Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 75




Không có mang theo bất kỳ hộ vệ nào, Thẩm Đan chỉ có một mình lái xe chạy tới chỗ nhà họ Doãn ở chung cư Hạo Dương.

Đứng ở cửa khu B3 lâu số 5, Thẩm Đan nhìn trên lầu một chút, mới trầm ổn nhấn phím call.

"Xin hỏi đây là nhà tiểu thư Doãn Nhạc sao?" Nghe được giọng nói của một cô gái, Thẩm Đan lập tức lễ phép hỏi.

"Chính là tôi. Anh là ai?" Doãn Nhạc nghe được một giọng nói xa lạ, không hiểu hỏi. Mình không biết nhiều cậu bé, chàng trai có giọng nói dễ nghe như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô nghe được, cô dám cam đoan người này cô không biết. Nhưng là đối với phương làm sao lại gọi thẳng tên của cô, bộ dạng nói rõ là muốn tìm cô.

"Tôi là Thẩm Đan, bạn của Hi Nguyên." Thẩm Đan kiên nhẫn giải thích.

"Thẩm Đan?" Vừa nghe đối phương nói là bạn Hi Nguyên, Doãn Nhạc lập tức chạy đến phòng ngủ của mình, nhỏ giọng nói với Hi Nguyên, "Lăng Hi Nguyên, có một người tên Thẩm Đan ở dưới lầu, có muốn cho anh ta vào hay không?"

Doãn Nhạc không biết Hi Nguyên tại sao phải rời nhà trốn đi, cho nên cô cũng không dám trực tiếp đem Thẩm Đan dẫn vào nhà. Nếu như Hi Nguyên không thích nhìn thấy chàng trai kia, mình đã có thể làm chuyện sai lầm. Cô không muốn mất đi người bạn Hi Nguyên này, cho nên nhất định phải giúp cô ấy.

"Anh Thẩm? !" Hi Nguyên nhất thời vui mừng từ trên giường ngồi dậy, đi tới Nhà họ Doãn hai ngày rồi, cô thật có chút nhớ nhà. Nhưng vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt đối đãi mình như vậy, cô lại sinh ra loại cảm giác không muốn trở về. Hơn nữa, ba mẹ Doãn đối với mình giống như con gái nuôi, cô cũng không bỏ đi được.

"Để tớ cho anh ta vào nhà." Doãn Nhạc thấy vui mừng trên mặt Hi Nguyên, liền tự chủ trương nói.

"Đừng!" Hi Nguyên kinh hoảng ngăn Doãn Nhạc lại, "Cậu nói cho anh ta biết tớ không ở nơi này."

Cô còn chưa muốn về nhà, mặc kệ nguyên nhân nào mà anh Thẩm lại tới đây, cô đều không thể để cho anh ấy đi vào.

"Được rồi." Doãn Nhạc bất đắc dĩ gật đầu một cái. Thật không hiểu nổi Lăng Hi Nguyên rốt cuộc có chuyện gì, thậm chí ngay cả nhà mình cũng không muốn trưor về. Không phải cô không muốn cô ấy ở lại, mà là cô lo lắng cho Hi Nguyên. Ở tại nhà cô mấy ngày nay, cô ấy giống như một cái hũ nút, đối với chuyện của bản thân không hề đề cập tới, ngược lại điều này càng làm cho cô lo lắng. Ngay cả một người thẳng tính như cô cũng rõ ràng phải cảm thấy Hi Nguyên trầm mặc, ba mẹ cô chắc chắn phát giác ra được rồi. Vì để cho Hi Nguyên vui vẻ, mẹ của cô ngày ngày đều kể truyện cười.

"Thẩm tiên sinh, Hi Nguyên không có nhà tôi đâu. Anh về đi." Doãn Nhạc đem nguyên lời Hi Nguyên nói thông báo lại vào trong ống nói.

Lúc này, Hi Nguyên bởi vì không chịu nổi hấp dẫn, chân trần chạy đến sau lưng Doãn Nhạc, ghé vào ở trên vai của cô nghe giọng của Thẩm Đan.

