Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 74: Xem ra không thể che giấu nổi




Nói tới Lăng Huyền Uyên bên này, hiện giờ đã không phải lo lắng chuyện đưa người cách xa chỗ nguy hiểm nhất, xuất xử kiếm pháp gia truyền tinh diệu, lại có Huyền Thiết Kiếm ở trong tay, khiến cho kẻ mặc áo đen khó khăn nếu muốn đến gần hắn.

Kẻ mặc áo đen chuyển công thành thủ, nén có suy nghĩ muốn rời khỏi.

Lăng Huyền Uyên dừng tay ra chiêu, nói: “Ngươi không phải Hỏa Phong.”

Kẻ mặc áo đen cũng không vội vã muốn chạy, nói: “Ta chính là Hỏa Phong.”

Lăng Huyền Uyên nói: “Tướng mạo các ngươi khác nhau.”

Kẻ mặc áo đen nói: “Thế nên ta mới là Hỏa Phong.”

Lăng Huyền Uyên cau mày, “Ý ngươi nói Hỏa Phong chúng ta thấy lúc trước là giả?”

“Có tên tiểu quỷ thích đội tên của ta gây chuyện khắp nơi ta cũng rất bất đắc dĩ, ” Kẻ mặc áo đen nói, “Đặc biệt công phu của hắn còn kém đến thế, cũng không biết làm mất mặt ta bao nhiêu lần.”

“Những chưởng môn đó là ngươi giết?”

“Không sai, chính là ta.”

Lăng Huyền Uyên ra chiêu lần thứ hai còn nhanh hơn lúc trước, “Vậy ngươi hãy để mạng lại mà đền đi.”

Hỏa Phong đột nhiên nhảy lùi lại, cười cuồng dã, sau đó nói: “Hôm nay là ai sẽ bỏ mạng tại đây, còn chưa chắc chắn đâu.”

Lăng Huyền Uyên vốn muốn đuổi theo, lại bị bảy, tám tên Mặt đầu lâu ngăn cản.

Những tên này bao vây hắn vào giữa, gió thổi không lọt, phối hợp chiêu thức với nhau cực kỳ tinh diệu, tư thế bảy, tám người đánh ra như thiên quân vạn mã, hung hãn phi thường.

Trái tim Lăng Huyền Uyên trùng xuống.

Phương hướng Hỏa Phong ly khai, là hướng Lăng Huyền Kỳ lúc rời khỏi, cũng là phương hướng Lăng Huyền Dạ đuổi theo.

Chỉ mong… Sẽ không ra chuyện gì lớn.

Cuối cùng mọi chuyện cũng không nát như Lăng Huyền Uyên nghĩ đến, nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào.

Hỏa Phong quả nhiên gặp được bọn họ, hắn đả thương Mộ Phi Hàn sau lại bất ngờ bị Hạ Tĩnh Hiên gây thương tích, nghe không rõ bị thứ gì đó làm bị thương, lại nghe nói là độc không thuốc chữa, nên không dám chậm trễ, vội vã chạy đi.

Lăng Huyền Dạ chạy qua đỡ lấy Mộ Phi Hàn, “Ngươi…”

Không chờ gã mở miệng nói chuyện, một tay Mộ Phi Hàn nắm chặt chuôi kiếm, không hề chậm trễ rút thẳng nửa đoạn kiếm gãy ra.

Máu tươi ọc ra.

“Này!” Lăng Huyền Dạ điểm luôn vào mấy chỗ huyệt đạo giúp hắn cầm máu, “Ngươi không muốn sống sao hả!”

Mộ Phi Hàn thở phào, nói: “Đừng lo lắng, qua xem đệ đệ ngươi trước đã.”

Lăng Huyền Dạ đỡ hắn cùng đi qua chỗ Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên, cúi người thăm dò mạch Lăng Huyền Kỳ, nói: “Mạch tượng vô lực, không phải chuyện tốt, phải chữa thương càng sớm mới được.”

Hạ Tĩnh Hiên nóng ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lăng Huyền Dạ cõng Lăng Huyền Kỳ lên, “Giờ phải tìn chỗ an toàn cho các ngươi ẩn thân trước đã, ta còn muốn trở lại giúp Nhị ca.”

“Tứ ca, trên lưng huynh cũng bị thương, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Hay là để ta cõng cho.”

