Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 30-31




Nữ sinh bên cạnh thật tự giác nhường đường cho cậu, mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên hiểu được gì đó, liền đều tự giải tán, chen chúc đến trước mặt các cầu thủ khác.


 


Lâm Hề Trì bị cậu kéo như vậy, trọng tâm không vững, nháy mắt liền ngã nhào vào lòng Hứa Phóng.


 


Thật ra cô có thể đứng vững được.


 

 


Cũng không biết sao, Lâm Hề Trì tự dưng có chút xung động, không thể ngăn lại được. Cô nuốt nước miếng, làm ra vẻ như không phanh xe kịp vậy, cả người nhào vào lòng cậu.


 


Hình như Hứa Phóng cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, không hề phòng bị bị cô đụng lùi về sau hai bước. Bởi vì cậu vừa mới vận động xong, quần áo cậu đều ướt mồ hôi, tỏa ra một chút mùi mồ hôi, nhưng không khó ngửi. Hai tay cậu trống không, bởi vì bị giật mình, lúc này cũng không biết nên đặt ở đâu.


 


.............Hình như không có phản ứng gì.


 


Lâm Hề Trì ổn định hai giây, rồi chậm rãi buông ra, sau đó đứng vững, quyết định trước khi Hứa Phóng mắng cô thì người xấu cáo trạng trước: "Cậu đừng có luôn xem đầu tớ như trái bóng rổ vậy, tớ đứng không vững -----"


 


Cô còn chưa nói xong, Hứa Phóng lại bước mạnh về sau hai bước, cái gì cũng chưa nói.


 


"Cậu." Lâm Hề Trì bị dáng vẻ như bị người ta phi lễ này của cậu đả kích, trừng lớn mắt, cũng rất không vui, "Phản ứng này của cậu cũng lớn quá rồi đó, tớ chỉ là đứng không vững, tớ cũng không cố ý."


 


Hứa Phóng nhìn sang chỗ khác, không nhìn cô. Cậu gãi hai má, đối với lời này của cô không tính đáp lại, xòe tay ra trước mặt cô, ngăn đề tài này lại: "Đưa nước đây."


 

 


"A." Lâm Hề Trì nhất thời có cảm giác chính mình đang tự biên tự diễn vậy, buồn bực thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, sau đó bước lên một bước, đặt chai nước vào trong tay cậu.


 


Hứa Phóng cũng theo bản năng lui một bước, nhận lấy chai nước trong tay cô, nghiêng người, vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống một hơi hết chai nước.


 


Lâm Hề Trì chú ý tới động tác của cậu, nghiêng đầu hỏi: "Sao tớ cứ bước lên một bước là cậu lại lùi một bước vậy hả?"


 


"Cái gì?" Hứa Phóng vặn nắp chai lại, vẻ mặt có chút ngơ, rất nhanh liền thay đổi sắc mặt, trong mắt lướt qua vài tia mất tự nhiên, giọng điệu cũng vì vậy mà trở nên không tốt, "Nóng, cậu đừng có lại gần như vậy."


 


Nghe vậy, Lâm Hề Trì ngoan ngoãn lui về sau.


 


Chưa lui được bao nhiêu bước, Hứa Phóng lại nói: "Quá xa."


 


Cô đứng lại, ngẩng đầu.


 


Hứa Phóng vừa mới vận động xong, hai má hơi đỏ, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, nhìn qua quả thật có chút nóng không chịu được. Lúc này, ngay cả cái vành tai cũng bắt đầu hơi hơi phiếm đỏ.


 


Lâm Hề Trì sửng sốt vài giây, nhìn nhìn cậu, bắt đầu tự hỏi vừa nãy mặt cậu có đỏ như vậy hay không.


 


Nhưng cô nghĩ không ra.


 


Dư quang chú ý thấy Lâm Hề Trì đang nhìn cậu chằm chằm, Hứa Phóng không hiểu sao có chút chột dạ, lo sợ bị cô phát hiện cái gì đó, giọng điệu càng hung dữ: "Nhìn cái rắm ấy."


 


Lâm Hề Trì a một tiếng, đột nhiên cũng có chút ngượng ngùng, chậm rãi dời tầm mắt.


 


"Được, tớ không nhìn."


 


"............"


 


Mấy trận này của mấy khoa ngành đều là trận chung kết, gần như là kết thúc trận đấu cùng một lúc. Bởi vì lúc có kết quả thi đấu, toàn sân vận động đã ồn ào một trận rồi, nên bây giờ cả đám người đều đã bình tĩnh lại.


 


Đội trưởng hai đội của khoa Kiến trúc và khoa Hải dương học cùng bàn bạc một lúc, quyết định cùng ra ngoài trường liên hoan.


