Vật Nhỏ Của Rồng Đại Nhân

Chương 2




4.

Thời tiết gần đây trở lạnh, rồng không còn bay lên trời thường xuyên như trước nữa mà nằm trong thung lũng nhắm mắt ngủ.

Hôm nay, trong khi rồng đang ngủ, tôi liền ra ngoài bắt một số con vật nhỏ để ăn.

Nhưng vật nhỏ đâu không thấy, tôi lại gặp phải một con linh xà khổng lồ cấp cao đang cuộn mình trong núi.

Con mắt của nó nhìn chằm chằm vào tôi, tôi còn có cảm giác cơ thể của nó đang di chuyển.

Tôi cứng đờ, hoảng sợ đứng đó.

Trong lúc cảm thán nó quá ghê tởm và đáng sợ, tôi còn nghĩ rằng Long Long trông còn tử tế hơn nó nhiều!

Ngay lúc tôi quay lưng bỏ chạy, con rắn khổng lồ đã đuổi theo.

Chết cha!

Tôi vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, run rẩy vung tay ném loạn đồ đạc ra phía sau.

Nhưng cấp độ của con rắn này quá cao, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của nó.

"Ngài rồng, ngài rồng ơi!" Tôi gào lên, trong lòng run sợ.

Rắn là một thứ sinh vật vô cùng đáng sợ, đặc biệt là nó còn to như thế này nữa!

Lời vừa dứt, một trận gió ập tới, thân ảnh của rồng hiện ra trước mắt tôi.

Con rắn khổng lồ đang nhìn chằm chằm tôi một cách thèm thuồng, nhưng giờ phút này nó lại cuộn tròn lại chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng rồng đã giết nó chỉ bằng một cái mỏng vuốt.

"Ngài rồng tuyệt vời quá!" Tôi nhìn rồng, ánh mắt sùng bái tột độ.

Long Long giỏi quá, trông oai phong và lẫm liệt, chắc chắn là một con rồng cực kỳ đẹp trai.

Con ngươi màu vàng kim của rồng lấp lánh, móng vuốt của nó vạch một đường trên mặt đất.

Sống với rồng một thời gian, tôi biết rõ nó không cho phép tôi vượt qua ranh giới và chạy ra ngoài một mình.

Tôi nhìn nó, có chút ấm ức: "Tại tui đói chứ bộ."

Móng rồng ấn nhẹ vào đầu tôi.

"Vật nhỏ, ngươi không nghe lời."

Một giọng nói thiếu niên dễ nghe đột nhiên vang lên.

Tôi kinh hãi: "Ai? Ai đang nói vậy?"

Móng vuốt rồng đáp xuống lưng tôi, kéo tôi lại gần hơn, giọng nói của một thiếu niên lại vang lên: "Là rồng đang nói."

Tôi kinh ngạc nhìn rồng: "Ngài rồng biết nói chuyện á?!"

Tôi đi vòng quanh rồng nhiều lần, tò mò nhìn nó.

"Ngài rồng, ngài nói lại cho ta nghe đi?"

"Rồng đại nhân, nói đi mà nói đi mà, ngài có thể gọi tên ta, ta tên Giang Dao Dao!"

"Nào, đọc theo ta nào - Giang Dao Dao."

Giờ phút này, tôi giống như một bà mẹ già phát hiện ra đứa con của mình có thể nói chuyện, vô cùng phấn khích.

Rồng không quá dễ lừa.

Nó chộp lấy tôi bằng một chân, sau đó chộp lấy mấy động vật nhỏ tôi bắt được bằng chân kia, bay trở về hang động.

Vâng, thời tiết bắt đầu trở lạnh nên chúng tôi đã chuyển tới trong một hang động để sống.

Rồng nép mình ở ngoài hang.

Nó bắt đầu phun lửa, phun xong thì ngồi sang một bên, đôi mắt vàng khép hờ.

Tóm lại là không nói thêm lời nào nữa.

Từ đó, tôi chăm nói chuyện với rồng hơn, chỉ mong nó sẽ bất chợt đáp lại vài câu với tôi.

Vâng, và dưới sự kiên trì của tôi, con rồng thỉnh thoảng sẽ mở lời nói chuyện.

Nhưng nó luôn nói tôi ngốc, nói bằng cái giọng thiếu niên lạnh lùng đó: "Giang Dao Dao là đồ ngốc."

