gì! Đi thôi —— “

Chân nguyên vận chuyển không ngừng, vút lên như diều gặp gió.

“Ầm —— “

Sau tiếng gió gầm rú là một tiếng vang thật lớn.

Khói bụi lắng xuống, vực sâu ở sau lưng bọn họ hợp lại.

Trong lòng Ân Bích Việt ôm một người, sau khi lao ra khỏi Vực Vẫn Tinh thì không kịp thu thế, chỉ lo lắng điều chỉnh tư thế.

Dòng khí xung kích khiến cho bọn họ nện xuống mặt tuyết đọng dày đặc, tuyết trắng bạc bị chấn động bắn lên không ít.

Hô hấp không khí tự do, dưới thân là tuyết đọng mềm xốp, trong lồng ngực là người thương ấm áp.

Cảm giác này quá chân thật, quá tươi đẹp. Tựa như trong gió bắc lạnh thấu xương cũng chứa đựng sự dịu dàng, sao trên bầu trời cũng rực sáng thêm mấy phần.

Ân Bích Việt thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đầu óc tỉnh táo không ít, chậm rãi nói,

“Đệ biết là huynh suy nghĩ vì đệ, nhưng nếu huynh là đệ thì huynh sẽ lựa chọn thế nào? Không có huynh ở bên cạnh, đệ có đạt được đạo lớn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì…” Hắn dừng một chút, “Nếu phải nói, hai người chúng ta đã như vậy, thì đừng để ý tới số mệnh tương khắc hay không tương khắc nữa, đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng rồi về Hợp Tịch, muốn dây dưa thì phải dây dưa đến cùng! Cùng lắm thì đạo trời thấy ngứa mắt, giáng xuống lôi kiếp, nếu thật sự có một ngày đó, đệ cũng che ở trước người huynh. Từ đây, trên cõi đời này có đệ thì có huynh, không bao giờ chia lìa! Huynh theo đệ đi!”

Lời nói trắng ra đến mức lưu manh như vậy, Ý Lăng Tiêu cũng chưa từng nói, Ân Bích Việt cũng là lần đầu tiên, thật sự là đã xài hết dũng khí của kiếp trước kiếp này.

Mới vừa nói xong hắn cũng trở nên khẩn trương, nín thở chờ đợi lời đáp.

Dường như tiếng gió khắp nơi cũng lắng xuống, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực.

Khoảng lặng ngắn ngủi kéo dài vô hạn, một lúc lâu sau, Ân Bích Việt nghe được một tiếng cười khẽ. Trong tiếng cười lẫn vào rất nhiều tâm tình phức tạp mà hắn không hiểu.

“tấm lòng hết sức chân thành của sư huynh, bản tọa không dám không nghe theo.”

Khí lạnh bốc lên từ sau lưng, lạnh từ toàn thân đến đáy lòng, Ân Bích Việt ngơ ngác lặp lại, “Sư huynh?”

“Sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì ta bị nhốt trong Lâm Uyên kiếm lâu ngày, ngươi đã cho ta là kiếm linh, không muốn ta gọi ngươi là sư huynh, muốn ta đổi cách gọi khác… Gọi ngươi là chủ nhân?” Người trong lòng đột nhiên ghé sát vào tai hắn, nhỏ giọng gọi hắn, “Chủ nhân?”

Hơi thở lạnh lẽo lan tràn từ tai ra toàn thân, Ân Bích Việt thẫn thờ chuyển động ánh mắt, đối diện với một đôi mắt tà nịnh trêu chọc.

Trong lòng như có sấm sét giữa trời quang. 

Vì sao lại như vậy?!

Hắn nhảy khỏi mặt tuyết như một con cá chép, Lâm Uyên kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhắm thẳng vào người đang nửa nằm trên mặt đất. Sắc mặt lạnh lùng, động tác nhanh gọn, nhưng trong lòng gần như hỏng rồi.

Ta chỉ muốn nói chuyện yêu đương mà thôi, sao mà khó khăn quá vậy!

