Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 72: Chỉ nói chuyện sống chết, không xét chuyện thắng thua




Tuy nói là muốn rút kiếm, nhưng Ỷ Hồ của Ân Bích Việt chỉ kịp rút ra nửa tấc.

Bóng đen trong bụi cỏ giữ thế đã lâu, nếu nhảy ra, thì chắc chắn sẽ không để cho hắn giành được tiên cơ.

Cỏ khô khắp nơi mạnh mẽ oằn xuống, bóng đen vỗ một chưởng về hướng vai phải của Ân Bích Việt. Khí tức của ma to lớn ép xuống, Ân Bích Việt giơ kiếm chặn, Ỷ Hồ vẫn còn trong vỏ, kêu ong ong một tiếng, va chạm cùng khí tức của ma.

Bỗng nhiên trước mắt sáng rực một cái, dao găm trong tay áo của đối phương đánh thẳng vào mặt, lưỡi dao sắc bén làm hai mắt hắn đau nhức trong nháy mắt. Ân Bích Việt xoay cổ tay một cái, Ỷ Hồ từ thế chặn thành thế đâm, đẩy dao găm ra, dưới chân lại đột nhiên không kịp phòng bị mà rút lui hai bước, lúc này mới nhìn rõ bóng đen.

Không giống với hai tên ma tu với màu da tái nhợt đã từng gặp qua ở Nam Địa. Cả thân đối phương đều bọc kín trong miếng vải đen, thu lại cảnh giới, không nhìn ra sâu cạn thế nào, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng mà sắc bén.

Rất lâu sau đó, Ân Bích Việt mới biết, loại người ăn mặc hệt như đang giả trang này, còn có một cái tên gọi thống nhất, kẻ săn mồi trên cánh đồng hoang.

Cuộc sống của bọn họ, lang thang và cướp bóc trên cánh đồng hoang vu, con mồi là người gấp rút lên đường đơn lẻ. Thông thường am hiểu chiến đấu, sau khi trải qua sự quan sát kiên nhẫn, sự mai phục dài dằng dặc, phán đoán thực lực của con mồi, sau đó một đòn giết chết.

Nhưng bây giờ, dấu vết hoạt động của kẻ săn mồi bại lộ, bỗng nhiên ra tay lại không thể giết chết Ân Bích Việt, dựa theo kinh nghiệm, gã nên dùng tốc độ nhanh nhất rời đi. Nhưng gã lại không.

Bởi vì đạo bào của hai người kia được may khéo léo xinh đẹp, thoạt nhìn rất giàu có, sắc mặt lại có vẻ ngây thơ không rành chuyện đời. Xong chuyến đi săn lần này, đủ để gã ăn nửa năm. Rất có lời.

Ân Bích Việt không biết ý nghĩ của đối phương, trên thực tế, từ lúc giơ kiếm đến lúc hất ra dao găm, bất quá chỉ trong nháy mắt. Ỷ Hồ kiếm không thể ra khỏi vỏ ngay lúc đầu, khiến cho hắn thấy hoảng loạn nhất thời, nhưng rất nhanh mà trấn định lại, khi lui về phía sau hai bước đã theo bản năng sử dụng ‘Đạp Sơn Hà’.

Hai bước này nhanh cực kỳ, vì để hắn thắng được thời gian.

Ỷ Hồ kiếm ra khỏi vỏ phát ra một tiếng keng, bóng dáng màu trắng nhảy lên thật cao, tiếng rít dài to rõ quanh quẩn trên cánh đồng bát ngát, áp chế về hướng đối thủ như chim bay hướng về rừng.

Người nọ ở giữa không trung, cỏ dại trên đất lại bỗng nhiên tách ra hai bên, kéo dài một đường ra mười trượng ở xa xa.

Kiếm khí tung hoành, như sóng đảo biển rộng.

Chính là ‘Hạc Lệ Vân Đoan’ trong kiếm pháp Thương Nhai. 

Bây giờ hắn đã là Tiểu Thừa cảnh, chân nguyên và kiếm đạo đều vượt xa lúc trước. Chiêu kiếm này có uy thế gấp 10 lần trong Chiết Hoa hội.