"Này dám quấy rầy." Thẩm Đan ồ một tiếng, sau đó thành khẩn nói, "Xin chuyển lời tới Hi Nguyên, tôi sẽ không ép buộc cô ấy về nhà. Chỉ là muốn xem xem cô ấy sống có tốt hay không."

Nghe được giọng nói của Thẩm Đan, Hi Nguyên đột nhiên nghẹn ngào, ở trên thế giới này, chỉ có anh Thẩm hiểu rõ cô nhất. Nếu đổi lại là Lăng Khắc Cốt, khẳng định liền cửa đều không gõ, trực tiếp xông vào nhà họ Doãn. Cô che miệng mình không dám lên tiếng, sợ bị Thẩm Đan nghe được.

"Cậu tội gì phải như vậy? Muốn gặp anh ta thì để cho anh ta vào đi." Doãn Nhạc không hiểu nhìn Hi Nguyên một chút.

"Không cần." Hi Nguyên nén lệ chạy về gian phòng của mình, nằm lỳ ở trên giường rơi lệ. Từ nhỏ không hề rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, cô tựa như một đứa bé lưu luyến gia đình, hết sức nhớ nhung người ở đó, cùng ông Thẩm, nhớ nhung anh Thẩm, nhớ nhung mấy người chú Ngân Báo. . . . . Thật ra thì cô nhớ nhất chính là người đàn ông tổn thương cô sâu nhất—— Lăng Khắc Cốt đó. Cô thật hận mình không có tiền đồ, rõ ràng tự nói với mình không yêu anh, lại vẫn còn nghí tới anh.

Nửa ngày không có nghe được Thẩm Đan nói chuyện, Doãn Nhạc chạy về gian phòng của mình, nói với Hi Nguyên: "Cậu, anh Thẩm đi rồi."

"Ừm." Hi Nguyên mất mác lên tiếng. Rõ ràng là mình không muốn gặp anh ấy, nhưng biết anh đã đi rồi, lại vẫn cảm giác mất mác.

"Nếu là thật không bỏ được, thì gọi anh ta trở lại đi." Nhìn ra cảm xúc không tốt của Hi Nguyên, Doãn Nhạc đề nghị.

Cô thật tò mò, anh Thẩm trong miệng Hi Nguyên rốt cuộc dáng dấp như thế nào, nghe thấy giọng nói cũng đã khiến cho người ta rất mê muội rồi, không biết có phải là người rất tuấn tú hay không.

"Nhạc Nhạc, anh ấy là người anh hiểu rõ tớ nhất, nhưng tớ không thể gặp anh ấy." Nếu như Thẩm Đan biết cô ở nhà Doãn Nhạc, Lăng Khắc Cốt khẳng định cũng có thể tra ra được. Cô còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Lăng Khắc Cốt, bây giờ còn chưa đúng lúc.

"Tất cả nghe theo cậu!" Doãn Nhạc nằm chết dí ở bên cạnh Hi Nguyên, ôm lấy bả vai của cô cười nói, "Lăng Hi Nguyên, hotboy ở lớp bên canh hôm nay cười với mình."

"Hoa si!" Hi Nguyên vừa rồi vẫn đang đau lòng thấy bộ dáng có chút trầm mê của Doãn Nhạc, lập tức bị cô ấy chọc cười.

"Người tôi thầm mến anh ta đâu có lỗi gì." Doãn Nhạc quả quyết hếch cái miệng nhỏ nhắn mượt mà, dáng điệu thơ ngây lại có chút nghiêm túc nói.

