Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 346: Môn phái thần bí




Vào chạng vạng tối vào tháng tám phía Nam, mặt trời vẫn rực rỡ, Lâm Phi đưa Hứa Vi đi ăn kem để giải tỏa tâm trạng.
- Ưm…
Sau khi bước vào cửa hàng kem, Hứa Vi nhoẻn miệng cười với đôi môi đỏ có dính chút chocolate, vui vẻ nói ;
- Tối nay không cần đi uống rượu nữa. Chị thấy ăn kem xong như được trở về tuổi thơ, tự nhiên cảm thấy rất vui.
Lâm Phi mỉm cười dùng thìa quấy cái khay, ánh mắt vô tình liếc sang bên kia đường thấy một kẻ đang hút thuốc bên đường.
Hắn đã sớm có cảm giác đang có người theo dõi nhưng hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Theo suy đoán của hắn, tên kia chắc chắn là tai mắt của Lý Diễm, quả nhiên gã không chịu bỏ qua.
Đuổi gã đi sớm không bằng để lại quan sát xem gã sẽ giở trò gì. Lúc đó giải quyết để tránh hậu họa về sau.
- Không! Đi uống rượu đi!
Lâm Phi không muốn Hứa Vi rời khỏi hắn trong lúc này. Trong tình huống này, khá nguy hiểm đối với một người con gái :
- Em cũng muốn uống vài li, gần đâu nhiều chuyện phiền phức quá.
Hứa Vi ngẩn người, rồi nhanh chóng nở nụ cười ;
- Nói như ông già thế. Thì ra người như Skael đây cũng có lúc phiền muộn sao?
- Chuyện phiền muộn của em nhiều lắm. Nó như một vòng tròn, nếu vòng tròn nhỏ thì điểm tiếp xúc bên ngoài cũng ít, nhưng vòng tròn to thì điểm tiêó xúc với bên ngoài càng nhiều, những việc phải cân nhắc suy nghĩ cũng thế mà nhiều hơn.
Lâm Phi nói.
Hứa Vi đưa một miếng kem vào miệng, hai má phồng lên như cái bánh bao, quay sang phía Lâm Phi nói :
- Giả vờ trầm mặc gì chứ? Chị đi uống rượu cùng em là được chứ gì.
Lâm Phi cười một tiếng. Có lẽ như Hứa Vi nói, ăn kem khiến người ta nhớ về thời ấu thơ.
Màn đêm buông xuống, hai người lái xe đến một quán bar cao cấp ở Lâm An, đa phần đều là tầng lớp quan chức, thành phần tri thức, không có khói thuốc mù mịt.
Hứa Vi dù sao cũng đã lăn lộn nhiều trong các mối quan hệ công chức, tửu lượng chẳng cần phải nói. Cả hai người đêu dùng loại rượu nồng độ cao khiết mạch Whiskey, nói những chuyện thú vị của công việc. Hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Đã hai giờ trôi đi, hai má lúm đồng tiền của Hứa Vi đỏ ửng, một ngày làm việc mệt mỏi đang dần cảm nhận rõ rệt, cô muốn về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Phi thấy tên theo dõi bọn họ vẫn đang lén lút trong quán bar, cũng khâm phục sự kiên nhẫn của bọn họ, đến giờ vẫn chưa hành động.
Vì sự an toàn của Hứa Vi nên Lâm Phi chủ động muốn đưa cô về nhà.
Theo lý thuyết thì uống rượu xong không thể lái xe nhưng Lâm Phi có mối quan hệ với Bạch Hân Nghiên nên chuyện này cũng không là gì.
Chỗ ở của Hứa Vi do Tô Ánh Tuyết sắp xếp, ngược hướng với Thiên Lan sơn trang, là một khu chung cư mới xây dựng ở gần phía Tây Bắc Lâm An, khung cảnh tươi đẹp, mọi thiết bị đồ dùng đều đầy đủ.
Hứa Vi còn có một căn biệt thự nhỏ, điều kiện ở đó thì khỏi phải nói nhưng đối với một người con gái thì có lẽ có chút lạnh lẽo.