 


Thấy thế, Lâm Hề Trì đang định nói tạm biệt với Hứa Phóng, trở về tìm mấy cán sự khác, xem xem kế hoạch tiếp theo là vào lúc nào, đột nhiên bị một trong những nam sinh đó gọi lại: "Bạn học."


 


Lâm Hề Trì quay đầu lại, không hiểu ra sao, chần chừ chỉ vào mình: "Gọi tôi sao?"


 


"Đúng vậy." Nam sinh mặc đồng phục màu xanh lam đậm của khoa Hải dương học, ngại ngùng hỏi: "Mấy ngày nay cậu phụ trách khoa chúng tớ cũng rất vất vả, để thể hiện lòng cảm ơn, cậu cũng cùng nhau đi liên hoan đi?"


 


Vừa lúc Diệp Thiệu Văn và Hà Nho Lương lại đây, Lâm Hề Trì nói câu "Chờ một chút", rồi chạy chậm đến trước mặt bọn họ, nói đại khái tình huống: "Bây giờ hai đội bóng bọn họ muốn đi liên hoan, hỏi chúng ta có muốn cùng đi hay không?"


 


Nghe nói như thế, Diệp Thiệu Văn đột nhiên tiến đến bên tai cô, thần thần bí bí nói: "Bọn họ mời khách sao?"


 


"............" Lâm Hề Trì lui một bước, vẻ mặt có chút cạn lời: "Tự cậu đến hỏi đi."


 


Hà Nho Lương không để ý đến hai người bọn họ, tiếp tục đi về phía trước, cầm tập tài liệu tìm đội trưởng hai đội nói thời gian phân phát phần thưởng với một vài việc khác.


 


Lâm Hề Trì nhìn về hướng khác, hỏi: "Chúng ta có cần đi hỏi hội trưởng xem kế tiếp bọn họ có kế hoạch gì hay không không, sao đều không thấy bóng người nào cả.........."


 


Nhắc tới cái này, Diệp Thiệu Văn thở dài: "Bọn họ đều đi liên hoan cùng khoa ngành mà bọn họ phụ trách rồi."


 


"Ừ." Nghĩ tới Hứa Phóng cũng có mặt, Lâm Hề Trì nhỏ giọng đề nghị, "Chúng ta cũng đi cùng đi."


 


Diệp Thiệu Văn lại thở dài một tiếng.


 


Lâm Hề Trì không hiểu ra sao nhìn cậu ta một cái: "Cậu than thở gì vậy?"


 


Cậu ta liếc mắt nhìn cô một cái, mặt mày ủ dột nói: "Cậu không hiểu."


 


".............."


 


Sau khi Hà Nho Lương đi qua đã bị mấy nam sinh nhiệt tình lôi kéo đi nói chuyện, không trở lại được nữa. Lâm Hề Trì vốn định đi qua tìm Hứa Phóng cùng nhau đi, lại bị Diệp Thiệu Văn gắt gao nằm lấy khuỷu tay không buông.


 


Lâm Hề Trì thật sự cảm thấy hôm nay cậu ta quá khác thường: "Cậu làm gì vậy?"


 


Diệp Thiệu Văn nói thật văn vẻ: "Ở đây hai chúng ta đều không có người quen, cùng đi đi."


 


"............." Lâm Hề Trì lắc đầu, lấy tay cậu ta ra, "Tớ có."


 


Diệp Thiệu Văn vội vàng níu cô lại: "Không được, ở đây tớ một người quen biết cũng không có, tớ sợ hãi."


 


".............." Đóa hoa giao tiếp như cậu không cần phải giả vờ đâu có được không.


 


Lâm Hề Trì thật sự không biết cậu ta muốn làm cái gì, lại gỡ tay cậu ta ra, vừa tìm kiếm bóng người Hứa Phóng, vừa hỏi cậu ta: "Cậu có việc gì cứ nói thẳng ra đi."


 


Nam sinh trong đội bóng rổ đều rất cao, mỗi người đều cao lớn tráng kiện, Lâm Hề Trì nhất thời không tìm thấy Hứa Phóng.


 


Diệp Thiệu Văn liếm liếm môi, có chút xấu hổ: "Cậu giúp tớ hỏi một chút hội phó Ôn đang ở đâu đi."


 


Lâm Hề Trì muốn hỏi cậu ta muốn hỏi sao không tự mình hỏi, nhưng lại sợ bị cậu ta tiếp tục quấn lấy, liền lập tức lấy điện thoại ra, tìm tên hội phó Ôn trên wechat, hỏi cô ấy đang ở đâu.


 


Ôn Tịnh Tịnh trả lời rất nhanh.