Cùng lúc xuất kiếm, trong óc Ân Bích Việt đã nhanh chóng tính toán ra trăm cách ứng đối của đối thủ, thậm chí tính tới hơn hai mươi chiêu tiếp theo của mình.

Nhưng hắn không nghĩ tới, đối phương căn bản không có để ý tới kiếm của hắn.

Dao găm cắt không khí, cắt thẳng vào cổ họng của hắn. Gọn gàng nhanh chóng, tựa như đang cắt đi cỏ dại chắn đường.

Bởi vì đơn giản nhưng nhanh đến mức khó mà tin nổi, cho nên quỹ tích dão găm tạo thành một luồng mũi tên màu đen.

Kẻ săn mồi tự tin là nhanh hơn hắn, hoặc ít nhất là nhanh như nhau. Như vậy, khi kiếm của Ân Bích Việt đâm thủng tâm mạch cũa gã, gã cũng sẽ cắt đứt cuống họng của Ân Bích Việt.

“Roẹt —— “

Lưỡi dao găm toát ra khí trắng. Là âm thanh chân nguyên hộ thể của người tu hành Tiểu Thừa cảnh bị phá rách.

Trong gang tấc, Ân Bích Việt thậm chí đã cảm nhận được cơn lạnh sâu tận xương tủy.

Cho dù kiếm của hắn đã đâm vào thân thể đối thủ, cách tâm mạch không quá nửa tấc, nhưng bị ép đổi chiêu, rút kiếm về phòng ngự.

Bởi vì hắn đúng là đang sợ.

Cho đến giờ phút này, hắn mới rốt cục hiểu lời Kiếm Thánh vừa nói.

Đây mới thật sự là cuộc chiến sống còn. Đối phương dùng cách đấu liều mạng lấy thương đổi thương, đâu chỉ khác một trời một vực với Chiết Hoa hội.

Đối mặt với kẻ địch không hề sợ chết, tất cả tính toán và chiêu kiếm tinh diệu, đều mất đi ý nghĩa.

Ân Bích Việt hạ xuống mặt đất, kẻ săn mồi không cho hắn bất cứ cơ hội thở lấy hơi nào. Lưỡi dao găm đen quét một đường vòng cung cắt rời không khí, quỹ tích ngưng tụ thành một đường cong mỏng manh.

Vô số cây cỏ khô vàng bị cắt khi đường cong đó đi qua, vết cắt bằng phẳng. Nhảy múa trong gió thu.

Quỹ tích của dao găm biến thành một cái lưới, ngăn cách không gian hỗn độn trên cánh đồng hoang.

Đây là lưới của kẻ săn mồi.

Mà Ân Bích Việt đang ở trong cái lưới này, tiến thối lưỡng nan.

“Leng keng leng keng —— “

Tiếng va chạm liên hồi chói tai vang vọng, chỉ trong một giây, Ỷ Hồ kiếm gặp từng đường cong, chính là đang tấn công ngàn vạn lần với dao găm.

Cổ tay Ân Bích Việt xoay chuyển, trường kiếm đâm thẳng về mặt đất dưới chân. Mặt đất nứt ra một khe hở thật sâu, vô số sợi kiếm khí tuôn ra từ quanh thân hắn, cắt đứt vô số sợi lưới màu đen ùn ùn kéo đến.

Hắn rút kiếm, bùn đất và đá vụn bay đầy trời.

Cơn lạnh nổi lên, cỏ khô khắp nơi mang một tầng sương trắng.

Hàn Thủy kiếm!

Kẻ săn mồi nắm dao găm phi thân mà tới, mắt thấy sắp giao đấu chính diện với hắn.

Ân Bích Việt rất chắc chắn một kiếm này của mình sẽ chém gãy dao găm của đối phương.

Không ai hiểu rõ sự sắc bén và cứng rắn của Ỷ Hồ kiếm hơn hắn.

Nhưng mà sau một khắc, kiếm của hắn cũng không hề hạ xuống.

