Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 363: Ăn mảnh




Mọi người lại nhìn về phía Lâm Phi, không ít người trong lòng còn bất mãn, nhưng lúc này không có cách nào thể hiện năng lực của mình, nên chỉ đành rầu rĩ không lên tiếng.

- Lâm Phi, cậu nói giờ phải làm thế nào, có cần lập tức phẫu thuật không?

Phương Hải Triều và Phương Nhã Nhu đều vội vàng nhìn hắn.

Lâm Phi gật đầu nói:

- Căn cứ vào tình hình hiện tại, dùng alpha-receptor blockers, trong vòng hai tuần có thể thạm thời ngăn chặn hormone phóng thích, nhưng công năng của tim sẽ giảm mạnh, nếu không lấy ra u, thì tim sẽ suy kiệt. Nên xác thực là cần phẫu thuật ngay.

- Vậy còn chờ gì nữa? Mau chóng sắp xếp!

Phương Hải Triều cũng không hiểu những thứ này, chỉ biết là tình hình rất nghiêm trọng.

Nhưng Lâm Phi lại bảo ông đừng vội, chỉ lên tấm phim, nói:

- Đây không phải là phẫu thuật đơn giản, mọi người xem, u bao trùm lên tim, nếu không lấy ra hết, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Bởi vì lồng ngực rất dễ thấm hút, không mổ ra xem, sẽ không có cách nào biết được u bị bao trùm đến mức nào. Một khi làm phẫu thuật, u khuếch tán dẫn đến xuất huyết, có thể chết trên bàn phẫu thuật.

Nghe Lâm Phi nói như vậy, một đám chuyên gia cũng trở nên nghiêm túc. Bọn họ nghe ra được, Lâm Phi rất rõ ràng bệnh tình, nói có căn cứ.

Viện trưởng Dương lúc này cảm khái nói:

- Độ khó của ca phẫu thuật này chỉ sợ là cấp quốc tế, một khi phẫu thuật, không có cách nào quay đầu lại.

- Còn một vấn đề nữa, không chỉ là việc động dao của bác sỹ chính có độ khó lớn.

Lâm Phi nói tiếp:

- Trong quá trình phẫu thuật, một khi đụng phải u, sẽ khiến huyết áp tăng vọt, lúc lấy u ra, huyết áp sẽ lại giảm mạnh, trong cả quá trình này, người gây tê phải nắm được “độ”, không thể xảy ra sai sót gì…các người có thể tìm được người gây mê có kỹ thuật như vậy không?

Lời vừa nói ra, mọi người đều im bặt, không ai đề xuất ra được một người thích hợp.

- Phải là bác sỹ gây mê cấp quốc tế, trong nước chúng ta rất ít.

Viện trưởng Dương đau đầu nói.

- Hơn nữa thực lực của bác sỹ phẫu thuật chính cũng phải tương đương với bác sỹ gây tê, phải phối hợp ăn ý, nếu không sai một ly đi nghìn dặm.

Lâm Phi giơ tay, cười ha hả:

- Các vị, hay là như vậy đi, ca phẫu thuật này giao cho tôi đi, tôi quen biết vài bác sỹ gây mê giỏi, sau đó tôi sẽ là người mổ chính, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Mọi người đều nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt kinh ngạc, cảm thấy người này điên rồi, nếu không tại sao ca phẫu thuật khó thế này cũng dám nhận?

- Lâm tiên sinh, cần phải biết rằng, nói là một chuyện, làm phẫu thuật lại là một chuyện khác. Xin hỏi cậu có lý lịch làm nghề y, bao gồm các loại giấy tờ hành nghề không? Nếu không có mà cậu dám nhận làm ca phẫu thuật này, sợ rằng….

Một giáo sư đeo kính gọng đen, tóc điểm hoa râm nói.

Lâm Phi ngây người một hồi, có chút buồn rầu sờ lên trán:

- Giấy phép à…tôi nhớ là trước đây tôi có, nhưng chẳng biết vứt ở đâu rồi ấy, nhưng nếu mọi người cần nhìn cái đó, tôi đi bổ sung một cái là được rồi.

Một đám người đều dở khóc dở cười, thì ra Lâm Phi không có giấy phép, mà chỉ là “thầy lang”. Theo bọn họ thấy, người trẻ tuổi này hơn nửa là không biết lý thuyết nghề y, chỉ là khoe khoang mà thôi.

Phương Hải Triều cũng cau mày, ông ta cũng cảm thấy không ổn. Lâm Phi giết người lợi hại, ông ta tin, nhưng Lâm Phi nói muốn động thủ phẫu thuật cứu người, ông ta không dám tin tưởng.