 


Lâm Hề Trì trực tiếp đưa màn hình điện thoại đang hiển thị khung tin nhắn đến trước mặt cậu ta.


 


Diệp Thiệu Văn gật gật đầu, sau đó đột nhiên lại thở dài vô cùng đau thương: "Tớ biết cậu biết."


 


Đột nhiên nghe một câu như vậy, Lâm Hề Trì sửng sốt một chút.


 


Biết cái gì?


 


Diệp Thiệu Văn cũng không thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: "Tớ thích hội phó Ôn."


 


"............."


 


Lâm Hề Trì vô cùng kinh ngạc.


 


Cô thật sự không biết, một chút manh mối cũng không phát hiện ra.


 


Diệp Thiệu Văn rốt cuộc là làm sao mà lại cảm thấy cô sẽ biết cơ chứ?


 


Lâm Hề Trì không dám tin, hạ thấp giọng nói: "Cậu vậy mà lại dám đặt chủ ý lên người hội phó."


 


"Tình yêu không phân biệt tuổi tác với chức vị." Diệp Thiệu Văn đối với phản ứng của cô tỏ vẻ rất bất mãn, cứng nhắc nói, "Cậu không nên đả kích tớ như vậy."


 


"Thật xin lỗi." Lâm Hề Trì mím môi, chậm rì rì làm tư thế cố lên với cậu ta, "Cậu cố lên."


 


Một khi đã nói ra rồi, bản tính thích nói lảm nhảm của Diệp Thiệu Văn cũng nổi lên, không ngừng cùng Lâm Hề Trì nói ra hết nội tâm đầy chua xót và đau khổ của cậu ta suốt mấy ngày nay. Lâm Hề Trì giống như cái gốc cây vậy, đối với việc này cũng không có ý kiến gì để nói cả.


 


Chỉ cảm thấy tuy rằng chính mình cũng là thầm mến, nhưng trước mắt vẫn chưa phải là loại cảm giác này.


 


Sau một lúc lâu, rốt cuộc Diệp Thiệu Văn cũng yên tĩnh lại.


 


Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, cũng nhỏ giọng hỏi cậu ta: "Nếu cậu bị một nữ sinh ôm thì sẽ như thế nào, là loại ngoài ý muốn, không cẩn thận ấy."


 


Diệp Thiệu Văn uể oải hỏi: "Quan hệ gì, dáng vẻ như thế nào."


 


"Bạn bè." Lâm Hề Trì dừng vài giây, liếm liếm môi, "Dáng vẻ gần như tớ vậy."


 


Diệp Thiệu Văn ngưng một chút, đột nhiên áy náy nói: "Thật xin lỗi."


 


"............."


 


"Tớ có thể sẽ đánh người."


 


"............." Lâm Hề Trì mặt mày nhảy dựng, bổ sung câu, "Nhưng tớ thấy cậu ấy đỏ mặt mà."


 


Diệp Thiệu Văn tiếp tục đả kích cô: "Có thể là do da mặt mỏng."


 


Nghe nói như thế, Lâm Hề Trì không nói nữa.


 


Diệp Thiệu Văn cũng có chút chột dạ, sợ lời nói của mình quá nặng, không được bao lâu lại nhịn không được nói: "Ây da, sao cậu lại không nói nữa?"


 


"Tớ cảm thấy lời nói của cậu rất không đáng tin." Lâm Hề Trì hoàn toàn không có dáng vẻ giống như đã bị đả kích, "Cậu ấy mới không phải là người có da mặt mỏng, câu trả lời mà cậu nói không có cái nào đúng."


 


"............."


 


Lâm Hề Trì cũng bắt đầu đả kích cậu ta: "EQ của cậu thấp như vậy tuyệt đối không thể theo đuổi được hội phó."


 


"............."


 


Sau khi nói xong, Lâm Hề Trì hừ một tiếng, không nói với cậu ta nữa, đi nhanh về phía trước một đoạn, tìm được Hứa Phóng đang đứng giữa đám người.


 


Xung quanh cậu đều là nam sinh, không biết đang nói cái gì, vừa hăng hái vừa sôi nổi vừa vui vẻ.


 


Nhất thời Lâm Hề Trì không dám đi qua.


 


Trái lại Hứa Phóng lại chú ý tới cô, dừng một lát, sau đó hất cái tay đang khoát trên vai cậu của một nam sinh nào đó, lười biếng đi về hướng của cô.


 


Sau đó lại là một trận ồn ào.


 


Lần này mặt Lâm Hề Trì không hiểu sao có chút nóng, cúi thấp đầu xuống.


 


Hứa Phóng không chú ý tới sự khác thường của cô, nhìn về phía sau một cái, làm như không chút để ý hỏi: "Cậu vừa mới cùng Diệp Thiệu Văn nói cái gì?"