Bởi vì tay phải nắm dao găm của đối phương bỗng nhiên buông ra, ném về phía mặt của hắn, mà trên tay trái lại quỷ dị xuất hiện một thanh trường đao, chém ngang về eo của hắn.

Trong tay áo giấu đao.

Cho tới bây giờ, kẻ địch chưa từng nói trên người chỉ có một thanh dao găm.

Bất kể tình huống nhìn như có lợi thế nào, nhưng để kẻ săn mồi tới gần người đều là chuyện ngu xuẩn.

“Xì —— “

Khói trắng bốc lên, chân nguyên hộ thể vỡ vụn.

Phương pháp vô liêm sỉ, thế nhưng lại hữu hiệu.

Ân Bích Việt nhanh như điện ngăn lại dao găm bị ném đi, nhưng lại không kịp che lại trường đao. 

Thế tới của trường đao hoảng loạn, khí tức của ma không nặng, nhưng vẫn phá tan chân nguyên hộ thể của hắn. Trên đạo bào chảy ra một đường máu mỏng.

Kiếm của hắn thay đổi đủ nhanh, mới không bị chặt ngang người.

Từ lúc bắt đầu giao thủ đến giờ, hai bên tuy ra chiêu nhiều, nhưng thời gian chiến đấu lại không quá nửa chén trà nhỏ.

Ân Bích Việt đã hai lần rơi vào hoàn cảnh quá nguy hiểm.

Điều này khiến cho hắn nhớ tới chuyện từng trải qua trong hang núi tối đen trong dãy núi Đề Hương. Nếu như sư huynh ở đây, hắn vẫn là thứ cản trở.

Rất không xong.

Rõ ràng hắn được Kiếm Thánh thiên hạ đệ nhất hướng dẫn cả một đường, rõ ràng hắn đã đột phá Tiểu Thừa cảnh.

Nhưng một chút tiến bộ cũng không có.

Ân Bích Việt dùng chân nguyên niêm phong lại vết thương trong bụng, sắc mặt tĩnh lặng như nước.

Trường đao xé gió mà tới.

Khí tức của ma thật lớn nổ tung trên cánh đồng bát ngát, dùng lưỡi dao làm tâm, cỏ dại khắp nơi bị cắt nát thành bụi phấn, rơi rì rào như mưa.

Kẻ săn mồi rốt cuộc dùng chiêu mạnh nhất, bởi vì chắc chắn rằng đối thủ vừa thoát ra khỏi đao vừa rồi nên lúc này lòng rối như tơ vò.

Nếu như hắn xuất kiếm, liền không tránh khỏi một đao này.

Hắn nếu như muốn lui, từ đây về sau cũng chỉ có thể lui.

Ân Bích Việt chỉ nghiêng người, đồng thời cũng xuất kiếm.

Chân nguyên điên cuồng dốc hết ra, cũng không phải Thanh Thiên Bạch Nhật.

Hắn đón lấy lưỡi dao bay vút, đạo bào tung bay phần phật.

Không có ánh sáng, không có tiếng kiếm reo.

Chỉ có sự ấm ức tràn ngập, đều ở trong một kiếm chém ra này!

Ỷ Hồ cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, rít dài cùng trời đất.

Vì vậy gió thu yên tĩnh, cả cánh đồng hoang chỉ còn mỗi âm thanh của chiêu kiếm này!

Kiếm Thánh đứng sau đám cỏ dại hơi kinh ngạc.

Đây là biểu tình đầu tiên của y từ lúc cuộc chiến bắt đầu đến bây giờ.

Một giây sau, đao kiếm chưa từng tương phùng. Đồng thời đâm vào thân thể đối thủ.

Kẻ săn mồi không dùng khí tức của ma để hộ thể, chuyện đó bị coi như lãng phí. Mà Ân Bích Việt lựa chọn dùng tất cả chân nguyên khi xuất kiếm.

Cho nên lúc này lặng yên không có một tiếng động, chỉ có máu me tung tóe.

Máu màu đen và máu màu đỏ, biến thành những bông hoa đua nở giữa không trung.