5.

Khi mùa đông tới, cả vùng đất được bao phủ bởi tuyết trắng.

Bản thân tôi đã sợ lạnh, nhưng tôi không ngờ sau khi xuyên không mình vẫn sợ lạnh như vậy.

Trước đây, tôi thường đi lại nhìn ngắm xung quanh để luyện tập, nhưng bây giờ tới di chuyển tôi cũng không thể.

Tôi chỉ muốn ngủ trong hang, bỏ cơm bỏ hết tất cả những gì mình thích sang một bên.

Cả người mất đi sức sống.

Nhưng con rồng lại tưởng vật nhỏ của nó bị ốm, cho nên từ bên ngoài hang vươn cái móng to lớn tới, nhẹ nhàng phủ lên đầu tôi.

Linh lực hoàng kim đi vào cơ thể tôi, chảy từ trong ra ngoài khiến toàn thân tôi cảm thấy thoải mái.

Dễ chịu quá!

Thoải mái tới mức muốn ngủ!

Vì vậy, tôi nằm trên chiếc giường da thú nhỏ của mình, đắp chăn da thú im lặng chìm vào giấc ngủ.

Tôi không biết là trong khi mình đang chìm vào giấc mơ, rồng đã canh giữ bên ngoài cửa hang, hết lần này tới lần khác truyền linh lực hoàng kim vào trong cơ thể của tôi.

Tôi chỉ biết toàn thân rất thoải mái, trầm mê ở trong mộng không biết gì.

Một khắc tỉnh lại đó, tôi cơ hồ là bị chói mù mắt.

Xung quanh ngập tràn màu sắc chói mắt, bảo thạch sáng chói, những gốc cây thiên kỳ bách quái* cao cấp, thậm chí còn có rất nhiều linh thạch.

*Thiên kỳ bách quái: Nhiều thứ kỳ lạ

Tình huống gì đây?

Một nhân loại nghèo túng như tôi trong một đêm sao lại phất lên nhanh thế này?

Tôi cố gắng tìm một con đường để đi trong cái sơn động chói mù mắt này, nhẹ nhàng đi tới cửa hang, nhìn ra bên ngoài.

Trước đó, tôi thường sẽ nhìn thấy con rồng kia nằm ở cạnh hang, hoặc là đang bay lượn quanh trên trời, hoặc là nằm ở dưới thung lũng gần đó.

Tóm lại luôn là bộ dáng cường đại mà một con rồng to lên có.

Nhưng giờ phút này, tôi nhìn thấy con rồng đang nằm đó, đôi mắt vàng cực to nửa mở nhìn ra phía xa xa, vẫn không hề nhúc nhích, trông còn có chút bi thương.

Nói thật, tuy rằng bị rồng coi như sủng vật có chút chút thẹn ra thì...

Tôi sống thực sự là an nhàn!

Giờ phút này, nhìn thấy bộ dạng rồng thành ra như vậy, tôi cũng không nhịn được mà lo lắng.

Tôi lập tức chạy lên phía trước, đứng cách rồng ba thước.

"Rồng đại nhân, ngài sao thế?"

Vào ngay lúc thanh âm tôi vang lên đó, mí mắt của rồng đã hoàn toàn mở to, lộ ra tròng mắt màu vàng.

Sau đó cái đuôi của hắn hơi giương lên, vẫy vẫy.

"Giang Dao Dao."

Lần đầu tiên tôi nghe thấy rồng gọi tên tôi một cách nghiêm túc như vậy.

"Rồng đại nhân!" Tôi nhào tới, cọ cọ trên cái sừng uốn lượn của hắn.

Thật sự là cái phản ứng lúc rồng thấy tôi, cực giống như mèo nhỏ nhà tôi phản ứng sau khi tôi đi công tác xa nó ba ngày lận vậy.

Rồng thoải mái híp híp mắt.

Lúc tôi đang có ý đồ sờ sờ cái sừng rồng uy nghiêm của hắn, hắn liền vươn móng vuốt ra nhẹ nhàng đẩy tôi xuống dưới.

Sau đó, mở móng vuốt ra, để cho tôi ngồi trên tay rồng.

Con ngươi vàng óng của rồng đang nghiêm túc đánh giá tôi.

Còn dùng một cái móng vuốt khác nhẹ nhàng xoay xoay mặt tôi, nhìn đủ 360 độ.