 


"Không có gì." Lâm Hề Trì thành thành thật thật nói, "Cậu ta nói với tớ cậu ta thích -----"


 


Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy đây là việc riêng của người khác, nuốt lại lời định nói: "Dù sao thì nói cậu ta thích một nữ sinh, hỏi tớ có cách nào tốt để theo đuổi không."


 


Hứa Phóng nhíu mày, rất không dễ chịu: "Cậu ta hỏi cậu làm gì?"


 


Rất nhanh cậu lại cảm thấy giọng điệu của chính mình rất không hào phóng, nghiêm mặt bổ sung nói: "Cậu làm gì có kinh nghiệm với đầu óc."


 


"Sao lại..........." Không có.


 


Lâm Hề Trì chưa nói xong, yếu ớt lẩm bẩm một tiếng, vẫn là không nói hết.


 


Dù sao bây giờ cô còn chưa theo đuổi được.


 


Nếu nói lời này ra, hoặc là bây giờ liền trực tiếp tỏ tình với cậu, hoặc là sẽ bị cậu hiểu lầm thành chính mình thích người khác.


 


Đều không tốt.


 


Lâm Hề Trì nghẹn một hơi, âm thầm quyết định, chờ cô thành công rồi lại phản bác lại lời của cậu sau.


 


Một đám người đi ra khỏi trường, đều là nam sinh nên cũng không quá xoắn xuýt, trực tiếp đi đến một quán thường đến đặt bàn coi như ăn cơm tối.


 


Hơn ba mươi người bị phân thành hai bàn.


 


Lâm Hề Trì cảm thấy bọn họ đều quen biết lẫn nhau, cũng không phân bàn theo khoa, trên hai bàn có người của khoa Kiến trúc và khoa Hải dương học, đồng phục bóng đỏ xanh, vô cùng hấp dẫn ánh mắt.


 


Lâm Hề Trì ngồi bên cạnh Hứa Phóng.


 


Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn đều ngồi ở bàn khác, cô nhìn qua đó, phát hiện Diệp Thiệu Văn quả nhiên đã cùng những người khác làm quen rồi, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.


 


"............."


 


Cô không nhìn qua nữa, cúi đầu dùng nước trà tráng bộ đồ ăn. Thấy Hứa Phóng không nhúc nhích, Lâm Hề Trì liền thuận tay tráng bộ đồ ăn của cậu luôn, sau đó câu được câu không trò chuyện với cậu.


 


Hứa Phóng không thèm phản ứng lại cô.


 


Lâm Hề Trì cũng không để ý.


 


Chờ sau khi đồ ăn được phục vụ, Lâm Hề Trì hậu tri hậu giác (1) phát hiện, tâm trạng của Hứa Phóng hình như không tốt lắm.


 


(1) Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.


 


Quan trọng là loại tâm trạng không tốt này hình như là nhằm vào cô.


 


Ví dụ như, trước kia bọn họ cùng bạn bè khác ra ngoài đi ăn cơm giống như này, rất nhiều người, cho nên là một bàn lớn, hơn nữa nếu là bàn xoay, vì cảm thấy tay cô ngắn nên Hứa Phóng đều sẽ giúp cô gắp thức ăn.


 


Hoặc là giúp cô chuyển món cô thích đến trước mặt cô.


 


Nhưng hôm nay Hứa Phóng không chỉ không làm như vậy, ngược lại còn nhìn thấy cô muốn gắp món gì thì liền giành trước gắp vào trong chén của mình.


 


Ngay từ đầu Lâm Hề Trì còn cảm thấy là trùng hợp, số lần càng nhiều cô liền cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm. Cô gắp cái gì Hứa Phóng liền gắp cái đó, cái này thôi thì quên đi, cậu còn nhiều lần gắp phần mà cô muốn gắp.


 


Rõ ràng là đang nhằm vào cô đó có được không.


 


Sau khi số lần lên đến con số mười, một miếng thịt cũng chưa được ăn - Lâm Hề Trì nhịn không nổi nữa, ở dưới bàn lấy chân đá cậu một cái: "Cậu làm cái gì vậy hả?"


 


Hứa Phóng thản nhiên liếc cô một cái, hoàn toàn không cảm thấy đuối lý: "Tớ đang ăn cơm."


 


"............."


 


Ngược lại làm như cô bụng dạ hẹp hòi.


 


Sau khi ăn xong, có vài người bởi vì còn chút chuyện, liền đi trước. Những người còn lại bàn bạc một hồi, quyết định đến tiệm bida bên cạnh chơi.


