Vật Nhỏ Của Rồng Đại Nhân

Chương 4




10.

Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói.

Tôi muốn cởi bỏ dây thừng, lại phát giác dây thừng thít càng chặt hơn.

Mẹ kiếp.

Cái cuốn tiểu thuyết tiên hiệp chết tiệt, toàn gặp phải chuyện gì không đâu.

Nếu chỉ trói tay, tôi còn có thể dùng chân để chạy.

Nhưng mà hiện tại cả người tôi đều bị cột lại.

Trầm mặc cân nhắc một vài chỗ, đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện của người nào đó truyền tới.

Tôi ngưng thần lắng nghe.

"Hừ, ta đã nói là ta tận mắt nhìn thấy rồng độ kiếp rồi mà, mắt ta rất tinh đấy!"

"Lần trước mang lão già kia đi tìm, thiếu chút nữa là ngay cả mệnh cũng không có nữa."

"Lần này ta gặp lại hắn, ôi ngươi biết gì không, tên súc sinh đó thế mà cũng có tình nhân nhỏ đấy, ta thấy con rồng đó rất để ý nữ tu này, hiện tại nữ tu này bị ta bắt được, ta không tin con rồng đó sẽ không vác xác tới tìm."

"Ta đã bố trí thiên la địa võng rồi, bốn chướng ngại lớn, chờ súc sinh kia tới đây nhất định sẽ bị ta tóm được, ta thật sự muốn cho một đám lão già kia nhìn xem, ai mới là người đầu tiên hàng phục được rồng!"

Hiển nhiên là đám tu sĩ trước kia tới thung lũng tìm rồng rồi.

Ừm, có thật là rồng sẽ tìm tới đây không?

Sẽ không cho rằng tôi chết rồi, lại tìm cho tôi một đống vàng bạc châu báu làm táng phẩm chôn cùng chứ.

Tôi vừa thở dài xong, giây tiếp theo liền nhìn thấy rồng uy phong lẫm liệt bay tới.

Tu sĩ nói đã chuẩn bị bốn chướng ngại lớn, vì thế tôi nhìn thấy xung quanh rồng nhô lên một vòng bàn, bên trên đặt đầy rượu ngon.

Nhất thời, mùi rượu thơm nức thoang thoảng bay lên.

Cửa thứ nhất này nếu là nhằm vào tôi, có lẽ là còn có tác dụng.

Nhưng mà hôm qua con rồng này chỉ nhấp có một giọt rượu đào tiên tôi mà cái vẻ mặt hắn như thể "cái thứ kinh dị gì thế này" vậy.

Vì thế, tôi có thể nhìn thấy được con rồng đó bay vút qua một cái, tất cả vò rượu liền bị hất đổ xuống đất vỡ tan tành.

Cửa thứ nhất, qua.

Tu sĩ kinh hãi, vội vàng bày trận thứ hai.

Trước mặt rồng xuất hiện một tòa núi nhỏ, là một núi đá linh thạch.

Nhưng mà một viên bảo thạch của con rồng này còn đáng giá hơn cả cái núi đá này đấy.

Móng rồng duỗi ra, núi đá linh thạch hóa thành tro tàn.

Cửa thứ hai, qua.

Lúc này, bốn phương tám hướng bốc lên sương mù, mùi thơm lạ mà nức mũi.

Tôi đang cân nhắc xem đầy là mùi mà khiến người ta có cảm giác khô nóng như vậy.

Mẹ nó.

Thế mà lại lấy sắc dụ rồng!

Tôi cố gắng duỗi dài cổ ra xem.

Nhìn thấy một đám mỹ nữ quần áo hương thơm là lượt dựa vào người rồng.

Nếu rồng thật sự bị mê hoặc, tôi, tôi nhất định sẽ không làm sủng vật của hắn nữa!

Nhưng mắt vầng của rồng động cũng không thèm động, một đám mỹ nữ kia đã bay lên chín tầng mây.

Cửa thứ ba, qua.

Trên mặt tu sĩ đã xuất hiện vẻ hoảng sợ, giống như bực bội nghĩ sao tới cửa thứ ba mà cũng vô dụng như vậy chứ.