"Cậu thầm mến quá nhiều người rồi, Lee Dong Wook của Hàn Quốc, Tom Cruise của Mĩ, Thang Dật Thần của Trung quốc . . . . . . Dĩ nhiên còn có hotboy lớp bên cạnh." Hi Nguyên nhất nhất điểm một lượt, cười không khép được cái miệng nhỏ nhắn. Doãn Nhạc cái gì cũng tốt, chính là đối với mỹ nam mê muội. Còn nhớ rõ lần trước công ty truyền thông Long Dực thay Thang Dật Thần mở họp báo, Doãn Nhạc ngàn cầu xin vạn cầu xin nhất định mình giúp cô ấy lấy được ảnh có chữ ký của Thang Dật Thần. Cô gái nhỏ này đối với Thang Dật Thần mê luyến thật không có cách nào dùng lời để hình dung nổi. Chỉ là lại nói Doãn Nhạc tựu chung là hơi béo một chút, nhưng chính là châu ngọc trong sáng, vừa vặn đầy đặn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, cặp mắt to tròn thật ra thì rất mê người. Chỉ là hiện tại quan điểm thẩm mỹ của mọi người đều là gầy một chút mới đẹp, cho nên Doãn Nhạc đối với sự mượt mà của mình cũng vui không nổi. Trong trường học nam sinh dám theo đuổi cô rất ít.

"Hoa si thì hoa si, ai bảo dáng dấp bọn họ mê người như vậy." Doãn Nhạc nheo cặp mắt to tròn lại, cười hì hì nói.

Hi Nguyên bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cho cười ha ha, vốn là đáy lòng có chút ưu thương nhàn nhạt kia đều bị quét sạch, trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Thẩm Đan sau khi nghe lời Doãn Nhạc lời nói xong, trong lòng ngược lại càng thêm chắc chắn Hi Nguyên đang ở Nhà họ Doãn, anh ngẩng đầu lên lần nữa liếc mắt nhìn ban công lầu hai, sau đó lái xe rời đi.

"Thiếu gia, bé con không có ở nhà họ Doãn." Một bên anh lái xe, vừa báo cáo lại với Lăng Khắc Cốt. Anh biết Hi Nguyên không muốn gặp anh là bởi vì không muốn bị tìm được, vậy anh trước hết cứ giả bộ ngu, để cho cô ở nhà họ Doãn vui sướng mấy ngày.

"Cậu đi điều tra Zu Cuella." Lăng Khắc Cốt lập tức ra lệnh cho Thẩm Đan tiếp tục đi thăm dò Zu Cuella.

"Được." Thẩm Đan nghe lời gật đầu.

Có Thẩm Đan giúp giấu diếm, Hi Nguyên lại ở nhà họ Doãn vui chơi thêm mấy ngày. Cô ở chỗ này ngày ngày an nhàn, nhưng không biết ở trong lâu đài Tinh Nguyệt một đám hộ vệ ngày ngày sống ở trong nước sôi lửa bỏng, mà người đàn ông luôn lo lắng kia của cô nếu không phải là âm lãnh đến khiến người sợ, thì chính là nóng nảy đến khiến người hãi.

Một ngày này, Zu Cuella mang theo một đám thủ hạ công khai tới chơi. Vừa thấy được Lăng Khắc Cốt, đôi mắt màu xanh dương tinh xảo của anh liền nheo lại, ưu nhã cười: "Lăng tiên sinh, tôi tới đón Hi Nguyên, làm phiền ngài gọi cô ấy xuống lầu."

"Con gái của tôi không thích lui tới với hạng người bất hảo, Điện hạ Zu mời về." giọng nói của Lăng Khắc Cốt mang theo vài phần đùa cợt nói. Coi như Hi Nguyên ở nhà, anh cũng sẽ không cho phép cô ra ngoài hẹn hò với Zu Cuella. Trước mắt Zu Cuella chính là tình địch lợi hại nhất của anh, hơn nữa còn là kẻ vô cùng có khả năng đoạt đi đêm đâu tiền của Hi Nguyên, cho nên vừa nhìn thấy cái gương mặt tươi cười đến tà ác này của Zu Cuella, anh liền hận không được phá hủy hắn ta.