Lâm Phi mở xe, phóng đến bên ngoài phòng Hứa Vi.
Vừa đỗ xe thì thấy phía sau có hai xe vẫn đi theo sau, bật đèn chiếu xa như tám mặt trời rọi lại, vô cùng chói mắt.
Từ trong xe, có bảy tám tên nam nhân khôi ngô bước ra, vẻ mặt không có thiện ý đi về phía xe của Lâm Phi.
Khóe miệng Lâm Phi khẽ nhếch lên vui vẻ. Bọn này quả nhiên đã ra tay, hóa ra đợi Hứa Vi về nhà.
- Ơ, sao thế? ….Bọn họ muốn làm gì?
Hứa Vi vừa ngủ được một lát nhưng thấy chói mắt nên đã tỉnh, mở mắt có chút choáng váng.
Lâm Phi nhẹ giọng nói ;
- Chị đợi ở xe, không được nhúc nhích, để em xử lí là được rồi.
Không đợi Hứa Vi trả lời, Lâm Phi liền đi xuống xe.
Lúc này, một chiếc xe Mercesdes-Benz G55 xuất hiện một tên nam nhân đeo kính vàng. Chính là Lý Diễm.
Nhưng điều khiến Lâm Phi chú ý hơn chính là bên cạnh gã còn có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, để râu quai nón, tóc buộc cao, mặc chiếc áo dài màu tím.
Trang phục của tên nam nhân này có chút giống đạo sĩ nhưng lại không phỉa cách ăn mặc của đạo sĩ chính thống, trông không ra thứ gì cả.
Mấu chốt chính là, gã ta là cổ võ giả của Tiên Thiên cảnh giới.
- Hành sư huynh, tên khốn này hôm qua suýt bóp chết đệ. Chút nữa bọn kia làm không được việc vẫn phải mời sư huynh ra tay báo thù cho tiểu đệ. Mọi việc xong xuôi ổn thỏa đệ sẽ đa tạ hậu hĩnh.
Lý Diễm đắc ý nói.
Tên đạo sĩ nhẹ nhàng vuốt râu, khinh thường nhìn bộ mặt nịnh nọt của Lý Diễm, kiêu căng nói :
- Người này không có chút chân khí nào. Một tên phế vật như vậy mà cũng cần vi huynh đến. Lý sư đệ, cho dù chỉ là đệ tử ghi danh nhưng như thế nào mất mặt môn phái ta quá.
- Dạ! Dạ… Hành sư huynh nói có lý. Đệ cũng muốn học để có chút bản lĩnh. Đệ mới nhập môn không lâu, lại không được Trưởng lão coi trọng như huynh nên cũng có chút kém cỏi.
Lý Diễm ra vẻ tiếc nuối.
Đạo sĩ hừ hừ nói :
- Nhanh sai người của đệ hành động đi. Nếu làm không xong thì vi huynh sẽ rat ay giúp đệ. Niệm tình đệ chuẩn bị đồ tốt cho huynh, nên hôm nay huynh sẽ làm chủ cho đệ.
Sau khi được đồng ý, Lý Diễm vui vẻ quay sang mấy tên bạn bè của gã sai bọn tay sai làm việc.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau xử thằng nhãi kia cho ta.
Thấy vậy Hứa Vĩ cũng đã hiểu tại sao Lâm Phi một mực muốn đưa cô về, thì ra hắn đã biết bọn Lý Diễm muốn ra tay.
Nhưng người con gái này cũng biết thân thế của Lâm Phi, cô cho rằng những người này chẳng thể làm khó nổi Lâm Phi nên yên tâm ngồi trong xe quan sát, miệng khẽ nở nụ cười. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, thì ra cảm giác được bảo vệ che chở cũng rất thích.
Thực sự Lâm Phi cũng không coi bọn người kia ra gì. Sauk hi dùng thần lực đánh giá, chân khí của tên đạo sĩ họ Hành này là loại mà hắn chưa từng gặp.