 


Vào tiệm bida rồi, Lâm Hề Trì phát hiện ra trong tiệm còn có hai đội bóng của hai khoa khác, một đám người ngồi trên sô pha, trong đó có hai người Lâm Hề Trì có quen biết, Ôn Tịnh Tịnh và một cán sự của bộ thể dục.


 


Rất xa nên cũng không tiện chào hỏi, Lâm Hề Trì liền không đi qua đó nữa.


 


Ước chừng mười nam sinh đi lên đánh bida, những người còn lại ngồi trên sô pha bên cạnh chơi trò ma sói. Lâm Hề Trì vốn tưởng rằng Hứa Phóng sẽ lại đây cùng chơi, sau khi ngồi xuống mới phát hiện cậu bị một nam sinh kéo qua bên cạnh chơi đấu địa chủ.


 


Cô híp mắt nhìn.


 


Ba người, là Hứa Phóng, Diệp Thiệu Văn còn có một nam sinh khoa Hải dương học.


 


Lâm Hề Trì thu hồi tầm mắt, cô có chút buồn bực, cũng không biết vì sao Hứa Phóng lại tức giận với cô. Vốn định trong trò chơi này đưa nước cho cậu lấy lòng cậu, nhưng bây giờ cậu lại chạy đi chơi đấu địa chủ với người khác.


 


Sau khi chơi mấy ván, có mấy người muốn đi WC.


 


Lâm Hề Trì liền nhân cơ hội này đứng dậy, đi qua nhìn tình hình chiến đấu bên bọn Hứa Phóng. Từ xa cô đã có thể nghe thấy tiếng Diệp Thiệu Văn đắc chí cười: "Ha ha ha tôi sắp thắng rồi, lại sắp thắng rồi, bài này tôi nhắm hai mắt cũng có thể thắng được........."


 


Cô đi đến sau lưng Diệp Thiệu Văn, thấy rõ bài trong tay cậu ta.


 


Một đôi vua và một dãy ba bốn năm sáu bảy.


 


Hứa Phóng ngồi bên cạnh cậu ta vẻ mặt vô cùng thối, hình như rất khó chịu, nhìn thấy cô lại đây cũng chỉ lười biếng nâng mí mắt, nửa câu cũng không nói.


 


Hứa Phóng và nam sinh bên cạnh trong tay đều còn rất nhiều bài.


 


Trên sô pha bên cạnh vừa hay là đám người Ôn Tịnh Tịnh, lúc này bên kia cũng vừa lúc đánh xong một ván, Ôn Tịnh Tịnh đứng ở giữa rót coca, không cẩn thận làm đổ cái cốc, làm đổ ra bàn.


 


Dư quang Diệp Thiệu Văn luôn đặt ở bên kia, sau khi chú ý thấy, lập tức đứng lên, đưa bài cho Lâm Hề Trì: "Sắp thắng rồi, giúp tớ đánh một lát đi."


 


Lâm Hề Trì là đến xem trò mà, lúc này cũng có chút ngơ ngác.


 


Hai người còn lại đều đặt tầm mắt lên người cô, Lâm Hề Trì ngây ngốc ngồi xuống, hỏi: "Bây giờ tới lượt ai?"


 


Nam sinh đó nói: "Tới lượt cậu, tôi mới ra lá hai."


 


Lâm Hề Trì nhìn bài trong tay, lại trộm nhìn Hứa Phóng một cái: "Diệp Thiệu Văn là địa chủ hả? Tiền cược của các cậu là gì?"


 


Hứa Phóng nhướng mày, nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền có dự cảm không tốt.


 


"Ừ, Diệp Thiệu Văn là địa chủ." Nam sinh cười nói, "Một ván cuối cùng, bọn họ nói ván này cược lớn, ai thua phải để trần nửa người chạy một vòng trên sân thể dục."


 


"Hứa Phóng trần người chạy..........." Lâm Hề Trì thì thào lẩm bẩm, sau đó ra hai lá bài, "Vua."


 


Bài này cô chỉ cần ra tiếp dãy bài còn lại là sẽ thắng.


 


"............."


 


Nhìn thấy dáng vẻ khí thế hùng hổ này của cô, Hứa Phóng gần như đã đoán được kết cục, mí mắt giật giật, đặt bài úp lên bàn, hung hăng gãi đầu.


 


Sau khi dừng vài giây, Lâm Hề Trì quay đầu nhìn về phía Diệp Thiệu Văn, vô cùng áy náy. Nhưng vẫn không thể ngăn cản cách làm này của cô được, sau khi do dự hai giây, nói xin lỗi trong lòng với Diệp Thiệu Văn.


 


Thật xin lỗi.


 


Hứa Phóng ở trước mặt người khác để trần người chạy, là không thể được.


 


Tuyệt đối không thể!!!


