Vào Một Ngày Đẹp Trời Tôi Nhìn Thấy Quỷ

Chương 4




Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

“Ha ha…” Có lẽ bị dọa đến phát ngốc, Vương Nhất Duyên cười lạnh, ông trời đúng là biết trêu người mà!

Không khí trở nên bất an, giống như vô số đồ vật đang muốn lao tới đây, Nàng hít một hơi sâu, càng ngày càng bình tĩnh, cô chậm rãi lui về phía sau muốn cách càng xa đám ma chơi này càng tốt.

“Ầm vang!!” Không trung nổ ra một tiếng,một tia chớp xé rách bầu trời, toàn bộ đều được chiếu sáng. Tiếng sấm ầm ầm vang lên tựa như trời sắp mưa

Nhờ ánh sáng của tia chớp mà cô phát hiện,cái bãi tha ma này so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, cô cũng không phải ở bên cạnh mà là ở trung tâm bãi tha ma. Lấy cô làm trung tâm, mấy chục mét xung quanh đều là bia mộ, quan tài lung tung lộn xộn.

Ngay sau đó, tia sét thứ hai nối gót tới cùng với tiếng sấm dọa người, cô còn thấy được những thì thể chưa kịp hạ táng, thi thể đã hư thối nhiều, nhưng tròng mắt vẫn còn hoàn hảo, không nhúc nhích trợn to mắt nhìn Vương Nhất Duyên

Trong nháy mắt,Vương Nhất Duyên cảm thấy xung quanh mình đứng đầy người,bọn họ đều nhìn cô. Tim Vương Nhất Duyên như muốn nhảy lên tận họng, đôi tay cô ôm ngực nghĩ an ủi chính mình. Lúc này,mưa tí tách rơi, một tia chớp nữa lại chiếu sáng, Vương Nhất Duyên không muốn nhìn cảnh đáng sợ đó nữa liền sợ hãi nhắm mắt.

Cô đã quên mất chạy trốn, chỉ còn lại sợ hãi vô biên. Cô phải làm gì lúc này? Vương Nhất Duyên ở trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu này. Cô còn có thể làm gì? Cô nhụt chí nghĩ.

Không bao lâu, tia chớp cùng tiếng sấm lại vang lên, nhưng lần này, tia chớp vẫn luôn bổ tới trước mặt cô. Cành cây phía trước bị chặt đứt rơi trên mặt đất, nếu không phải cô phản ứng kịp thì có lẽ đã hy sinh dưới tàng cây.

Cô tại sao lại xui xẻo như vậy! Sau khi ngã xuống lộn nhào mấy bước, lại kinh ngạc phát hiện,trên nhánh cây bị sét đánh treo vô số thi thể. Nhánh cây bị chặt xuống đồng thời thi thể cũng rơi xuống theo. Có mấy cỗ thi thể còn rơi bên cạnh,thi thể tan thành từng mảnh, tay, chân nơi nào cũng có, còn có mấy cái đầu lăn vài vòng đến trước mắt cô.

Tia trấn tĩnh cuối cùng trong lòng cô bị cắt đứt, Vương Nhất Duyên khóc thất thanh lên, nước mưa làm toàn thân cô ướt nhẹp, chung quan tiếng mưa rơi tiếng sấm rền, tựa hồ còn có tiếng oan hồn tru lên, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai cô.

Có lẽ thân thể đã chịu đựng đến cực hạn, ý thức càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi mất đi hoàn toàn ý thức.

..

Vương Nhất Duyên lần nữa tỉnh lại đã là ban ngày, cô là bị ánh mắt trời chiếu tỉnh.

Cô tỉnh lại, ngơ ngác nằm trên mặt đất bất động, ngơ ngác, mở to mắt nhìn cây cối xanh mượt.

Cứ nằm giằng co như thế một phút, lúc này mới nhớ lại tình trạng trước lúc ngất xỉu. Mẹ cô kêu cô về thăm bà ngoại nhiều năm chưa gặp, sau đó cô ngồi xe khách đến huyện thành nhỏ, rồi hỏi đường người dân địa phương, tìm được đường vào núi cô một mình lên đường. Đi hơn một giờ cô phát hiện mình bị lạc đường, đồng hồ cùng điện thoại đều bị hỏng chức năng thời gian. Khi chuẩn bị gọi điện cầu cứu thì phát hiện không có sóng,sắc trời tối dần, hình như cô còn gặp ma chơi. Ma chơi còn dẫn cô tới bãi tha ma, cô bị mất ba lo cùng điện thoại di động, bãi tha ma toàn là thi thể, cuối cùng cô không kiên trì nổi mà ngất xỉu.