"Con gái anh? Sao tôi lại nhớ ba của Hi Nguyên là Dã Lang nhỉ?" Zu Cuella giận quá hóa cười, anh không khách khí chút nào ngồi vào trên ghế sa lon, khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt.

“Anh điều tra tôi?" Lăng Khắc Cốt không vui tròng mắt đen sắc bén ngưng tụ lại, vô số mũi tên vun vút bắn về phía Zu Cuella.

"Anh còn không đáng cho tôi phí tâm điều tra." Zu Cuella chớp chớp cặp mắt màu xanh dương, khinh thường mà cười nói. Giống như là Lăng Khắc Cốt đối với anh ta mà vẫn là nên mau mau kêu Hi Nguyên xuống lầu đi, làm cha thì không nên cản trở truyện yêu đương của con gái."

"Tôi không đồng ý, con bé không có lựa chọn khác! Thân phận của Điện hạ Zu cao quý như vậy, con gái của tôi không với nổi." Lăng Khắc Cốt phất phất tay, Quản gia Thẩm lập tức đi tới, anh nới với Quản gia Thẩm, "Bác Thẩm, tiễn khách!"

"Dạ!" Quản gia Thẩm cung kính gật đầu một cái, đi tới trước mặt Zu Cuella nói, "Điện hạ Zu tôn kính, xin mời!"

Zu Cuella căm tức nhìn Lăng Khắc Cốt chằm chằm, bị mời đi ra ngoài mất mặt như vậy, với một hoàng tử Đan Mạch như anh đây vẫn là lần đầu tiên.

"Lăng Khắc Cốt, anh không cần đắc ý. Có lẽ tôi so với anh còn có tư cách nhận Hi Nguyên về nhà hơn." Zu Cuella cười đến có chút quỷ dị, hình như anh biết một chút bí mật nào đó mà ngay cả Lăng Khắc Cốt cũng không biết. Mà câu nói kia của anh ta phần sau còn chất chứa sự chấn động. So với anh Lăng Khắc Cốt có tư cách nhận Hi Nguyên "Về nhà" hơn. Nơi này chính là nhà Hi Nguyên, không phải sao?

"Anh có ý tứ gì?" Lăng Khắc Cốt bỗng chốc ngẩng đầu, khí lạnh bức người nhìn chằm chằm vào gương mặt tà mị của Zu Cuella.

"Chính là ý trong lời nói của tôi." Zu Cuella cuồng dã cười, dẫn một đám thủ hạ đi ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt. Ném lại cho Lăng Khắc Cốt một bí mật không hiểu nổi.

Lăng Khắc Cốt ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư. Câu nói của Zu Cuella có hàm ý khác, anh không phải nghe không hiểu. Nhưng anh ta rốt cuộc biết cái bí mật gì? Có quan hệ gì với Hi Nguyên?

Đối với quá khứ của Hi Nguyên anh cũng chưa từng điều tra kỹ, anh chỉ phải biết cô là con gái Dã Lang như vậy là đủ rồi. Nhưng là bây giờ anh lại cảm thấy việc điều tra là cần thiết. Anh không thể bị Zu Cuella nắm mũi dẫn đi, bởi vì anh là Liệp Ưng!

Anh cùng với Zu Cuella giống như một cặp kỳ phùng địch thủ, vì Hi Nguyên triển khai một cuộc so tài giữa đàn ông.

Ưng tập đoàn vốn là vô cùng chắc chắn trúng một hạng mục công trình của Chính phủ vậy mà lại bị Zu Cuella nhẹ nhõm túm được, lý do là tăng thêm tình hữu nghị Trung - Đan, tăng cường hợp tác giữa hai nước, bên Bắc Kinh liền vô cùng ủng hộ lần hợp tác này. Lăng Khắc Cốt chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được. Nhưng anh không cam lòng, cũng âm thầm cho Zu Cuella một vố hạ uy tín, cho hắn một chút phiền toái, thiếu chút nữa vì vậy mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị Trung - Đan.