 


Sau đó cô mím môi, chậm chạp rút ra một lá bài.


 


"Ba."


Lá bài vừa ra, biểu tình Hứa Phóng dừng vài giây, bàn tay từ đầu buông xuống, nghi hoặc mà nhìn nàng vài lần.

Ngừng một lát sau cậu mới một lần nữa đem bài trên bàn cầm lấy, hàng mi dài rũ xuống, tùy ý ném 1 quân bài ra.
Nam sinh kia có chút do dự, đắn đo 1 hồi đánh ra quân K: “Sao đánh vương tạc xong lại đánh 3, Hứa Phóng, cậu nói trên tay cô ấy còn 4 lá có phải còn lại là vương tạc.”
Hứa Phóng gãi gãi mặt, khẳng định nói: “Không phải tạc.”
Đúng lúc vào lúc này, Diệp Thiệu Văn giúp Ôn Tĩnh xong trở về, tâm tình rất tốt mà huýt sáo, đứng ở sau Lâm Hề Trì: “Thắng không? Ai —— như thế nào còn đánh, các cậu chơi ván mới rồi à?”
“Không có.” Lâm Hề Trì đem bài đặt lên bàn, chột dạ mà đứng lên, trả lời loáng thoáng, “Chính cậu đánh đi, mình biết chơi.”
“Được.” Diệp Thiệu Văn cười sang sảng, ngồi trở lại vị trí, thuận miệng nói cảm ơn, “Cảm ơn ——” âm cuối kéo dài, lúc nhìn đến bài, giọng điệu nháy mắt đề cao: “Mẹ kiếp, sao mình thiếu mất 1 quân bài.”
Rất nhanh, Diệp Thiệu Văn như đoán được cái gì, ngoảnh lại nhìn Lâm Hề Trì, không thể tin tưởng hỏi: “Cậu ra cái gì.”
Không đợi Lâm Hề Trì nói, nam sinh lớp hải dương tốt bụng trả lời thay: “Nàng ra quân vương tạc, sau đó ra quân, mình tiếp quân K, thì cậu liền đã trở lại.”
Lâm Hề Trì liếm liếm môi, sợ Diệp Thiệu Văn đem nàng đánh chết, không chờ Diệp Thiệu Văn nói, nàng lại lập tức lặp lại một lần, giống lạy ông tôi ở bụi này giống nhau.
“Mình thật sự thật sự biết chơi.”
Nghe vậy, Hứa Phóng nhìn về phía nàng, nhíu mi, trong mắt xẹt qua vài tia khó hiểu.

Cả người cậu tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay vuốt ve quân bài, môi hơi nhấp, như suy tư gì.
Diệp Thiệu Văn ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cậu nhưng thật ra biết có lá vương tạc có ý nghĩa gì.”
“…… Mình.” Lâm Hề Trì nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào, nhấc chân đi về chỗ, “À, bọn họ đã trở lại, mình phải đi về chơi trò chơi.”

Diệp Thiệu Văn không thể chịu được, đôi tay chống ở trên tay vịn, định đuổi theo mắng nàng một trận.
Nhưng cậu còn chưa có đứng lên, Hứa Phóng bên cạnh đột nhiên chen chân vào giữ ghế cậu ta, hơi dùng chút lực, chân ghế của ma sát trên mặt đất phát ra tiếng két két.
Đột nhiên lực chú ý Diệp Thiệu Văn bị rời đến di động, quay đầu lại nhìn người khởi xướng.
“Cậu phát điên cái gì.”
Hứa Phóng lại dựa lại lưng ghế, không chút để ý mà nhếch khóe miệng, chỉ chỉ mặt bàn.
“Đánh bài.”
“……”
-
Lâm Hề Trì trở lại, cúi đầu nhìn di động, gần 10 giờ.

Người vừa đi WC cũng đều trở lại, nhưng chưa bắt đầu ván mới, đại khái là đang đợi nàng về.
Ngồi xuống không bao lâu, một nam sinh đứng lên chia bài.
Cách đó không xa mấy người đang đánh bóng bàn buông vợt, cúi đầu nhìn di động, không biết đang nói gì, không bao lâu liền quay đầu lại, gào to: “Hứa Phóng!”
Lâm Hề Trì cùng mấy cái nam sinh cũng theo bản năng mà nhìn lại.
Nam sinh đang chia bài dừng lại, hướng chỗ Hứa Phóng bên kia nhìn thoáng qua.