Nhưng vào lúc này, Phương Nhã Nhu lại lên tiếng:

- Con tin Lâm Phi, nếu anh ấy nói có thể, chắc chắn là có thể!

Lâm Phi không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Phương Nhã Nhu, ánh mắt Phương Nhã Nhu nhìn hắn tràn đầy lòng tin và kiên định, tựa như đặt toàn bộ niềm tin lên hắn.

Trong lòng Lâm Phi có chút ấm áp, mặc dù không tiếp xúc với Phương Nhã Nhu nhiều, nhưng người phụ nữ này luôn có lòng tin với hắn, cô không hỏi gia cảnh của hắn, cũng không hỏi quá khứ của hắn.

Chỉ cần hắn nói gì, cô liền phối hợp với hắn, hắn muốn làm gì cô cũng tận lực thỏa mãn, hiện tại hắn nói có thể cứu mẹ của cô, cô cũng tin tưởng không chút nghi ngờ, dù hắn không có chứng chỉ hành nghề.

Lâm Phi phải thừa nhận rằng, cảm giác khi ở cùng với Phương Nhã Nhu không giống với những người phụ nữ như Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi, không cần hắn phải cười nịnh nọt, cũng không cần hắn phải đi thương yêu, nâng niu.

Cô gái này có mặt độc lập, kiên cường, nhưng khi ở bên nhau, luôn mang lại cho hắn cảm giác như mưa phùn mùa xuân, rất nhu hòa.

Lâm Phi nhớ tới chủ đề vừa thảo luận ở Phương gia, nếu Phương Nhã Nhu trở thành bạn gái của hắn, hắn có từ chối hay không…

- Nhã Nhu, đừng nói linh tinh nữa, con không hiểu Lâm Phi, cái cậu ta am hiểu không phải là những thứ này…

Phương Hải Triều cảm thấy con gái mình đã nhìn Lâm Phi quá đơn giản, không hiểu nội tình nên ông phải lên tiếng cắt ngang.

Để Lâm Phi đi nghiên cứu vật chất S, ông tin tưởng hắn, nhưng làm phẫu thuật ngoại khoa, là lĩnh vực hoàn toàn khác, Phương Hải Triều không dám mang tính mạng của vợ mình ra đùa.

Những bác sỹ khác cũng gật đầu tán động, cho rằng không thể để Lâm Phi mang Lưu Oánh Oánh ra làm “vật thí nghiệm”.

- Phương tướng quân, thật ra ở Kinh Thành, mặc dù bệnh viện chúng tôi không có bác sỹ ngoại khoa tim và bác sỹ gây mê đủ ưu tú, nhưng không có nghĩa là bệnh viện khác cũng không có.

Vị giáo sư đeo gọng kính đen cười nói.

Phương Hải Triều nghe xong, ngẫm nghĩ rồi hỏi:

- Là nói…Trang gia?

- Đúng vậy, trong bệnh viện tư nhân của Trang gia, bác sỹ có chuyên môn cao không ít. Nói về phẫu thuật lần này, giáo sư Hàn Thiệu Phong của bệnh viện Trang gia, đã từng có vài chục luận văn về bệnh tim, có tiếng trong và ngoài nước.

- Hơn nữa bác sỹ gây mê Trang Diệc Huy, con cháu Trang Gia cũng từng được mời đi lĩnh giải thưởng Nobel, là bác sỹ gây mê cấp quốc tế giỏi nhất nước ta. Nếu để bọn họ phối hợp làm ca phẫu thuật này, tôi cho rằng chúng ta có thể yên tâm…

Nghe đến đây, Phương Hải Triều sắc mặt có chút khó xử, bọn họ vừa định từ hôn với Trang gia, nếu lần này phải nhờ người của Trang gia giúp đỡ, e là không được ổn cho lắm.

Mặc dù nói lương y như từ mẫu, nhưng ca phẫu thuật có độ phức tạp cao này chẳng may xảy ra sai sót nhỏ gì, không thể cứu sống người, vậy cũng không có cách nào nói bọn họ này kia, bởi vì vốn là không dám bảo đảm thành công tuyệt đối.

Thậm chí bọn họ cố ý không tận lực trong quá trình phẫu thuật, người ngoài cũng không thể nhìn ra được.

Nhưng tình hình của ngày hôm nay, nếu không mời bọn họ đến, tìm bác sỹ và bác sỹ gây mê trên thế giới, không phải là chuyện dễ dàng, kéo dài lâu, càng khó khăn hơn.