Ngồi ở trong phòng họp sang trọng này của Ưng tập đoàn, Lăng Khắc Cốt vừa nhìn vào Laptop trước mặt, vừa hỏi mấy người tham dự hội nghị: "Tình huống trước mắt như thế nào?"

Thanh Long đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, trầm ổn ngẩng đầu lên: "Thực lực đối phương hùng hậu, nếu như tiếp tục đấu như vậy nữa, chỉ sợ sẽ tổn hại cả hai bên."

Mấy ngày nay, có một cổ thế lực ngầm một mực chèn ép cổ phiếu của Ưng tập đoàn, thủ pháp của đối phương hết sức tàn ác, có loại cảm giác bất chấp tất cả.

"Lão đại, chúng tôi đã tổn thất mười mấy tỷ, tiếp tục như vậy nữa, sợ tổn thất sẽ còn lớn hơn." Ngân Báo lo âu nói. Mặc dù là vì hôn sự của Lăng Khắc Cốt, anh cùng đối phương đánh một trận, cho tới bây giờ còn bất mãn với Lăng Khắc Cốt, nhưng gặp phải chánh sự của công ty, anh một chút cũng không mơ hồ. Anh dùng con mắt chuyên nghiệp của anh nhìn chằm chằm giá cả cổ phiếu chuyển động dù là một chút ít, cho ra một cái kết luận. Đối phương muốn đè chết Ưng tập đoàn, không tiếc chèn ép tất cả.

"Bọn họ không ngừng công kích, chúng ta chẳng lẽ cũng chỉ biết ngồi chờ chết sao." Lăng Khắc Cốt lập tức quả quyết ra lệnh, "Thanh Long, cậu đi tung tin Ưng tập đoàn gặp vấn đề thiếu hụt tài chính, tạo ra khủng hoảng. Phối hợp với hành động phá hoại của đối phương. Anh hãy để cho phá, đập tan tác rồi thì là lúc Ngân Báo ra sân dọn dẹp tàn cuộc. Muốn đánh sụp Ưng tập đoàn, bọn họ cũng không tự lượng sức. Bọn họ quá coi nhẹ thực lực của tôi rồi."

"Chiêu này của lão đại thực hung ác." Thanh Long thoải mái cười, khẩn trương nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu anh nở ra nụ cười như vậy.

"Ngân Báo, nhớ làm gọn gàng, không cần cho hội chứng cớ tra được nhược điểm." Lăng Khắc Cốt không quên dặn dò Ngân Báo, nếu như bị hội chứng cớ tra ra bọn họ khống chế bảng giá cổ phiếu của công ty, phiền toái phía sau sẽ rất lớn.

"Tôi hiểu. Tôi là ai chứ? Đồ đệ “cổ thần” (thần đồng cổ phiếu) của Lăng Khắc Cốt." Ngân Báo cười hi hi ha ha.

"Không nên nói bậy!" Lăng Khắc Cốt cũng không thích hai chữ "Cổ Thần" này, mặc dù anh thật sự là nhà cái thao túng phía sau màn của thị trường chứng khoán, nhưng cũng không có quá nhiều người biết.

"Ai, chuyện cổ phiếu các anh nói là tốt rồi, nhất định lôi tôi và Sơn Miêu tới làm cái gì." Bách Hổ đối với cổ phiếu không có nghiên cứu gì có chút oán trách nói. Anh cùng Sơn Miêu một phụ trách bảo an của công ty (trong đó có một chút nghiệp vụ không thể để cho người biết, bao gồm buôn lậu vũ khí) cùng phòng khai thác bất động sản, một phụ trách tất cả khách sạn, hội quán thương vụ của tập đoàn, mặc dù tinh thông chuyện bên trong, nhưng là đối với cổ phiếu cũng không nghiên cứu gì nhiều. Nếu để cho hai người bọn họ phụ trách, Ưng tập đoàn có thể rớt thẳng xuống vực thẳm cũng là chuyện có khả năng.