Sau vài phút nhớ lại chuyện hôm qua Vương Nhất Duyên không khỏi cảm thấy rùng mình, ở dưới tình huống như vậy mà cô vẫn có thể sống xót để nhìn thấy ánh mặt trời. Hay Ngày hôm qua phát sinh chỉ là một giấc mộng thôi?

Vương Nhất Duyên quay đầu, đã chuẩn bị tinh thần nhìn thấy những thi thể đáng sợ, nhưng xung quanh cái gì cũng không có, cô nhìn bên trái, nhìn bên phải, cái gì cũng không có chỉ có những bụi cỏ.

Vương Nhất Duyên gian nan đứng dậy, eo, cổ, cánh tay đau nhức không thể nhúc nhích, chỉ cần động một chút là đau, đau đến ngũ quan của cô vặn vẹo. Cô tiếp tục nằm trên đất, chậm rãi chờ cơ thể phục hồi. Cô hô một tiếng hăng hái lấy tinh thần ngồi dậy, cứng đờ cổ quay đầu nhìn xung quang. Kia vẫn là phiến đá cô ngồi nghỉ lúc mới vào núi, cũng không có bãi tha ma dấu vết chứ đừng nói là thi thể

Vương Nhất Duyên lúc này mới chú ý, balo nhỏ đặt ngay bên canh không tổn hao gì, sờ sờ túi quần, điện thoại mới mua cũng an tĩnh nằm ở đó. Cô mở khóa điện thoại,màn hình hiển thị, thời gian ngày 14, 9h sáng, cô nhẹ nhàng thở ra

Chẳng lẽ cô ở chỗ này ngủ qua đêm?

Vương Nhất Duyên nhìn đồng hồ trên tay mình, cùng thời gian trên điện thoại giống nhau như đúc. Lại nhìn quần trên người vẫn lành lặn, tuy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cô vẫn có nghi hoặc, sự việc phát sinh tối hôm qua chỉ là nằm mộng? Ngày hôm qua, cô đi vào trong núi liền mệt đi không nổi, phải ngủ ở nơi này?

Xung quang cũng không có dấu vết của mưa, Vương Nhất Duyên sờ sờ bụi cỏ đều khô ráo, không có một tia ẩm ướt, ngay cả mặt đất cũng nứt nẻ vì khô.

Cô buộc lại tóc, miễn cưỡng đứng lên, vỗ vỗ cỏ dại trên người, đeo balo lên, nhìn hai bên đường. Một bên vào núi, một bên rời núi, cô không biết mình có nên tiếp tục đi tiếp. Phát sinh hôm qua vẫn còn rõ ràng, sợ hãi trong lòng vẫn chưa tan.

Cô đứng tại chỗ ba phút, xung quanh thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu, thật an tĩnh, nhưng cũng không quỷ dị như ngày hôm qua. Đột nhiên, phía con đường rời núi có tiếng cỏ cây chen chúc, cô sợ khϊếp vía, nhưng rất nhanh liền thấy hai bóng người đi tới, vừa nói vừa cười, cõng bao lớn, bao nhỏ hướng trong núi mà đi.

Vương Nhất Duyên không nói lời nào nhìn bọn họ, khi đối phương đi qua cô, cô cảnh giác nhìn hai người. Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì khác thường, có lẽ chỉ là thôn dân Lý gia thôn đến huyện thành mau sắm.

Nếu còn có ngườ khác trên đường hẳn là sẽ không có việc lạ phát sinh. Cứ sợ sệt bỏ trốn như vậy tựa hồ quá nhát gan rồi

Vương Nhất Duyên hạ quyết tâm đi vào thôn, mục đích chủ yếu là thăm bà ngoại, đã trì hoãn cả đêm rồi.

Đi trên con đường vào núi ngày hôm qua trong trí nhớ,lần này không biết tại sao đặc biệt dễ dàng. Vương Nhất Duyên có thể cảm giác con đường mình đi, mặt trời lên cao, núi rừng khôi phục linh khí không còn âm trầm như ngày hôm qua nữa.