Trên đời này, những công pháp mà hắn không biết rất ít. Xem ra lai lịch của tên đạo sĩ này không hề đơn giản.
Một đám tay sai chạy đến, bọn họ còn chưa kịp “múa chân múa tay” gì liền bị Lâm Phi tát cho mỗi ngừoi một cái, thân ảnh của Lâm Phi nhanh như dòng điện chạy qua đầu mỗi người, cả đám tay sai kêu rống thảm thiết. Bọn chúng còn chưa hiểu Lâm Phi đánh chúng như thế nào thì đã thấy mặt mũi đau rát, loạng choạng ngã xuống đất.
Lâm Phi cũng không có hứng muốn giết những kẻ nào. Hắn đi thẳng về phía tên đạo sĩ.
- Ngươi là người của môn phái nào?
Lâm Phi tò mò hỏi.
Tên đạo sĩ và Lý Diễm có chút kinh hãi. Bọn họ còn chưa hiểu Lâm Phi đánh những kẻ kia như thể nào.
Lý Diễm sợ hãi trốn ngay sau tên đạo si, còn tên đạo sĩ như không thể tin nổi vào mắt mình.
- Ngươi là ai? Không có chân khí sao lại có sức mạnh kì lạ như vậy?
Lâm Phi nhếch miệng nói :
- Ta đang hỏi ngươi, chưa cho ngươi hỏi ta. Nếu ngươi không nói ta cũng không ép…dù sao hôm nay hai ngươi cũng đều phải chết.
- Haha ! Nực cười! Đạo gia Hành Càn Vũ. Nói cho ngươi biết tên ta kẻo chút nữa xuống hoàng tuyền lại thành quỷ chết oan.
Hành Càn Vũ thấy Lâm Phi ngày càng tiến gần liền vận Tiên Thiên chân khí, hai tay ôm cái bóng chân khí màu tím trước ngực.
- Thiên hồng loạn vũ!
Nghe một tiếng quát chói tai, hai tay Hành Càn Vũ hướng về phía Lâm Phi. Bóng chân khí màu tím biến thành vô số bông hoa tạo thành một biển hoa trước mặt Lâm Phi.
Nhưng khi tách khỏi biển hoa, những bông hoa hồng có gai này phát ra một luồng chân khí sắc nhọn thấu xương.
Dường như muốn dùng cả biển hoa để mai táng.
Lâm Phi cảm thấy có chút hứng thú. Chiêu thức này tuy rằng không có chút tính năng sát thương nào đối với hắn nhưng đối với những võ giả ở các môn phái cổ nên cẩn thận hơn chút.
Bởi trong các chiêu pháp đều hàm ẩn những kĩ thuật kì môn độn giáp, phá vỡ từ trường của “cửa thương “ và “ cửa sinh” trong bát môn cát hung, khiến chân khí đối phương gặp trở ngại hơn nữa còn ảnh hưởng tới ý chí chiến đầu của võ giả.
Chỉ bằng những chiêu thức ấy, thì sư môn của gã này chắc chắn không phải là môn phái ngàn năm Thiếu Lâm Côn Lôn. Hơn nữa những sách điển tịch về võ thuật cũng chưa hề nghe về môn phái này.
- Thú vị!
Lâm Phi chỉ khẽ cười. Những chân khí trong bông hoa hồng này rơi xuống người hắn nhưng ngoại trừ quần áo bị rách thì cơ thể hắn không hệ bị làm sao mà còn từng bước từng bước tiến về tiếp cận Hành Càn Vũ.
Hành Càn Vũ kinh hãi như thể nhìn thấy quái vật. gã đường đường là cao thủ Tiền Thiên, trên thế gian này có thể đi đứng hiên ngang sao lại gặp một kẻ trông thì bình thường nhưng có thể chống lại Tiên Thiên chân khí?
Gã nghĩ thầm cho rằng bản thân gặp phải cao thủ ẩn thế? Không dám do dự, gã lấy từ tay áo ra một vật hình như được làm từ da động vật, lớn bằng lòng bàn tay, bắt đầu di chuyển chân khí.