"Công ty không chỉ có ba người chúng tôi, hai người các anh cũng có phần!" Thanh Long trách cứ nhìn Bách Hổ, "Lại không để cho các anh xuất lực, thiếu ngủ một chút lại tới oán trách, ngứa da rồi hả?"

"Là ngứa da rồi!" Sơn Miêu chẳng những không thay Bách Hổ nói chuyện, ngược lại xảo trá cười, đem Bách Hổ đẩy tới trước mặt Thanh Long, "Nên thật tốt giáo huấn một chút cái tên tiểu tử ăn không ngồi rồi này!"

"Sơn Miêu!" Bách Hổ giận đến trừng mắt, Khổng Vũ có thực lực như hôm nay chính anh chỉ dùng bảy thành công lực liền giúp Sơn Miêu vạch ra, "Tôi xem cậu ngứa da mới phải! Có muốn một lát lên trên lầu luận bàn một chút hay không?"

"Không cần!" Sơn Miêu sợ vội khoát tay. Ở trong mấy huynh đệ, trừ Lăng Khắc Cốt bản lĩnh, làm cho nhân gian sợ hãi, phải kể tới Bách Hổ lợi hại, không thế thì đã không để cho Bách Hổ phụ trách nghiệp vụ bảo an, trong đó có rất nhiều giao dịch nguy hiểm, chỉ cần Bách Hổ ra mặt, tất cả OK.

Lão đại thì luôn có câu "Bách Hổ làm việc tôi yên tâm", đủ thấy Bách Hổ ở phương diện này năng lực cao bao nhiêu. Nhớ năm đó, anh ta lấy một địch mười, hơn nữa đối phương tất cả đều là cao thủ đứng ở cấp đầu thế giới, anh ta đều có thể xông ra khỏi bủa vây trùng trùng, còn đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy. Bản lĩnh của bản thân mình ở trước mặt Bách Hổ giống như là công phu mèo quào,ai mà không nhận ra.

Thẩm Đan vẫn đứng ở sau lưng Bách Hổ, dụng tâm nghe cuộc họp của bọn họ. Anh đang học tập, còn đem những điều nghe được ghi tạc vào trong đầu. Năng lực học tập của anh là siêu cường, chỉ mấy câu nói của bọn họ, rất nhanh có thể tổng kết ra một cái tin, bọn họ muốn điều khiển chi phối cổ phiếu, hoặc nói chính xác là chi phối cổ phiếu có tiềm lực. Anh đi theo bên cạnh Bách Hổ cũng đã nhiều tháng, học được rất nhiều thứ, cũng lợi dụng nghe được tin tức kiếm không ít tiền. Dĩ nhiên anh chỉ là len lén mua vào bán ra, không hề để cho bất kỳ người nào biết. Anh muốn trở nên cường đại, anh không nghĩ cả đời chỉ làm một hộ vệ tầm thường.

"Lời của tôi các anh nhớ rồi chứ?" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc hỏi Thanh Long cùng Ngân Báo, chuyện này quan hệ đến phát triển của Ưng tập đoàn, cho nên anh không thể không thận trọng.

"Đã ghi tạc vào đây rồi." Ngân Báo gõ gõ đầu của mình, cười nói.

"Bướng bỉnh!" Lăng Khắc Cốt bị anh chọc cười, "Lúc nào thì anh mới có thể giống như một người trưởng thành?"

"Đời này đã định hình rồi, đời sau đi?" Ngân Báo cười đùa nói.

"Tan họp!" Lăng Khắc Cốt khép Laptop lại, đang muốn rời đi trước.

Sơn Miêu đột nhiên mở miệng: "Lạo đại, cậu thật muốn cưới Thang Mang Lâm?"

"Nếu không còn có thể làm sao? Trong bụng cô ấy mang thai đứa bé của tôi." tròng mắt đen giống như đầm sâu kia của Lăng Khắc Cốt nhìn thẳng vào Sơn Miêu, tinh quang trong đáy mắt lóe lên khiến cho người ta nhìn vào không hiểu được anh nghĩ gì.

