Vật Vong Ngã

Chương 19: Phác trí mân




Mắt của tôi chỉ vì tìm cậu, tâm lý đau khổ, chỉ là nhìn cậu, trái tim của tôi vì sao lại như vậy mà điên cuồng loạn động.-

Máu tươi nơi cổ họng tràn ra càng nhiều, sắp làm tôi hít thở không thông, quá đau.

Thống khổ bệnh này khiến cho tôi không cách nào khống chế được mà quỳ dưới đất nôn ra máu.

Kim Thái Hanh bỗng nhiên ngồi chồm hỗm xuống ôm lấy tôi thật chặt, vỗ nhẹ lưng của tôi.

Tôi muốn đẩy cậu ấy ra, y phục của cậu ấy đã bị máu của tôi làm dơ, nhưng càng đẩy, cậu ấy trái lại lại càng ôm tôi thật chặt.

Lúc này tôi chỉ cần uống thuốc, cảm giác này chẳng mấy chốc sẽ tốt đẹp.

Tôi không dám, Thái Hanh cậu ấy bây giờ đang ở bên cạnh… Tôi sợ cậu ấy sẽ phát hiện được bệnh của tôi không phải dạ dày xuất huyết.

Mà là ung thư não.

Tôi ra sức mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt lại làm cho tôi kinh hoảng, chuyện gì xảy ra…

Tôi cảm thấy, thị lực tựa hồ đang giảm xuống, trước mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ. 

Ung thư não, còn có thể khiến thị lực giảm xuống.

Tôi vất vả cực kỳ mà nhìn về phía Kim Thái Hanh, tôi nhìn có chút không rõ, chỉ thấy được bóng của cậu ấy.

Tôi dùng sức trừng mắt nhìn, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng.

Không… Tại sao lại như vậy…

Tôi nhất định đang khóc, bằng không sẽ không như vậy, sẽ không… Tôi sẽ không thấy rõ người tôi yêu Kim Thái Hanh…

Tôi làm sao có thể mù? 

“Trí? Trí Mân? Cậu làm sao vậy, làm sao vậy… Đừng dọa tôi, đừng dọa tôi.” Bên tai, giọng Kim Thái Hanh truyền tới.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới, thuốc của tôi… Chỉ có cái này có thể cứu tôi…

Tôi lùi về sau, lấy chai thuốc của tôi, tôi chỉ hy vọng Kim Thái Hanh sẽ không phát hiện mà thôi.

“Trí Mân… Cậu làm sao vậy…” Kim Thái Hanh cũng theo sau, tôi chỉ có thể tăng nhanh tốc độ lùi về sau, vội vàng uống thuốc, sau đó cất lọ thuốc.

Một hồi, Kim Thái Hanh đi đến bên cạnh tôi, nhìn tôi.

Cảm giác nôn ra máu không còn nữa, nhưng thị lực lại không tốt lên bao nhiêu, tôi run rẩy đưa tay ra nhìn.

Rõ ràng… Tôi có thể nhìn thấy vật ở gần, xa một chút lại không nhìn thấy.

Tôi lập tức ngồi sụp xuống đất, hai mắt chỉ có thể nhìn cảnh vậy mơ hồ trước mắt, loại cảm giác đó, thật sự rất khó chịu.

Cảm thấy vai được người ôm, tôi chậm rãi xoay đầu lại, may là tôi còn có thể nhìn thấy Thái Hanh.

Chỉ có điều, biết đâu có thể vài ngày tới, tôi không còn nhìn được nữa?

Nghĩ tới tôi thật sự mù, là thế nào bộ dáng, tôi thật sợ hãi.

“Thái Hanh… Cậu nói tôi nên làm gì? Tôi không lâu nữa có thể phải đi, tôi nên làm gì…”

“Trí Mân, cậu mệt rồi, chúng ta về nhà đi.”

Về nhà?

Hảo, chúng ta về nhà đi.

Tôi bị Kim Thái Hanh ôm chặt, từng bước từng bước đi.

Tôi không dám tưởng tượng tôi sau đó là bộ dạng gì, nếu như bây giờ Kim Thái Hanh tha thứ cho tôi.

Như vậy tôi chỉ có bệnh tình xấu hơn trước, làm cho cậu ấy hận tôi như trước kia, hoặc là, so với từ trước càng thêm hận tôi.

Tôi thật không có tư cách khiến Thái Hanh yêu tôi, bất kể là cách gì.

Đi hai mươi phút mới về đến nhà, đã thấy Trịnh Hào Tích đứng ở nơi đó.

“Trịnh Hào Tích?” Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, mệt mỏi thật sự, không muốn đối với hắn nói lời thừa thãi.

Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là đi tới, nắm lấy bờ vai của tôi, vừa muốn đem tôi kéo qua, Kim Thái Hanh lại ngăn cản hắn.

“Thả ra.” Kim Thái Hanh không có nửa điểm nhiệt độ nói.

“Tôi làm sao phải thả ra, người nên thả ra là cậu đi?” Đối mặt Trịnh Hào Tích khiêu khích Kim Thái Hanh, tôi tàn nhẫn mà hất hắn ra.

