Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 41






Vừa dứt lời.
Cách đó không xa còn học sinh không cẩn thận làm đĩa đồ ăn rớt trên mặt đất, âm thanh loảng xoảng vang lên, nhà ăn đang yên tĩnh có vẻ phá lệ chói tai.
Lâm Hề Trì bị việc này thu hút, nhưng rất nhanh định thần lại, đột nhiên chú ý tới Hứa Phóng trước mắt không lên tiếng mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không bất ngờ.
Mới đầu nghĩ dùng chuyện này uy hiện cậu đã tan biến, nàng cảm thấy chột dạ thêm, yên lặng tránh ánh mắt cậu, cúi đầu thu dọng túi đựng đồ ăn trên bàn.
Hứa Phóng mặt không biểu cảm tự hỏi lời nàng vừa nói, hoàn toàn không hiểu nàng vì sao ngày đầu tiên đồng ý làm bạn gái cậu đã nghĩ cậu sẽ chia tay nàng.
Cái lời nguyền thô tục lại ấu trĩ, rõ ràng chính là nàng thuận miệng nói ra, trăm ngàn chỗ hở, còn định làm cậu nghe được sẽ sợ hãi lo lắng.
Sao nàng luôn có bộ dáng ngây ngốc như vậy.
Hứa Phóng không vì chuyện này tức giận, nhưng cũng lười để ý tới lời nàng.

Cậu đem rác thu vào túi giấy, đi về phía thùng rác.
Lâm Hề Trì vội vàng đuổi theo, cầm bình sữa bò tiếp tục uống, nghĩ thầm lời nguyền rủa này có quá độc ác không.

Nàng đi đến phía sau Hứa Phóng liền thả chậm bước chân, ngoan ngoãn đi phía sau.
Hai người đi ra nhà ăn.
Lúc này khoảng 7 rưỡi hiện tại từ nhà ăn đến khu giảng đường, vậy là gần đến thời điểm vào lớp.
Hứa Phóng tiết 1 trống, Lâm Hề Trì là thực hành giải phẫu động vật.

Bởi vì hôm qua liền muốn đưa bữa sáng cho Hứa Phóng, nên nàng tối qua đã chuẩn bị sách vở đồ dùng, lúc này cặp sách để đủ sách học sáng nay, cũng không cần về ký túc xá một chuyến.
Một đường trầm mặc.
Hứa Phóng đi ở phía trước, Lâm Hề Trì đi ở phía sau.
Nàng cúi đầu phân vân, có nên nói với cậu lời nguyền là giả do nàng bịa ra.

Nhưng Lâm Hề Trì cảm giác cậu cũng không tin lời nàng, nhưng vì sao không để ý tới nàng, nàng cũng không hiểu lắm.
Vài giây sau, Hứa Phóng đột nhiên ngừng bước, xoay người nhìn nàng.

Lâm Hề Trì không phản ứng kịp, vẫn bước đi, bởi vì cúi đầu, đầu đụng phải ngực cậu.
Nàng đâm vào không nhẹ, Hứa Phóng nhăn mày, nhưng cũng không đẩy nàng ra, cúi đầu nhìn.

Vài giây sau, cậu duỗi tay giúp nàng xoa xoa đầu, thỏa hiệp gọi: “Lâm Hề Trì.”
“A?”
“Lời nguyền kia mình có nghe qua.”
“……”
Cậu đột nhiên nói một câu như vậy.
Lâm Hề Trì kinh ngạc.
Thật là có?
Thấy nàng cầm bình sữa rống trong tay, Hứa Phóng kéo kéo khóe miệng, biểu tình như dần tiếp nhận, cũng học nàng nói lung tung.
“Con lớn nhà họ Hứa tìm được tình đầu, nguyền rủa bắt đầu phát huy tác dụng.

Vì công bằng, cũng vì bảo trì thế giới cân bằng, lời nguyền này đối tình đầu của con trai nhà họ Hứa cũng có hiệu lực.”
“……” Lâm Hề Trì bị cậu nói sửng sốt, chần chờ hỏi, “Chính là mình chia tay cậu cũng sẽ như vậy?”
“Không phải.” Hứa Phóng lôi kéo cổ tay của nàng đi về phía trước, tiện tay đem rác vứt vào thùng rác, “Là cậu nói chuyện một thô tục sẽ như vậy.”
Hứa Phóng cảm thấy mình nên quản lý nàng.
Ở trên đầu cậu ị phân đánh rắm lại to lại thối.
Đều mẹ nó ai dạy.
“À, cái này dễ làm.” Lâm Hề Trì nhẹ nhàng thở ra, không bao lâu lại buồn rầu lên, bắt đầu chỉ trích cậu, “Mình về sau gọi cậu như thế nào, sao cậu có tên như vậy chứ.”
“……” Ai khởi?
Hứa Phóng khóe miệng co giật một chút, không nghĩ tức giận với nàng, liền nhìn nàng rối rắm một đường.
Đến trước dãy nhà giảng đường, chân mày nàng giãn ra, như là nghĩ thông suốt, rốt cuộc đã mở miệng.
“Được.” Lâm Hề Trì lắc lắc tay cậu, vui vẻ hài lòng, “Về sau mình gọi cậu thi so.”
“……”
-
Mấy ngày sau, Hứa Phóng liền vẫn luôn nghe nàng gọi cậu như vậy.