Lăng Huyền Dạ liếc nhìn thân thể nhỏ gầy còn thấp hơn mình một khúc, nói: “Đi nhanh đi.”

Lăng Huyền Kỳ nhịn cơn đau nhức từ ngực, hỏi: “Bên phía Nhị ca… Rất nguy hiểm sao?”

“Tam ca khá là không ổn, huynh ấy bị trúng độc, hiện giờ cũng không biết thế nào rồi.” Lăng Huyền Dạ nói, “Đệ không nên nói nữa, nghỉ một lát đi, giữ chút thể lực.”

Bốn người quay trở về, trước sau vẫn không thể tìm được chỗ ẩn thân nào tốt.

Mộ Phi Hàn ôm vết thương, tựa vào gốc cây khô thở hổn hển, tầm mắt mơ màng.

Lăng Huyền Dạ xoay người lại nhìn hắn, “Sao rồi, không chịu được nữa sao?”

Mộ Phi Hàn nói: “Các ngươi đi đi, đừng để ý tới ta.”

Lăng Huyền Dạ đi tới thả Lăng Huyền Kỳ xuống, “Vừa lúc, ta cũng không chạy nổi.”

Mộ Phi Hàn lúc này mới chú ý tới trên lưng cùng chỗ bụng của gã đều đỏ một mảnh, hiển nhiên bị thương cũng không nhẹ.

Hạ Tĩnh Hiên để Lăng Huyền Kỳ không biết đã ngủ từ lúc nào tựa vào bả vai, xin lỗi Lăng Huyền Dạ: “Tứ ca, xin lỗi, hôm nay ta nghe một tên đeo Mặt đầu lâu nói đến đây là muốn bắt ta, là do ta làm liên luỵ các huynh.”

“Bắt ngươi?” Lăng Huyền Dạ ấn bụng ngồi xuống, “Ta không biết vì sao hắn muốn bắt ngươi, nhưng hắn dùng nhiều người trong Ẩm Huyết Giáo đi giết nhiều người đến vậy, hẳn sẽ không phải chỉ để bắt một mình ngươi. Chúng ta cùng hắn sớm có cừu oán từ trước, ngươi đừng quá tự trách.”

Hạ Tĩnh Hiên còn muốn nói thêm, mắt thấy Mộ Phi Hàn làm ra động tác cấm khẩu.(im miệng)

Mộ Phi Hàn đi về phía trước mấy bước, chắn lại những người khác ở phía sau.

Lăng Huyền Dạ lại cố sức đứng lên, “Ta tới.”

“Huyền Dạ!”

“Huyền Kỳ!”

Cách đó không xa truyền đến hai tiếng hô gọi.

“Là Nhị ca cùng Thiệu đại ca!” Lăng Huyền Dạ vui vẻ nói.

Mộ Phi Hàn thở phào nhẹ nhõm, sức lực cũng cạn hết đứng nổi.

Lăng Huyền Dạ vòng qua lưng hắn ôm đỡ, lên tiếng nói: “Nhị ca, Thiệu đại ca, chúng ta ở đây!”

Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân đuổi tới rất nhanh, cùng đi theo còn một người khác, nghe Thiệu Dục Tân nói, người này tên là Dư Diệu, là bạn Lăng Huyền Thư, trùng hợp gặp bọn họ giữa đường nên đến đây trợ quyền.

Nhân lúc Lăng Huyền Uyên độ khí cho Lăng Huyền Kỳ, Thiệu Dục Tân kể lại chuyện sau khi bọn họ chạy đi, cùng với chuyện hắn và Dư Diệu quay về giúp đỡ, cùng Lăng Huyền Uyên hợp lực giết mấy tên Mặt đầu lâu, rồi đến mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo bị đánh cho chạy trốn, cuối cùng nói: “Lần này thương vong rất nặng, những đệ tử không bị thương còn đang ở lại kiểm tra người bị thương, chúng ta sẽ chạy đi tìm các ngươi. Giờ biết được tình hình của các ngươi ta cũng yên tâm, các ngươi nghỉ ngơi, ta đi hộ tống đám Huyền Sương trở về.”

Mọi người lại trở về tụ lại chỗ vừa bị tập kích.

Lần này đệ tử các phái đều có gây thương tích vong, sĩ khí đại tỏa; ngựa chết thì còn chưa chết thì đã chạy, hành lý mang theo cũng không còn gì.