Sự khiếp sợ đọng trong mắt kẻ săn mồi.

Gã không hiểu tại sao kiếm của đối thủ kiếm sẽ nhanh hơn gã. Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Ân Bích Việt rút kiếm, ma tu đã chết ngã về sau, đập xuống đất, bụi mù bay lên.

Mà trường đao của gã cũng bị rút ra khỏi thân thể của hắn, vết đâm chỉ cách tâm mạch của hắn một chút xíu.

Dòng máu thuận theo thân kiếm chảy xuống, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong gió.

Kiếm Thánh đi ra.

Sắc mặt Ân Bích Việt mờ mịt, “Sư phụ, con làm không tốt… Cảnh giới của con và hắn ta xấp xỉ nhau, nhưng lại suýt chút nữa là thua.”

Kiếm Thánh vỗ vỗ vai hắn, “Chỉ nói chuyện sống chết, không xét chuyện thắng thua.”

Còn có một câu mà Vệ Kinh Phong chưa nói. Thật ra cảnh giới của người này cao hơn đồ đệ mình, chỉ là công pháp của ma tu đặc biệt, không dễ lộ ra uy thế.

Ân Bích Việt bị sư phụ vỗ vai. Ấm ức tức giận và mờ mịt đều biến mất.

Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.

Ánh hoàng hôn thiêu đốt rơi trên cánh đồng hoang, soi sáng hàng mi và màu tóc bạc của hắn.

*************

Lạc Minh Xuyên đến biên giới Tây Địa đã bảy ngày, lần này y dẫn theo hơn 300 đệ tử Thương Nhai xuống núi. Giữa đường tách ra, một đội hộ tống dân lưu lạc đi hướng Bắc, một đội khác theo y tiếp tục đi về phía Tây trừ ma.

Trên đường, có thể dễ dàng thấy được vết tích bừa bãi do ma tu tàn phá, bọn họ cũng từng giao thủ với mấy tên đi lẻ. Lại chậm chạp chẳng thấy đại đội ma tu.

Mãi đến tận khi tiến vào cái trấn nhỏ này.

Thôn trấn này vốn cũng không phồn hoa, bây giờ trống không, ngay cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không nghe được. Khắp nơi trên đường là quần áo tạp vật, có thể thấy được lúc đó người dân chạy trốn hốt hoảng như thế nào. May mà không có vết máu hay thi thể, hẳn là dân trong trấn nhận được tin trước.

Nhưng cái trấn trên này vẫn có khí tức của ma.

Có ma tu vẫn ẩn nấp ở đây, chỉ là kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng.

“Bất cứ lúc nào cũng phải cảnh giác, đội ngũ không được chia ra. Huynh đi lên chỗ cao để quan sát.” Lạc Minh Xuyên dặn dò một câu, phi thân về phía tòa tháp cao trong trấn.

Y là người có uy tín trong đám đệ tử, bất cứ sự sắp xếp nào trên đoạn đường này, đều không có người nào có dị nghị. Mà sự thật tiếp sau đó đã chứng minh, quyết sách của y là thích hợp nhất, hữu hiệu nhất.

Lạc Minh Xuyên đứng trên tháp nhìn ra xa, trấn nhỏ hiu quạnh thu hết vào đáy mắt. So với Già Lan đồng thuật, thần thức có vẻ vô dụng. Vốn y chẳng cần phải đi lên chỗ cao, chỉ là phòng ngừa bị người khác nhìn ra đầu mối công pháp mà thôi.

Đây là lần đầu tiên y sử dụng đồng thuật từ lúc xuống núi đến nay. Bởi vì y đã có ý định giảm bớt sự ỷ lại vào nó. 

Ma tu lộ ra dấu vết trong mắt y, ở trong đại trạch ở phía Đông của thôn, ít nhất có chừng mười người. Bọn chúng dùng một loại công pháp ẩn nấp đặc biệt, có thể thu lại khí tức, né tránh sự quan sát của thần thức. Kiểu ẩn nấp khéo léo này, hẳn là người của ‘Bích cung’ trong 12 cung.