Ngay từ đầu cậu còn nghĩ chịu đựng, lâu rồi thì không nhịn được.

Nhưng cậu có tức giận nàng cũng chỉ ngừng một chút, lúc sau lại lấy lòng bỏ thêm hai chữ.
“Thi so đại lão.”
Đến lúc cậu bỏ qua mới thôi.
May mà, bộ dáng ngốc nghếch không đứng đắn của nàng chỉ thể hiện trước mặt cậu.
Hứa Phóng tuy rằng một ngày 24 giờ có một nửa thời gian đều bị nàng làm tức chết, nhưng cậu mỗi ngày về phòng, đều rất chờ mong ngày mai đã đến.
Nháy mắt, tháng 11 đã đến.
Theo lệ, S đại Z đại bên cạnh, tổ chức thi đấu hữu nghị bóng rổ.

Năm trước là đội bóng rổ Z đại lại S đại, năm nay đảo lại, đội bóng S đại qua đi bên kia tham gia thi đấu.
Câu lạc bộ Thể thao hỗ trợ liên hệ Z đại, cùng với chuẩn bị xe.

Bởi vì số người quá nhiều, câu lạc bộ cũng không cần tất cả mọi người đều cùng đi, dựa theo rút thăm và tự nguyện, Vu Trạch chọn vài người.
Hơn nữa năm hai năm ba, đội bóng rổ tổng cộng có 50 người tới.
Những sinh viên mới ra nhập đội bóng rổ, chủ yếu cũng là dự bị thứ hai hoặc thứ 3.

Chính thức thi đấu, đều sẽ chọn cầu thủ cũ, hầu như cầu thủ mới không có cơ hội ra sân.
Nhưng lần này bởi vì là thi đấu hữu nghị, đội trưởng lấy người tham gia thi đấu chính lại có một nửa đều là năm nhất.
Hứa Phóng là một trong số đó.
Cuối tuần giữa tháng 11, đoàn người sáng sớm liền ở bên ngoài sân luyện tập tập hợp, một đám đông ngồi xe buýt bắt đầu hướng Z đại đi.


Câu lạc bộ thể thao có bốn người, là Vu Trạch, Lâm Hề Trì, Hà Nho Lương và một nữ sinh nữa.
Bốn người lên xe cuối cùng.
Chỗ ngồi cùng đã sắp xếp trước, 48 chỗ ngồi, vừa vặn ngồi đầy.
Lâm Hề Trì lên xe, đi trên lối đi giữa các hàng ghế tìm chỗ trống.

Nàng híp mắt nhìn một vòng, chú ý tới vị trí thứ 2 từ cuối lên có 2 vị trí.
Nàng đang muốn đi qua.
Cổ tay đột nhiên bị người bên cạnh kéo, Lâm Hề Trì không có đề phòng, đặt mông ngồi vào vị trí bên cạnh.

Nàng ngẩn người mà ngẩng đầu, chiếu vào mắt chính là hình ảnh Hứa Phóng đang ngái ngủ.
Rất nhanh cậu buông tay, đầu dựa lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hứa Phóng dường như rất thích quần áo tối màu, lúc này cậu mặc áo khoác đen, quần thể thao dài màu xám.

Áo khoác kéo khóa lên cao, che khuất bờ môi.

Tóc rủ xuống phía dưới, thoạt nhìn không hề phòng bị lại ngoan ngoãn.
Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu buồn ngủ lắm à?”
Hắn trả lời rời rạc: “Ừ.”
Lâm Hề Trì không nói gì, cúi đầu sửa sang lại đồ dùng trong cặp sách.
Qua vài phút, cảm thấy mình không còn chuyện để làm, Lâm Hề Trì bắt đầu có động tĩnh.