“Tôi không muốn gặp anh, anh đi đi.” Trước đây rất sớm, tôi đã phát hiện, hắn căn bản cũng không yêu tôi, chẳng qua là muốn tôi thỏa mãn hắn thôi.

“Có đúng không? Trí Mân.” Trịnh Hào Tích bỗng nhiên nở nụ cười, “Cậu làm như vậy là muốn tôi đem bí mật của cậu nói ra sao?”

Hắn làm khẩu hình, Kim Thái Hanh không có đoán được, nhưng tôi liếc mắt một cái liền biết: Ung thư não.

Tiểu nhân hèn hạ, tôi không muốn thuận theo hắn, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, tôi chỉ có thuận theo hắn.

Tôi chậm rãi đem tay Kim Thái Hanh trên bả vai tôi buông xuống, đi đến bên cạnh Trịnh Hào Tích.

“Phác Trí Mân, cậu!” Kim Thái Hanh khiếp sợ cùng phẫn nộ.

Tôi chỉ có không ngừng giải thích: “Thái Hanh, xin lỗi, xin lỗi, tôi đi chẳng mấy chốc sẽ về, chờ tôi một lúc…” 

Tôi như vậy bị Trịnh Hào Tích mang đi, tôi thực sự hối hận, thật sự không nên đem bệnh tình của chính mình nói cho hắn biết.

Hiện tại, bệnh này, thành thủ đoạn uy hiếp tôi của hắn, chẳng lẽ lạilại giống như kiểu trước đây bị hắn uy hiếp sao?

Trịnh Hào Tích dẫn tôi tới một quán cà phê, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuốngxuống.

“Nói đi, tôi không cùng anh tốn thời gian nữa.” Trịnh Hào Tích không để ý chút nào, chỉ kêu người phục vụ gọi hai phần cà phê, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ.

“Trịnh Hào Tích, anh đến cùng muốn làm gì, nói nhanh một chút, đừng giả ngu.” Tôi phẫn hận nhìn hắn.

Chỉ thấy Trịnh Hào Tích xoay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi nói: “Tôi chỉ muốn cậu theo tôi một thời gian, coi như làm người yêu của cậu.”

Tôi bỗng nhiên muốn cười, đến nay tôi đều nhớ Trịnh Hào Tích trong bệnh viện nói cái gì.

Cái gì người yêu? Cái gì cùng anh một hồi?

“Anh không phải rất yêu Chính Quốc sao? Làm sao tới tìm tôi? Sao không ra nghĩa địa nhìn anh ấy.” Tôi muốn chọc giận hắn.

Cà phê đã bưng lên, hắn cười híp mắt nhìn ta, tựa hồ nhắc tới Chính Quốc không một chút nào sẽ thương tâm.

“Tôi đương nhiên yêu Chính Quốc a, bởi vì cậu chính là cậu ấy a, cậu là người yêu người yêu của tôi.” Trịnh Hào Tích bưng ly cà phê khẽ nhấp một ngụm.

“Trịnh Hào Tích anh điên rồi có đúng không!” Tôi kinh hô, vừa muốn đứng lên rời đi, lại bị hắn kéo tay.

“Cà phê đã bưng lên không uống sao được?” Tôi không muốn để ý đến hắn, vừa muốn đi, hắn liền nắm chặt tay của tôi: “Trí Mân, đừng quên, tôi có nhược điểm của cậu.”

Tôi nỗ lực khống chế lửa giận đáng sợ trong lòng.

Tuy rằng tôi biết, dù cho tôi thật sự bộc phát ra, cũng đánh không lại hắn.

Không sai, hắn có nhược điểm của tôi, chính là bệnh của tôi.

Tôi đáng lẽ phải biết từ sớm, nói cho hắn biết sẽ hại tôi.

Tôi lại lần nữa ngồi xuống, cầm ly cà phê trước mắt toàn bộ đổ vào miệng.

Chất lỏng nóng bỏng làm cổ họng của tôi rất đau, nhưng tôi không một chút nào quan tâm những thứ này.

“Hảo, anh hài lòng chưa?” Tôi rút giấy lau miệng, sau đó đứng dậy rời khỏi.

“A, Phác Trí Mân.” Trịnh Hào Tích một tiếng này khiến tôi ngừng lại.

“Cậu bây giờ là không muốn tôi đem bệnh tình của cậu nói cho Kim Thái Hanh, đúng không?”

Xác thực, tôi hận hắn không thể ngay bây giờ mất trí nhớ, chết càng tốt hơn.

“Tôi có thể đáp ứng cậu, chỉ có điều cậu phải trao đổi một thứ khác — mỗi ngày bồi tôi, cậu có thể ở bên cạnh Kim Thái Hanh, nhưng khi tôi vừa gọi cậu, cậu nhất định phải đến bên tôi.”

“Anh thật hèn hạ! Tôi…” Phút chốc, tôi cảm thấy đầu rất đau, phải vịnh vào bàn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. 

“A, tôi quên mất.” Tôi nghe giọng Trịnh Hào Tích, cũng là âm thanh tôi nghe được cuối cùng.

“Cậu không biết đi, tôi có bỏ thuốc trong cà phê của cậu.”

Sau đó, tôi liền không còn cảm giác.