Nghe được lời Lăng Khắc Cốt nói, Ngân Báo có chút bất mãn cắn răng. Lão đại khiến Thang Mang Lâm lớn bụng, chuyện này càng nói anh lại cành tức, nhưng anh làm thể nào đem đau thương trong lòng phát ra được.

Phản ứng của Thanh Long hoàn toàn khác biệt với Ngân Báo, anh trực tiếp gỡ mắt kính gọng vàng xuống, dùng một đôi mắt vô cùng sắc bén tinh tường nhìn Lăng Khắc Cốt: "Lão đại đừng nói với tôi đứa bé kia là của cậu. Tôi không tin."

"Thanh Long?" Ngân Báo phi thường kinh ngạc trợn to hai mắt. Lão đại đều chính miệng thừa nhận, Thanh Long sao lại không tin? Chẳng lẽ anh ta biết bí mật gì mà mình không biết?

"Vậy anh nói cho tôi biết, đứa bé kia là của ai?" Lăng Khắc Cốt ngồi trở lại chỗ ngồi, tự nhiên xoay xoay cái ghế, ánh mắt giống như đèn pha một dạng quét mắt mấy người tại chỗ.

"Thanh Long, chớ nói lung tung!" Ai dám để cho lão đại cắm sừng? Muốn chết thảm sao? Bách Hổ không đồng ý ở dưới bàn đạp Thanh Long một cước, ý bảo anh câm miệng.

Ánh mắt Sơn Miêu có chút lóe lên, anh thật muốn lớn tiếng thừa nhận đứa bé kia là của anh. Nhưng Thang Mang Lâm căn bản không cần tình cảm của anh, anh còn thừa nhận làm cái gì? Vì vậy anh chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

"Tôi là không biết, nhưng có người có thể nói cho cậu biết." Thanh Long có điều ngụ ý nói.

"Là ai ?" Ngân Báo muốn biết chân tướng nhất lập tức khẩn trương nhìn Thanh Long, vội vàng hỏi. Ngược lại Lăng Khắc Cốt lại như hoàn toàn không để ý, chỉ là cười cười như đang xem kịch vui.

Thanh Long liếc mắt nhìn thái độ trầm mặc không nói khác thường của Sơn Miêu, nhàn nhạt cười nói: "Chuyện như vậy chỉ có ba đứa bé mới biết. Tôi chỉ là theo trực giác cho là ba đứa bé không phải lão đại. Bởi vì người cậu yêu là bé con."

"Tôi yêu người nào anh lại rõ ràng hơn tôi sao?" Lăng Khắc Cốt không đồng ý hỏi ngược lại.

"Đây là bí mật người địa cầu ai cũng biết." Thanh Long trích dẫn một câu lưu hành lời ca, nửa đùa nửa thật nói.

"Tan họp!" Lăng Khắc Cốt có chút tức giận đứng dậy. Anh không có biện pháp khống chế tâm tình của mình. Đối với Hi Nguyên, anh có loại tình cảm không rõ ràng, anh nghĩ độc chiếm cô, không thể tha thứ trong lòng của cô có người đàn ông khác. Chẳng lẽ đây chính là yêu?

Anh trở lại phòng làm việc của mình, không khỏi khẽ ngâm nga ca khúc đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kia: “Người địa cầu ai cũng biết tôi yêu em”.

Người địa cầu ai cũng biết tôi yêu em

Đó là bí mật công khai

Tôi chỉ thừa nhận em là của tôi duy nhất

Người địa cầu ai cũng biết tôi yêu em

Tôi đã giấu em ở trong lòng

Vô luận năm tháng như thế nào luân hồi không người nào có thể thay thế

Hãy để cho tôi xé lồng ngực ra giao trái tim đưa cho em

. . . . . .

Đột nhiên phát hiện mấy lời ca này thật thích hợp với Lăng đại soái ca của chúng ta, vì vậy liền muốn điên lên.