Phương Nhã Nhu mặt lộ vẻ thê lương, thấy Phương Hải Triều đang do dự không quyết, cô nói:

- Cha, chỉ cần bọn họ có thể bảm đảm chữa trị được cho mẹ, những thứ khác, có thể nói chuyện…

Lâm Phi ngạc nhiên. Ý của Phương Nhã Nhu vẫn là đi theo con đường cũ, để cứu Lưu Oánh Oánh, sẽ gả Phương Nhã Nhu vào Trang gia?

- Sao vậy, không phải tôi nói là tôi có thể làm sao? Tôi tìm bạn tôi đến là được rồi, các người cứ phải xem giấy chứng nhận mới được hay sao?

- Lâm Phi, cậu đừng làm loạn thêm nữa, tôi xin cậu đấy.

Phương Hải Triều giọng nói có vài phần khẩn cầu:

- Tôi tin cậu là nhân vật đứng đầu về phương diện khoa học Não, nhưng lần này là bệnh tim, tôi không thể để vợ mình gặp nguy hiểm.

Lâm Phi cười khổ, mặc dù cảm thấy người này quá nhát gan, nhưng nghĩ kỹ lại thì dù sao cũng là người thân của ông ta, không dám mạo hiểm cũng là lẽ thường.

Loại chuyện này, tốt nhất là cả hai phải tình nguyện.

Trên thực tế, nếu không phải khối u của lần này quá lớn, thì hắn có thể thử phương pháp cắn nuốt, hấp thu những tế bào này. Mặc dù có chút ghê sợ, nhưng cũng xem là biện pháp hữu hiệu.

Nhưng, khối u lần này quá lớn, hơn nữa là tim của người bình thường, sức khỏe bình thường lại yếu, hắn không dám đảm bảo, năng lực cắn nuốt không làm hại tới Lưu Oánh Oánh, cho nên, phẫu thuật là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ tiếc là, Phương Hải Triều không tin hắn, còn Phương Nhã Nhu cũng không thể làm chủ.

Lúc đi ra khỏi phòng họp, Phương Nhã Nhu nói với hắn bằng giọng áy náy:

- Tôi biết điều anh nói chắc chắn là thật, từ trước tới giờ anh không làm người ta phải thất vọng…nhưng lần này tôi không làm chủ được, bà ấy là mẹ của tôi, nhưng cũng là vợ của cha tôi…

Lâm Phi nói:

- Tôi hiểu, bất kể kết quả có thế nào, nếu cô không muốn gả cho tên Trang Diệc Phàm kia, tôi đều có thể giúp cô. Bọn họ là bác sỹ, cứu mẹ cô cũng là chuyện đương nhiên, không cần phải cảm thấy mình nợ ân tình của người khác.

Phương Nhã Nhu mím môi, trong lòng thầm thở dài. Việc này đâu có đơn giản như vậy, nếu bản thân cô không hứa gả cho Trang Diệc Phảm, đâu có thể đảm bảo người của Trang gia sẽ tận tâm tận lực.

Nhưng cô vẫn rất cảm kích khi nghe Lâm Phi nói vậy, hít sâu một hơi, cười gượng:

- Tôi vẫn phải cảm ơn anh đã giúp chúng tôi chẩn đoán ra bệnh của mẹ mình. Mặc dù đã rất tối rồi, nhưng tôi muốn mời anh đi ăn cơm, thế nào?

Lâm Phi nhìn đồng hồ, cười cười lắc đầu:

- Không được rồi, tôi còn việc khác phải làm, bữa tối, tự tôi đi ăn là được rồi…

- Tại sao lại một mình anh đi ăn? Anh đến kinh thành, không phải nên để chủ nhà là tôi đãi anh sao?

Phương Nhã Nhu làm ra vẻ không vui.

Lâm Phi đành phải viện lý do:

- Tôi có chút chuyện phải làm, phải đi gặp mấy người bạn, đều là nam, cho nên…

- Sao không nói sớm, tôi còn tưởng rằng anh ghét bỏ tôi.

Phương Nhã Nhu cũng không nghĩ nhiều, thấy Lâm Phi nói vậy nên tin ngay.

Trong lòng Lâm Phi cũng thầm vui mừng, người phụ nữ như Phương Nhã Nhu cũng không tồi, hắn nói gì cô cũng tin, bất kể là ngốc thật hay giả vờ, đây chính là ưu điểm của cô.

Hắn cũng không phải không muốn cùng dùng cơm với Phương Nhã Nhu, chỉ là cái hắn muốn “ăn”, phụ nữ không thể ăn được.