Bốn năm nam sinh đứng chung một chỗ, thu thập đồ vật, nhìn qua là đi về.
“Bọn họ hẳn là phải về, 10 giờ rưỡi phải điểm danh.” Nam sinh thu hồi tầm mắt, tiếp tục chia bài, “Sinh viên hệ quốc phòng tra rất nghiêm khắc.”
Rất nhanh, mấy nam sinh hướng bọn họ đi tới, chào hỏi rồi đi ra cửa.
Lâm Hề Trì tuy rằng không quen biết bọn họ, nhưng vẫn là lễ phép giơ tay tạm biệt.
Hứa Phóng đi ở mặt sau cùng, nhìn đến nàng ngồi ở một đám nam sinh, ngây ngốc mà vẫy tay chào cậu, trong lòng tức giận muốn đánh một trận.
Bước chân cậu ngừng lại, ánh mắt nhàn nhạt, đối với nàng nâng nâng cằm.
Lâm Hề Trì nháy mắt đã hiểu ý, khóe môi nhịn không được cong lên, nàng cúi đầu che giấu, chậm rì rì mà thu dọn đồ trên bàn của mình, sau đó đem bài đặt lên bàn.
Có nam sinh rất liền chú ý tới hành động của nàng: “A, Lâm Hề Trì, cậu không chơi sao?”
Lâm Hề Trì gật gật đầu: “Không chơi, mình phải về ký túc xá.”
Lúc này Hứa Phóng còn ở bên cạnh chờ không nhúc nhích.

Thân hình cậu cao lớn rắn chắc, dung mạo tuấn lãng góc cạnh, đứng ở nơi này tựa như một bức tượng, phá lệ hấp dẫn ánh mắt.
Những người khác chú ý tới Hứa Phóng cùng Lâm Hề Trì cùng đi, cũng suy đoán hai người quan hệ không bình thường, giờ phút này cũng không nói cái gì nữa.
Thấy nàng đi đến sau mình, Hứa Phóng liếc nàng một cái, biểu tình tức khắc lạnh nhạt nhu hòa hơn, nhấc chân đi ra ngoài.
Cửa tiệm này khá tồi tàn, phòng tương đối cũ.

Hàng hiên nhỏ hẹp, chỉ có thể một người đi qua, cầu thang thậm chí cửa sổ đều không có, không khí buồn trầm.

Đèn hành lang còn hỏng, hai người chỉ có thể mượn ánh sáng trong phòng chiều ra để đi.
Lâm Hề Trì mở đèn pin di động, sợ Hứa Phóng sẽ thấy không rõ đường, nàng liền đi qua bên cạnh cậu, chiếu sáng con đường phía trước, lẩm bẩm nói nhỏ: “Cậu cẩn thận một chút, đừng vấp ngã.”
Hứa Phóng đi theo phía sau nàng, nhìn bóng dáng cùng hành động của nàng, cả đêm hờn dỗi mất hết, thả lỏng cằm, môi nhẹ nhàng cong lên.
Hàng hiên an tĩnh lại tối tăm, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân hai người cùng hơi thở.
Hứa Phóng nhìn chằm chằm nàng đầu, tóc nàng ngang vai, tóc mềm mượt xõa tung, mái tóc ngắn làm nàng càng thêm nhỏ xinh, cậu bỗng muốn xoa đầu nàng.

Cậu cũng không kìm lòng được giơ tay ra xoa đầu nàng
Lâm Hề Trì bước chân không ngừng, cũng không đẩy tay cậu ra, buồn bực nói: “Cậu làm gì vậy.”
Cậu mặt không đổi mà dừng động tác, đổi thành đem nàng đầu đẩy đến một bên: “Đầu cậu vướng tầm nhìn của tôi.”
“À.” Lâm Hề Trì không hoài nghi, đưa tay nâng lên cao một chút, “Như vậy có thể nhìn đến sao?”
“Nhìn không tới.”
Lâm Hề Trì lại giơ cao hơn: “Như vậy đâu?”
Hứa Phóng: “Vẫn là nhìn không tới.”
Lâm Hề Trì nghĩ thầm cậu thật là người mù sao, thỏa hiệp giơ lên đỉnh đầu, nghiêng di động đi phía trước chiếu, cánh tay hơi đưa về phía sau, toàn bộ thang lầu gian bị chiếu sáng lên: “Như vậy còn xem ——”
“Thấy được.”
Lâm Hề Trì bị cậu ngắt lời, đồng thời có hơi thở nhẹ chạm vào mu bàn tay nàng, có một chút ngứa, nhưng cảm giác không quá chân thật, nàng cũng không biết có phải thật hay chỉ là ảo giác.
Ngay sau đó, mu bàn tay thượng lại truyền đến có cảm giác ấm áp mềm mại.
Rất rõ ràng.
Lâm Hề Trì đột nhiên thu hồi tay, trái tim đập loạn, còn không có kịp mở miệng hỏi, Hứa Phóng liền không kiên nhẫn đã mở miệng, giọng thật ghét bỏ: “Giơ quá cao, đụng vào tôi.”
“A ——” Lâm Hề Trì ngơ ngác, giọng ngoan ngoãn lại mềm, “Ồ.”
Vừa lúc cũng đến lầu một, Lâm Hề Trì liền tắt đèn pin, trái tim đập thịch thịch, như có như không sờ sờ mu bàn tay, trong óc nháy mắt chỉ có một ý tưởng —— “Đụng vào đâu của cậu”.
Mặt? Không rất giống, mặt Hứa Phóng xương xương.
Đôi mắt sao, cũng không giống.
Cái mũi cũng không đúng.
Vậy chỉ có ——
Lâm Hề Trì không dám nghĩ tiếp, một tay bụm mặt, ý đồ làm khuôn mặt nóng bỏng mát hơn.
Hứa Phóng đi theo nàng phía sau, dùng mu bàn tay chống môi, khóe miệng vui vẻ, thực mau liền buông xuống tay.
Nghĩ đến Hứa Phóng 10 giờ rưỡi phải kiểm tra, hơn nữa còn phải tắm rửa cùng có chuyện khác, Lâm Hề Trì bước chân tự giác nhanh hơn.
Nhưng nàng đi nhanh hơn với tốc độ bình thường của Hứa Phóng không có gì khác biệt, Hứa Phóng thanh thản mà đi theo sau.

