Vây Tích

Chương 13: Một centimet




Chương 13: Một centimet

Edit:Ninh Hinh

Trong căn trọ , Khương Nguyệt thoải mái dựa vào Hứa Khuynh Tích cùng nhau xem gameshow.

Đêm nay bạn trai rất biết chăm sóc, cơm chiều toàn bộ là dựa vào sở thích của cô ấy mà làm, thậm chí sau khi ăn xong còn làm điểm tâm ngọt .

Theo ý kiến ​​của Khương Nguyệt , 《 Lolita 》 là một tác phẩm rất được mong đợi, vì vậy nó rất thích hợp để xem cùng Hứa Khuynh Tích vào đêm nay.

Mà trong đầu Hứa Khuynh Tích thì đều là câu nói kia —— "Lolita, ánh sáng của cuộc đời tôi, ngọn lửa của khát vọng ..."

Và câu nói này khiến anh không hiểu sao lại nghĩ đến  Côn Tế,  buổi sáng lên giường cô lộ ra đôi chân trắng nõn cùng làn váy màu đen .

Là do thói quen sao? 

Giờ đây khi nghĩ đến Côn Tế, thứ xuất hiện trong đầu anh không còn là sự ghê tởm chán ghét hay cảm giác hèn mọn chịu tội mà là Côn Tế, chỉ riêng mình cô mà thôi.

Sau khi tiễn cô về nhà vào buổi trưa, cô  đột nhiên hỏi anh rằng liệu đêm nay anh có về không?

Khi đó anh không nghĩ sẽ trả lời, nhưng cuối cùng vẫn là lên tiếng.

Nhìn cô yên lặng lên lầu,  hình bóng đó đến bây giờ vẫn có thể được nhớ lại rõ ràng.

Vô thức cau mày , Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, cho rằng anh không thích bộ phim này nên cô vội vàng đứng dậy khoanh tay che khuất tầm nhìn của anh.

"Thân ái, hôm nay là  thất tịch..." Cô mềm mại ám chỉ "Chúng ta...cùng nhau ngủ đi..."

Ánh mắt anh thâm trầm, cúi đầu chăm chú nhìn Khương Nguyệt.

Bạn trai nhà mình trước nay luôn trầm mặc ít lời, Khương Nguyệt mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết , cô ôm lấy cổ anh hôn lên .

-----

Hôm nay giữa trưa chơi xấu như thế, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy không thoải mái, Côn Tế ngồi trên xích đu trong sân lắc lư qua lại,  ánh mắt cô phóng xa, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện ban ngày  .

Tuy rằng Khương Nguyệt không có công kích cô thẳng thừng nhưng cô ấy  đã áp dụng cách trả thù vô hình nhất  chính là Thất Tịch cùng Hứa Khuynh Tích qua đêm.

Gió thổi qua làm Côn Tế rùng mình một cái, hết cơn mưa này đến cơn mưa khác, thậm chí khi đã tạnh rồi thời tiết còn lạnh hơn, đặc biệt là 11 giờ khuya.

Nhất định đêm nay Khương Nguyệt sẽ phát Weibo,  Côn Tế nhấp mở Weibo và  tìm tên Khương Nguyệt trên thanh tìm kiếm, ngựa quen đường cũ mà nhấp vào.

Quả nhiên, có hai bức ảnh, một bức là một bữa tối quá mức phong phú, bức còn lại dĩ nhiên là bóng dáng Hứa Khuynh Tích đang mang tạp dề đứng ở phòng bếp .

"Tôi có một người bạn trai tốt, và tôi sẵn lòng trao cho anh ấy một đêm tuyệt vời nhất . "

Côn Tế tiếp tục mỉm cười đọc nó nhưng kỳ thật trái tim của cô đã đau đến mức chết lặng, có thể cười chính là tự mình tỏ ra mình đang rất ổn.

Không sao cả mà đúng không, cô hẳn là không nên nghĩ đến , đừng buồn,đừng đau khổ,  điều đó không đáng đâu , không được đau lòng, nhất định không, Côn Tế lại bắt đầu sắm vai một người khác tới cảnh cáo khuyên giải chính mình.

Có lẽ từ lâu cô đã không biết đâu mới là con người thật của mình.

Điện thoại trượt xuống đất, Côn Tế lại  rùng mình , cô run rẩy từ đầu đến chân,và cô không thể kiềm chế được.

Một cơn gió thổi qua, bụi hồng bên cạnh phát ra âm thanh sột sạt , Côn Tế  vô thức quay đầu lại nhìn.

Những bông hồng đen đều hé nở, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.

Xét cho cùng, cô chỉ là một cành hoa hồng, khát vọng chờ đợi có một ngày Hứa Khuynh Tích có thể nhìn thấy,  hoặc là có một ngày trong lúc vô tình anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ và vô tình chú ý tới nó.

Tuy rằng Thất Tịch vốn không thuộc về cô, nhưng không thể không trồng một mảnh hoa hồng, hy vọng rằng chúng có thể nở rộ bên dưới cửa sổ của anh.

Lời tỏ tình thầm lặng nhất, cô hy vọng rằng anh vĩnh viễn không biết.

Không biết, bởi vì anh mới sinh bạo lực.

Tát, ném ly , bóp cổ , dùng gối đầu khiến anh không thể thở được...

Cô ghét bạo lực, nhưng chính cô lại muốn sử dụng những gì cô ghét ở trên người Hứa Khuynh Tích, làm anh tức giận, bởi vì cho tới nay anh đều quá mức lãnh đạm,lãnh đạm đến mức dường như đối với cô ,anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ dao động.

Ở trong lòng anh, cô nhất định là một con quái vật  thần kinh có vấn đề , bởi vì  nhìn xem, bạn gái anh dịu dàng đến nhường nào cơ mà.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Côn Tế đã rất  muốn khóc, cô nghĩ ở trong lòng anh, cô nhất định là một người xấu xa nhất.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn anh sẽ không biết được bí mật ấy, mà cho dù biết cũng sẽ  không tin.

Không tin một người đã đối xử mình vô cùng tệ bạc ?

Một người luôn lạnh nhạt khi về nhà,  sẽ chú ý tới mảnh hoa hồng cùng bí mật của cô sao.

Không.

Điều đó không thể nào.

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đêm đã khuya, tối như vậy, Hứa Khuynh Tích thật sự sẽ không trở về.

Côn Tế xuống xích đu, đứng dưới gốc cây nhìn hoa hồng đang nở, cuối cùng bước tới quay người lại, nhắm mắt ngả người ra sau.

Tự do rơi xuống.

Những chiếc gai nhọn hoắt làm xước chiếc cổ mảnh mai ,nhưng mùi thơm của hoa hồng lại làm tê liệt tất cả các giác quan.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, khi một cơn gió thoảng qua, một bóng người lướt qua cánh đồng hoa hồng chợt dừng lại.

Một tiếng thở dài bất lực ẩn hiện trong âm thanh đung đưa của những chiếc lá hồng rồi cuối cùng biến mất không thấy.

Một đôi tay rắn chắc nâng cơ thể đang lạnh băng kia khỏi bụi hồng.