Nhưng lập tức trên tay gã ta đã xuất hiện một cái tháp to bằng lòng bàn tay, sau khi đưa linh lực vào, tháp nhỏ nhanh chóng biến lớn, còn lớn hơn một ngọn núi.

"Tháp phục long, là bảo vật mà lão tổ của chúng ta để lại, súc sinh, xem chiêu!"

Tòa tháp to như núi bay về phía rồng, treo ở trên đầu hắn, linh khí dày đặc, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Nhưng giây tiếp theo, rồng chợt hóa lớn, so với bất cứ lúc nào tôi nhìn thấy hắn cũng lớn hơn, lớn tới mức có thể che trời lấp đất.

Rồng còn chưa ra chiêu, tòa tháp kia đã như không thể chịu được áp lực, nát bét.

Tôi trừng mắt nhìn qua, nghĩ thầm rằng: cái gì mà tháp phục long của lão tổ chứ, sợ là căn bản còn chưa nhìn thấy rồng bao giờ đi?

Cửa thứ tư, qua.

Tu sĩ vạn phần hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Lại bị rồng bắt lấy, tùy tay tung lên hóa thành khói lửa trên không trung.

Hết thảy đều trở lại như cũ, rồng hóa thành hình người đi tới chỗ tôi.

Thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt tôi, con ngươi màu vàng nhạt nhìn tôi chăm chú, sau đó cởi bỏ dây thừng cho tôi.

Cổ chân và cổ tay tôi đều có vết ứ máu, hắn khẽ nhíu mày, tay nhẹ nhàng mơn trớn cho tôi, cảm giác đau nhức cũng không còn nữa.

Làm xong hết tất cả, rồng ôn nhu vỗ vỗ đỉnh đầu tôi, lại nghiêng đầu nhìn tôi, tựa như đang đánh giá xem vật nhỏ nhà hắn sẽ phản ứng thế nào với hắn.

Không có phản ứng nào.

Thực ra không phải là không phản ứng lại hắn, chỉ có điều tôi dường như bị cái mùi thơm lạ lùng của cửa thứ ba ảnh hưởng tới rồi, cả người khô nóng ngứa ngáy khó nhịn.

Tôi nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Rồng đại nhân, ta khó chịu."

11.

Thiếu niên một tay ôm tôi, quay về tiểu viện đã thuê.

Hắn đặt tôi lên giường, sờ trên sờ dưới một lượt, lại nhìn tôi từ trái qua phải.

Còn cẩn thận rót một chút linh lực màu vàng vào trong người tôi, để ngừa tôi giống như lần trước ngủ liền tù tì bảy ngày.

Nhưng mà không biết sao, cái mùi thơm lạ lẫm kia đối với rồng thì không có ảnh hưởng gì mà đối với tôi lại có tác dụng cực lớn.

"Còn khó chịu sao?" Trong thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên hàm chứa một tia thân mật.

Quá khó chấp nhận rồi.

Rồng đại nhân trước mắt tôi bình thường đã tuấn mỹ vô song, làn da trắng nõn như khối đậu hũ, chỉ muốn ăn một ngụm nuốt sạch xuống!

Không được!

Tôi ngăn lại cái tư tưởng không đứng đắn của mình, lắc lắc đầu: "Rồng đại nhân, ngài đi ra ngoài đi."

Nhưng mà vệt đỏ ửng trên mặt tôi cùng ngữ khí mềm nhũn kia tựa hồ không thể thuyết phục được thiếu niên trước mắt.

Một tay hắn nắm cằm tôi, một mảnh lạnh lẽo, thật thoải mái.

Nhưng tôi vẫn còn lưu lại một phần thanh tỉnh, đẩy tay hắn ra, trốn vào trong chăn.

"Rồng đại nhân, ngài mau đi ra đi, ta sợ ta sẽ nhịn không được!"

Thiếu niên ghé tới gần, mặt kề rất gần tôi, con ngươi màu vàng nhạt chăm chú nhìn tôi: "Nhịn không được cái gì? Đây là lần thứ hai ngươi nói câu này rồi."

Tôi mơ mơ màng màng, cũng không còn khí lực đẩy hắn ra nữa, cho nên liền chôn đầu vào trong chăm.