Tôi ghé vào trên móng vuốt của hắn, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Rồng đại nhân, ngài xem cái gì thế?"

Nói thật, bị lật qua lật lại nhìn như vậy, giống như tôi là thứ gì đó vừa chết đi sống lại vậy.

"Xem có nuôi ngươi tới chết rồi hay không."

Thanh âm rồng hơi hạ xuống, tôi cứng đờ cả người.

Cho nên vừa rồi cái sự bi thương của hắn là thật sự cho rằng tôi đã chết sao.

Có chút bị coi thường không hề nhẹ.

Tôi cau mày, trừng mắt: "Ngài rồng này, ta chỉ là đang ngủ ngon thôi, chết thế nào được?"

"Ngươi ngủ bảy ngày liên tiếp rồi, đồ nhân loại tham ngủ." Rồng đặt tôi ngồi lên đỉnh đầu nó, đi về phía sơn động.

Bảy ngày!

Tôi chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc ngủ ngon mà thôi.

Có thể là do linh lực của rồng quá cường đại, quá thừa dinh dưỡng nên thân thể mới cần chậm rãi hấp thụ đi.

Rồng đưa tôi tới động, nhưng cũng không có thả tôi xuống.

Mà là vận linh lực màu vàng, đẩy hết những món bảo bối chứa trong hang ra ngoài, sau đó liền biến mất không chút dấu vết.

Tôi kinh hãi, cuống quýt dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy một bảo thạch màu bạc.

Hự, nó còn cao tới ngực tôi cơ đấy.

Sau khi tôi ôm lấy bảo thạch, thì chỉ có hai tay cùng cái đầu là lộ ra ngoài.

Giống như sóc nhỏ ôm hạt thông lớn vậy.

"Rồng đại nhân mau dừng tay dừng tay đi! Hu hu hu bảo bối của ta!"

Rồng đem cả tôi và bảo thạch tôi đang ôm đặt ở trước cửa động.

Sau đó, cặp mắt màu vàng kia kỳ quái nhìn tôi: "Đây là táng phẩm*, Giang Dao Dao ngu ngốc."

*Vật mai táng người chết

Hả?

Cả cái động bảo bối chói mù mắt kia, tất cả đều là táng phẩm mà rồng đã chuẩn bị cho vật nhỏ nhà hắn.

Anh rồng này, bây giờ em đi chết có còn kịp không?

6.

Cuối cùng tôi vẫn không thể bảo vệ được khối bảo thạch màu bạc to bằng cả người tôi kia.

Sau ngày hôm đó, rồng thường xuyên nằm cuộn thành một cục, đem tôi cuốn ở bên trong cùng ngủ.

Thân thể của rồng tỏa ra nhiệt độ thoải mái, tôi có được ấm áp liền thuận theo hắn ngủ luôn.

Rất nhanh, mùa xuân đã tới.

Tôi dần dần khôi phục sức sống, bắt đầu thăm thú xung quanh.

Có đôi khi tu luyện ngay gần đó, hoặc là đi hái hoa dại, có đôi khi sẽ đi xa một chút, lúc không nhớ đường về thì luôn được rồng đi kiếm rồi xách về.

Ngày đó, hơi thở của mùa xuân nồng đậm, muôn hồng nghìn tía.

Rồng để tôi ở trong sơn động, còn hạ một tầng cấm chế rất mạnh.

Tôi khó hiểu, chỉ nhìn thấy rồng phi lên trời, trên trời bỗng nhiên nổi lên tiếng sấm.

Một loạt dấu hiệu đặc biệt xảy ra ở trên trời tạo nên từng đợt cảnh tượng huyền ảo, một lúc sau, rồng mới bay xuống.

Thì ra hắn vừa mới độ kiếp.

Giờ phút này, hắn càng uy phong, càng hấp dẫn, càng khiến kẻ khác run sợ hơn!

"Đi ra đây, Giang Dao Dao." Rồng vươn móng vuốt qua.

Ngay cả thanh âm cũng có vẻ như trưởng thành hơn rất nhiều!

Tâm tư tôi nổi lên, sau đó liền lấy hết dũng khí đi về phía trước.

Vừa vuốt cái sừng rồng xinh đẹp, vừa đem những lời tán thưởng từ tận sâu trong nội tâm nói cho rồng nghe.