“Vừa mới rồi còn nói là muốn Hợp Tịch với ta, bây giờ lại cầm kiếm chỉ vào ta. Ngươi giết ta đi, dù sao cũng không phải là chưa từng giết.”

Người bị Lâm Uyên kiếm chỉ vào rất là bình tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, liếc hắn.

Ân Bích Việt nghe vậy, trong lòng nổi lên từng trận đau nhói, ngón tay cầm kiếmdùng sức đến  mức trắng, “Ngươi không phải sư đệ Mạc Trường Uyên của ta, cũng không phải sư huynh Lạc Minh Xuyên của ta.”

Mạc Trường Uyên trong nóng ngoài lạnh. Lạc Minh Xuyên quân tử đoan chính. Bất kể là người nào, đều cũng không phải là người trước mắt.

Thế nhưng loại cảm giác quen thuộc này không có sai. Hắn quả thật cũng không xuống tay được.

Trí nhớ xa xôi chợt lóe lên, Ân Bích Việt dường như đã hiểu rõ từ đầu đến cuối. Tu luyện Thiên La Cửu Chuyển tiến cảnh cực nhanh, tính tình của Mạc Trường Uyên thay đổi lớn, khi thì thanh lãnh như ngày xưa, khi thì tàn nhẫn thích giết chóc như yêu ma. Dường như biến thành hai người, Phật Ma chung một thể.

Cuối cùng vào lúc che ở trước người hắn, sức sống trôi nhanh dưới Lâm Uyên kiếm, Thiên La Cửu Chuyển tự động vận công, để lại một tia thần hồn trong kiếm.

Nếu người đỡ kiếm cho hắn là sư đệ Mạc Trường Uyên, như vậy tàn hồn trong kiếm chính là Ma Tôn Mạc Trường Uyên.

Nói cách khác, gỡ ra sợi ác niệm, mới có Lạc Minh Xuyên cực thiện tái thế khi đến.

Lâm Uyên kiếm trở vào vỏ, Ân Bích Việt mờ mịt không biết làm sao.

Hoa nở có hai mặt, vạn vật có âm có dương, lòng người có thiện có ác mới là hoàn chỉnh.

Nhưng hai cái hồn phách này, chia lìa nhau trăm vạn năm, làm thế nào mới có thể dung hợp với nhau?

Coi như muốn diệt trừ một trong hai hồn, nhưng làm sao mới có thể không làm hại đến thân thể của sư huynh?

Ma Tôn ung dung đứng lên, hơi phất tuyết động trên ống tay áo. Bước vào bóng đêm mù mịt.

Ân Bích Việt căng thẳng trong lòng, “Ngươi đi đâu?”

Người kia quay đầu lại cho hắn một ánh mắt biết rõ còn hỏi, cười nói, “Về Thương Nhai Hợp Tịch.”

Câu nói này là dùng khuôn mặt của Lạc Minh Xuyên nói ra, có lực sát thương rất lớn đối với Ân Bích Việt.

Hắn ổn định tinh thần rồi theo sau, “Sư huynh của ta thế nào rồi?”

“Không tính trăm năm quen biết của ngày xưa, nói riêng về bản tọa làm kiếm linh của ngươi lâu như vậy, bây giờ ba câu của ngươi lại không rời cái tên ngụy quân tử kia, thật khiến người ta đau lòng…”

Ân Bích Việt vuốt bàn tay đặt ở bên hông, giơ kiếm đi chặn lại thân thể đột nhiên tới gần, “Có chuyện gì thì nói, không nên động tay động chân.”

Ngươi dùng thân thể sư huynh của ta làm ra chuyện như thế, ta không khống chế được đâu!

Còn nữa, người này thật sự là Ma Tôn đại sát tứ phương, làm hại chúng sinh sao?Lừa nhau à?

Tác giả có lời muốn nói:

Bích Việt: Có để cho người ta nói chuyện yêu đương đàng hoàng hay không QAQ

Cuộn giấy: Thím nhịn một chút đi, hết màn diễn 1v1 này là xong rồi.

Bích Việt: Không! Tui cảm thấy thím đang lừa tui!