Lại giản giác bản thân bị ôm vào một vòng ôm rộng lớn.

Rồng cúi đầu nói: "Cảm giác khó chịu của nàng, có phải giống như cảm giác trước đó của ta hay không?"

Có lẽ là cái ôm này rất thoải mái, có lẽ là thanh âm thấp thấp của rồng rất ôn nhu.

Khí nóng bốc lên, tôi ừ một tiếng, nhịn không được ôm lấy cổ hắn, hôn lên.

Lúc tách ra để hô hấp, tôi chôn vào trong cần cổ hắn: [Rồng đại nhân, nếu chàng còn không đi, bị thiệt thì ráng chịu đó..."

Thiếu niên cúi đầu chống lên trán tôi: "Thiệt cái gì?"

Hỏi xong hắn lại gắt gao siết chặt lấy tôi, mâu quang màu vàng có chút dọa người: "Giang Dao Dao, ta cũng khó chịu, dạy ta."

Lý trí của tôi hoàn toàn mất sạch.

Tôi, Giang Dao Dao, nhân tộc.

Đỏ mặt, run rẩy bắt tay vào dạy cho rồng biết làm thế nào mới giải quyết được vấn đề này.

Thuận tiện, cũng giải quyết giúp bản thân luôn.

Tôi dám nói, tôi là dũng sĩ "diệt" rồng đầu tiên trong cái thế giới tu tiên này.

Nhưng mà tôi đã xem nhẹ thể lực và cỗ hỏa trong người rồng rồi, thế cho nên đến hơn nửa đêm, tôi mang vẻ mặt đáng thương, lệ nóng doanh tròng nhìn chằm chằm hai cái sừng trên đầu rồng.

Lúc này thiếu niên mới dừng lại, rót linh lực màu vàng cho tôi, thần thái sáng láng không có một tia mệt nhọc.

Tôi phục rồi.

12.

Từ hôm đó về sau, ta cảm thấy ta càng giống một con sủng vật đủ tư cách.

Rồng thường xuyên ôm ta hôn ta, trải qua đêm đầu coi ta thành quả bóng cao su mà chơi đùa thì những ngày sau hắn như tìm thấy một chân trời mới.

Chính là có đôi khi làm quá mức, ta liền đi mua sách đó cho hắn đọc để tự học tự giải quyết nhu cầu của bản thân.

Nhờ đó mà ta xem như có vài ngày được yên tĩnh.

Ban đêm, ta ôm dưa ngồi trên nóc nhà, vừa ngắm trăng vừa gặm dưa.

Đang lúc cao hứng, trong trời đêm đột nhiên xuất hiện thân ảnh của rồng.

Thân rồng phiếm kim quang, ở trong màn đêm sâu và đen phá lệ sáng ngời.

Từ xa xa truyền tới tiếng đàn êm tai, thân ảnh của rồng tung bay trong những đám mây, mười phần cảnh đẹp ý vui.

Qua một khúc, rồng bay tới trước mặt ta, vươn cái móng vuốt lớn ra.

Ta ôm lấy nóng vuốt của hắn, bò lên ngồi xuống.

"Có đẹp không? Giang Dao Dao." Thanh âm của rồng thanh nhuận dễ nghe.

"Đẹp đẹp, rồng đại nhân, lại múa thêm bài nữa đi!" Ta đem dưa để sang một bên, ôm lấy một cái móng của hắn.

Ở giữa không trung, rồng đột nhiên hóa thành thiếu niên, đem ta ôm lấy.

"Ê ê... dưa của ta!" Ta trơ mắt nhìn một nửa quả dưa rơi thẳng xuống đất.

Thiếu niên lại ôm ta về phòng ngủ.

"Rồng đại nhân, chàng làm gì vậy?" Ta ôm cổ hắn, phồng má bất mãn.

"Học tập." Chân hắn dài, đi vài bước đã ôm ta tới giường.

Học tập? Ngài nói xem ta nên học cái gì ở trên giường đây?

Lại không nghĩ tới thiếu niên còn thực sự lôi ra một quyển sách, bìa màu xanh, thoạt nhìn khá đứng đắn.