Rồng nghe xong, không nói gì, nhưng lại cho tôi ngồi lên ghế VIP đã lâu không ngồi vọt lên chín tầng mây bay lượn.

Một chữ thôi – Thích quá!

Mấy ngày sau, tôi cẩm thấy khí hậu ấm áp hơn, liền muốn đi du sơn ngoạn thủy.

Tôi bước nhẹ nhàng đi tới bên cạnh ao, lại phát hiện ra rồng đang ở trong đó.

Tôi thấy rồng đã thu nhỏ thân thể, nửa người dưới ngâm ở bên trong.

Nghĩ thầm, thì ra rồng cũng tới ngoạn thủy sao.

Đang muốn đi qua chào hỏi một cái, tôi bỗng dưng dừng lại.

Hai tròng mắt trợn to.

Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?

Rồng, rồng biến thành người!

Một con rồng vốn uy phong lẫm liệt, giờ lại hóa thành một thiếu niên trắng nõn.

Tóc đen rối tung sau lưng, giống như tơ lụa.

Ngũ quan giống như được thượng đế tỉ mỉ tạo hình ra, đôi mắt vàng hơi híp, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngay sau đó, cặp con ngươi màu vàng kia nhìn về phía tôi.

“Qua đây, Giang Dao Dao.” Rồng… à thiếu niên kia nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi tràn đầy kinh ngạc đi qua đó.

Nhìn thấy nửa thân trên trắng nõn của thiếu niên, tôi đỏ mặt, lập tức giơ hai tay che mắt.

Rồi lại nhịn không được hé hai ngón tay ra, trộm đánh giá.

Nhưng mà chưa kịp nhìn kỹ, cơ thể đã trượt xuống, người lập tức ngập trong hồ nước.

Thiếu niên nhẹ nhàng đưa tay gạt cái tay đang che mắt của tôi xuống, ngữ khí thản nhiên: “Che cái gì?”

Được rồi, là con rồng này tự bỏ tay tôi xuống, chứ không phải tự tôi muốn xem đâu!

Vì thế, tôi vừa thưởng thức sắc đẹp của thiếu niên, vừa thành thật nói: “Trông ngài đẹp trai quá, ta sợ ta nhịn không được.”

Thiếu niên vẫn giống như lúc còn là rồng, vươn móng vuốt… nhẹ đặt trên đỉnh đầu tôi.

“Nhịn không được cái gì?”

Tôi yên lặng nhìn nửa người dưới được ngâm ở trong nước của hắn, tuy rằng xung quanh sương mù lượn lờ căn bản chẳng thấy cái vẹo gì, nhưng mặt tôi vẫn nóng lên trông thấy.

“Rồng đại nhân, ngài vẫn còn nhỏ, ngài không hiểu đâu!”

Chắc là lần trước độ kiếp nên giờ mới có thể biến hình, này không phải tương đương với việc vừa mới trưởng thành sao?

Không thể dạy hư người ta được!

“Ta không có nhỏ.” Thiếu niên nhẹ nhíu mày, mắt vàng tản mát ra vẻ thản nhiên cùng bất đắc dĩ, “Ta còn lớn hơn ngươi nhiều.”

Tay hắn trượt xuống nhéo hai má tôi, thật giống như coi tôi là con mèo nhỏ mà vuốt ve nhào nặn.

Được được được, anh lớn nhất, anh lớn nhất được chưa!

Tôi xoay người muốn lên bờ.

Lại cảm giác có một bàn tay đang đặt ở mông tôi, trượt lên trên.

Tôi cả kinh, ôm mông xoay người kinh hoảng nhìn về phía thiếu niên, mặt đỏ tới nhỏ ra máu.

Vẻ mặt của thiếu niên như thể “sao vật nhỏ nhà ta lại kinh hoảng như vậy chứ”.

Tôi thở phì phì ngồi xổm ở trên bờ, cúi đầu nói với thiếu niên: “Không cho sờ chỗ này!”

Mắt thấy thiếu niên dừng lại một chút, xong lại đem bàn tay trắng nõn như ngọc kia vươn tới trước mặt tôi, thanh âm nhàn nhạt: “Mềm mềm.”

Trước khi tôi nổi khùng, hắn còn bồi thêm một câu: “Rất thoải mái.”

Tôi giận tới mức lập tức rời đi, còn không thèm quay đầu lại.