Cũng may còn có thể nhặt được thuốc trị thương nằm rải rác bên trong đống đồ rơi vãi, mọi người phân chia ngồi xuống xử lý vết thương cho nhau.

Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du đang giúp Mộ Phi Hàn bôi thuốc băng bó dưới sự giục giã của Lăng Huyền Dạ.

Bối Cẩn Du nói: “Xem tình hình này, đêm nay chắc phải ở đây ngủ một đêm.”

“Đồ dùng chúng ta mang theo bị rơi mấy chỗ, xem ra cần phải đổi đường, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Giờ phải tìm một thành trấn gần nhất ở tạm, mua thêm đồ dùng, chữa khỏi thương thế lại đi tiếp.”

“Theo ta thấy cái này cũng không cần thiết, ” Dư Diệu đang giúp đỡ bên chỗ Lăng Huyền Thư nói, “Ở phía trước không xa chính là Tử Trúc Lâm, các ngươi có thể đến Tử Trúc Lâm ở tạm, rồi phái người ra ngoài mua các thứ cần thiết, vừa lúc chủ nhân ở đó cũng có quen biết, cũng bớt cho các ngươi không ít phiền phức.”

Yến Thanh Tiêu ngạc nhiên nói: “Tử Trúc Lâm không phải là một mảnh rừng sao, thế sao còn có chủ nhân?”

“Đã từng là một mảnh rừng hoang, mà bây giờ đã có người tỉ mỉ chăm sóc trông coi.” Dư Diệu nhìn về phía Lăng Huyền Thư, “Nói đến người này cũng là người quen cũ của ngươi và ta, ngươi có đoán ra hắn là ai không?”

Lăng Huyền Thư cong cong khóe miệng, “Mấy năm qua vẫn không có tin gì về hắn, hóa ra là ẩn cư ở trong Tử Trúc Lâm.”

“Đúng thế, ” Dư Diệu nói, “Ta cũng phải tìm hắn hơn một năm mới tìm ra được.”

Lăng Huyền Thư có hơi bất ngờ, “Ngươi muốn tìm sao không tìm A Tịch trước? Nói đến A Tịch hắn cũng ở Tử Trúc Lâm à, hai người họ đang làm cái gì?”

Sắc mặt Dư Diệu hơi trầm, “Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đã rồi nói sau.”

Xem ra trong chuyện này còn có ẩn tình, nếu hắn đã nói như vậy, Lăng Huyền Thư cũng không nên hỏi nhiều, gật gật đầu nói với Yến Thanh Tiêu, “Ngực ta hơi đau, ngươi xoa xoa cho ta?”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Thái Cẩm xanh cả mặt trở về từ phía Đông, vừa nhìn thấy mọi người, kích động rơi cả nước mắt, “Ta đã tìm được các ngươi, đã tìm được!”

Lăng Huyền Sương đang giúp Đào Tâm Duyệt xử lý vết thương cho Cao Thủ, nghe tiếng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi chạy đi chỗ nào?”

Thái Cẩm lau mặt, nói: “Đám người đó vừa tới thì ta trốn vào trong xe ngựa, sau đó không biết tại sao xe ngựa điên cuồng chạy loạn, ta vén rèm lên nhìn, hóa ra là con ngựa nổi cơn điên. Nên ta nhảy xuống khỏi xe, mà chỗ đó bốn phía không có thứ gì, rừng núi hoang vắng, quá mức sợ người. Ta tìm hết hai canh giờ, mới tìm trở về đây được!”

Lăng Huyền Sương liếc mắt nhìn Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu bên kia, nói: “Sao ngươi không nhân cơ hội trốn về nhà?”

Thái Cẩm: “…” Bởi vì ta đã quên.

Cao Thủ bị thương ở bên hông, lúc băng bó bắt buộc phải cởi áo ra.

Thiệu Dục Tân quét mắt nhìn lồng ngực trơn nhẵn khác hoàn toàn với khuôn mặt nhiều nếp nhăn nheo, ý vị thâm trường nói: “Cao tiền bối có…cơ thể đẹp ha.”

Cao Thủ: “…”

Lăng Huyền Sương vỗ nhẹ vào cái bụng ở chỗ không bị thương cửa hắn, “Có lời gì muốn nói không?”

Cao Thủ xoa xoa chỗ bị vỗ, cười gượng nói: “Xem ra không thể che giấu nổi.