Nhưng hắn mở một trang trong đó ra, ngón tay thon dài chỉ vào hình vẽ trên đó: "Giang Dao Dao, dạy ta cái này."

Ta vừa nhìn, nháy mắt liền đỏ bừng.

Sao rồng có thể tìm ra cái này, đây căn bản không phải sách ta đưa hắn mà.

Cái này so với cái bản mà ta đưa thì khó coi hơn nhiều! Mấy cái tư thế trong này ta cũng chưa gặp qua bao giờ!

"Không, không được, ta muốn đi ngủ." Ta xốc chăn lên đem bản thân cuốn thành con nhộng.

Thiếu niên không nói chuyện, nhưng tay lại kéo chăn của ta ra, để ta đối mặt với hắn.

Tiếp sau đó, ta thấy xung quanh hắn có sương mù vờn quanh.

Trên người hắn đang mặc xiêm y nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nhưng trong nháy mắt được sương mù che phủ lại biến thành mảnh vải che đậy hờ hững.

Khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên nhiễm lên một tầng hồng nhạt, hai tròng mắt màu vàng giống như nổi lên một tầng hơi nước.

Đáng chết.

Con rồng này thế mà lại câu dẫn ta.

Ta nhắm mắt lại, tính toán nghiêm hình kháng cự.

Lại cảm giác một bàn tay chậm rãi xốc chăn ta lên, lật người đè tới, khẽ vuốt.

Xúc cảm mềm mại chạy dọc theo cả thân thể ta.

Đáng chết.

Ta thế mà mắc câu rồi.

13.

Đêm đó cũng như nhiều ngày liên tiếp sau, rồng đều bày ra cái tư thái này, đem những động tác trong sách thực hành đa dạng không sót cái nào.

Đến nỗi nhìn thấy sách là ta lại muốn chạy.

Hôm nay bọn ta tới thành thứ nhất, đó là một nơi nhộn nhịp và phồn hoa.

Ở đây, tôi thế mà lại nhìn thấy nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, họ đã trở thành đôi thần tiên quyến lữ khiến người người ghen tị.

Ta cười cười, mua một đống thức ăn ngon rồi quay trở lại núi.

Đúng rồi, mỗi một nơi chúng ta tới, bọn ta liền mua một ngọn núi ở đó.

Ở thành đầu tiên, ngọn núi này rất thanh tao, hàng loạt những tòa kiến trúc uốn lượn hùng vĩ, nhìn rất đẹp.

Vừa tới chân núi, ta đã nhìn thấy một đống ngọc châu bảo thạch đầy màu sắc.

Không phải chứ? Có phải con rồng kia lại cho rằng ta chết rồi không?

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy rồng đang cuộn mình trên một viên ngọc vàng có kích thước bằng cả một ngọn đồi.

Thấy thân ảnh của ta, hắn lại biến thành cơ thể con người, bay về phía ta.

"Rồng đại nhân, ta vẫn còn sống, còn rất khỏe mạnh!" Ta ngước nhìn hắn, mồm vẫn còn đang ngậm kẹo bông.

"Giang Dao Dao, ta học được rồi." Thiếu niên đưa tay lau vết đường dính bên khóe môi ta.

"Học được cái gì?" Ta hoảng sợ, lại tư thế mới sao?

"Học được cách ở bên nàng mãi mãi."

Hắn nghiêm túc nhìn ta, đôi mắt vàng nhạt bất ngờ còn lấp lánh hơn cả những viên bảo thạch khắp núi.

"Như thế nào?" Mặt ta hơi nóng.

"Đây là sính lễ." Thiếu niên cúi xuống ôm lấy ta.

Ta vùi đầu vào trong ngực hắn, khóe môi không nhịn được nhếch lên: "Vậy bây giờ ta là sủng vật của chàng hay là cái gì vậy?"

Rồng ôm ta lên, để ta ở cùng một độ cao với hắn, ngữ khí rõ ràng: "Là phu nhân của rồng."

Hừm... sao nghe có chút quê quê?

Có điều dù quê cũng chẳng sao cả.

Thiếu niên cúi đầu hôn qua, như một ngọn lửa ấm áp mà sâu lắng.

(END)