Lạc Minh Xuyên đang tập trung tinh thần quan sát, lại bỗng nhiên lui ba bước.

Bước chân vừa đi, gạch xanh chỗ y vừa đứng nứt ra ầm ầm.

Cả tòa tháp hơi rung động. Sau khói bụi, thân hình địch nhân lờ mờ hiện ra. Năm người, không nhìn ra tu vi sâu cạn, ngăn lại các đường lui quanh người y.

Đệ tử Thương Nhai nghe tiếng động, có người đã chạy về phía tháp.

Lạc Minh Xuyên đang ra tay đồng thời quát lên,

“Đừng tới đây! Mọi người cẩn thận!”

Lời còn chưa dứt, trong đội ngũ đã vang lên tiếng khóc thét thê thảm. Khi bọn họ đang bị hấp dẫn bởi tiếng nổ, không hề phát hiện ma tu lặng yên không tiếng động đi đến bên người.

Ánh vàng của Phật Môn Đại Thủ Ấn lóe lên trên tháp, đây là cách phá vòng vây nhanh nhất trước mắt. Kẻ địch chặn trước mặt y bị nổ ra xa, nhưng còn 3 kẻ khác rất nhanh đã tụ lại.

Một kẻ trong đó có tu vi cao nhất, hai kẻ còn lại theo sau hắn.

Bắt giặc phải bắt vua trước, Trầm Chu kiếm phát ra tiếng keng ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí sắc bén chém về phía trước.

Tòa tháp dưới chân Lạc Min Xuyên nứt ra, vết nứt kéo dài, đá vụn và bụi mù bay đầy trời. Chúng dường như có sinh mệnh, hội tụ xung quanh kiếm, cùng mũi kiếm chém thẳng về phía kẻ địch.

Tựa như có ngàn vạn thanh kiếm.

Hai kẻ đối diện dùng khí tức của ma dày đặc tạo thành một bức tường chắn, che trước người kẻ còn lại, mà hai tay của kẻ nọ nhanh chóng thay đổi, khí tức của ma tụ lại tao thành vạn kiếm bay thẳng trời.

Tiếng kêu điếc tai, vô số kiếm của hai bên gặp nhau giữa không trung.

Lạc Minh Xuyên nóng lòng xuống tháp viện trợ đệ tử Thương Nhai, ra tay không giữ lại chút nào.

“Ầm —— “

Bức tường khí tức của ma bị phá tan, kiếm khí tung hoành, hai ma tu bị phản phệ kịch liệt, bị cưỡng ép đập nát tâm mạch.

Tòa tháp yếu ớt rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, sụp đổ.

Bên trong bụi mù ồ ạt, kẻ kia đứng giữa không trung, vẫn đang kết ấn. Sắc mặt của kẻ này chẳng mảy may thay đổi, tựa như không nhìn thấy đồng bạn của mình ngã xuống hoặc chết đi. Vạn kiếm cuồn cuộn không chút chỗ hở kéo đến.

Trong lòng Lạc Minh Xuyên cảm thấy nặng nề, y biết mình đã đánh giá thấp thực lực và phản ứng của đối phương.

Không kịp để khởi kiếm thế lần nữa, ánh mắt có thể nhanh hơn so với kiếm.

Đồng tử của y thu nhỏ lại, vạn kiếm làm từ khí tức của ma ở trước người vỡ vụn thành từng mảnh. Đây là vì để y thắng được thời gian ra kiếm.

Trầm Chu đột phá vòng vây, đi đến trước người kẻ địch.

Đối phương lại bỗng nhiên thu tay lại, sắc mặt khiếp sợ, tùy ý để đá vụn bùn đất xuyên qua thân thể. Máu chảy như suối.

Cuối cùng khi bị trường kiếm đâm thủng tâm mạch, kẻ ấy nhìn vào đôi mắt của Lạc Minh Xuyên, hô,

“Quân thượng…”

Sau đó ngã xuống từ không trung, rơi trên đống phế tích của tòa tháp.