Đi một đoạn đường, cậu nhớ tới chuyện vừa rồi, thuận miệng hỏi: “Cậu không biết chơi đấu địa chủ?”
“……”
Lời này nàng có thể dùng để lừa Diệp Thiệu Văn, nhưng với Hứa Phóng một chút đều không dùng được, rốt cuộc phía đó nàng còn thông qua cái này thắng Hứa Phóng một món tiền.

Lâm Hề Trì không lừa được, dứt khoát nói thật: “Mình nghĩ giúp cậu thắng mà.”

Nghe được lời này, chưa bao giờ ở Lâm Hề Trì đối xử như vậy, Hứa Phóng khẽ cười một tiếng, lại là bộ dáng hoàn toàn không tin: “Này, cậu cùng Diệp Thiệu Văn có thù oán?”
“……” Thật không có người tin.
Lâm Hề Trì u buồn mà nhìn cậu một cái, nhưng cũng không lại giải thích gì.
Ký túc xá hai người cách nhau không xa, sắp đến dưới lầu, Lâm Hề Trì không nghĩ lại lãng phí thời gian của cậu, trực tiếp nói với tạm biệt, liền nhanh chóng mà nhảy nhót trở về ký túc xá.
Hứa Phóng đứng tại chỗ trong chốc lát.
Cậu đột nhiên nhớ tới cảnh tượng chiều nay, Lâm Hề Trì và Diệp Thiệu Văn sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn qua vừa nói vừa cười, lại còn có cùng mặc đồng phục câu lạc bộ, nhìn qua giống như là đồ tình nhân.
Hình ảnh thật là chướng mắt.
Hơn nữa Lâm Hề Trì còn nói Diệp Thiệu Văn bảo nàng dạy cậu ta theo đuổi con gái như thế nào.
Đây không phải là ám chỉ sao?
Thật là kịch bản rẻ tiền cũ rích.
Nhưng sau đó Diệp Thiệu Văn tức điên mà mắng Lâm Hề Trì, cùng lúc vứt ra còn lại bốn lá bài ——
Hứa Phóng nhìn xuống sờ sờ môi, cong môi cười một cái.
Tính ra nàng có lương tâm.
-
Lâm Hề Trì trở về ký túc xá, lấy ra sổ kế hoạch, nhanh nhẹn mà ở ghi lại chuyện của nàng và Hứa Phóng hôm nay, viết ra tâm tình vui vẻ hạnh phúc.
Ngòi bút ngừng ở chỗ kia.
Nhớ tới cảm giác ở cầu thang cửa tiệm, Lâm Hề Trì do dự một lúc.
Thật lâu sau, nàng vẫn viết một câu trên vở——
Khi xuống câu thang, Hứa Phóng hôn trộm tay mình.
Nhất định, khẳng định, tuyệt đối không phải ảo giác.
Lâm Hề Trì khép lại vở.
Nghĩ thầm, nếu nàng muốn âm thầm bắt lấy đối tượng yêu thầm thì nàng phải tin đối tượng nàng yêu thầm cũng thích nàng.
Lúc này mới có động lực tiếp tục yêu thầm và theo đuổi.
Thật sự không phải nàng không biết xấu hổ.

Đây là động lực của nàng.
Thật sự không phải..