Nàng đầu tiên là chơi di động, phát hiện không có gì hay, liền bắt đầu đem lực chú ý đặt ở trên người Hứa Phóng.
“Đừng ngủ.” Lâm Hề Trì đột nhiên lắc lắc cánh tay cậu, “Thí Thí, cậu đừng ngủ.”
“……”
“Chúng ta tới chơi game nha.”
Nói xong lúc sau, Lâm Hề móc di động ra, trong chớp mắt đã bị cậu lấy đi, giọng không kiên nhẫn nói.
“Chơi cái rắm, đợi lát nữa say xe nôn ra người mình.”
“……” Nàng thật sự bị say xe.
Cậu lấy di động lúc sau liền tiếp tục nhắm mắt ngủ, Lâm Hề Trì không có việc gì làm, chỉ có thể chán nản mà ngồi ở tại chỗ, ngẫu nhiên ngắm phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ.
Một lát sau, nàng ánh mắt bất giác mà từ từ cửa sổ chuyển đến trên người cậu.
Tập huấn quân sự đã qua hơn hai tháng, màu da Hứa Phóng đã trở về trắng như trước, nhưng không giống trắng bệnh, thoạt nhìn khỏe mạnh mà trong sáng.

Cậu nhắm hai mắt, lông mi dày lại dài, như là chiếc lược.
Sinh hoạt quy luật lại khỏe mạnh, cho nên bọng mắt cậu hầu như không nhìn thấy quầng thâm, màu sắc rất nhạt.
Lâm Hề Trì nâng má nhìn cậu.
Đột nhiên liền tìm được cách giết thời gian.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Hề Trì hết sức chăm chú mà đếm lông mi của cậu, mới vừa đếm tới 120 cái.

Lông mi cậu bỗng nhiên động đậy, làm nàng lập tức tìm không thấy chính mình đếm tới đâu.
Ngay sau đó, tay cậu nâng lên, đôi mắt Lâm Hề Trì bị bàn tay ấm áp che lại, đầu cũng thuận thế bị cậu đẩy đến trên lưng ghế.
Nàng không phản ứng kịp, đôi mắt chớp chớp.
Như là cảm thấy rất ngứa, Hứa Phóng rất nhanh thu tay về.
Mắt Lâm Hề Trì lại chìm trong ánh sáng, liền thấy đôi mắt Hứa Phóng mở to, trong mắt không có một tia buồn ngủ, tinh thần không giống như là mới vừa tỉnh lại.
Giọng cậu hơi khàn, mười phần lười biếng: “Đừng chọc mình.”
Lâm Hề Trì thực vô tội: “Mình đâu có trêu cậu, mình không nói chuyện, cũng không chạm vào cậu.”
Nghe vậy, Hứa Phóng ngừng lại, nhìn mắt nàng sáng lấp lánh, lại giơ tay chặn tầm mắt nàng, nhẹ giọng lặp lại.
“Đừng chọc ghẹo mình.”

“……”
-
Mắt Lâm Hề Trì bị Hứa Phóng chắn như vậy, bất tri bất giác cũng ngủ mất.

Tỉnh lại, xe đã ngừng ở bên trong Z đại, trên xe học sinh lục tục xuống dưới.
Hứa Phóng còn ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng tỉnh liền đứng lên, đem nàng kéo lên.
Chú ý tới Lâm Hề Trì còn bộ dáng mơ mơ màng màng, cậu không lên tiếng mà cầm lấy cặp sách của nàng, lôi kéo cổ tay của nàng xuống xe.
Xe ngừng ở cửa Tây Z đại.
đội bóng rổ Z đại phái vài người lại đây tiếp bọn họ.
Lâm Hề Trì mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhìn Hứa Phóng cầm trong tay cái cặp sách hồng nhạt của nàng, kết hợp một thân quần áo tối màu, nhìn qua rất không hợp.
Nàng nghiêng đầu, đang muốn lấy lại.
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam gào lên, thực quen tai, Lâm Hề Trì suy nghĩ chậm rì rì, nhất thời cũng nhớ không nổi là ai.
“Không tin được ! Hứa Phóng cậu sao lại tới đây! A —— bà cô cậu cũng tới?”
Nàng theo giọng nói nhìn đến.
Trước mắt nam sinh cao lớn chắc nịch, tóc cắt ngắn, mắt hai mí rất nhỏ cười lên thân thiết, hàm răng bị trắng tinh bởi màu da đen.
À.
Nhìn thấy người, Lâm Hề Trì liền nhớ ra rồi.
Là Tưởng Chính Húc.
Nhìn thấy cậu, Hứa Phóng mặt mày vừa nhấc, cũng cười.
“Mình đều đã quên cậu học trường này.”
“Ha hả, cậu cũng thật có lương tâm.” Tưởng Chính Húc không quá để ý, nhìn thấy bọn họ cũng vui vẻ.

Cậu ta đi tới ôm lấy vai Hứa Phóng, cười hì hì nói, “Đi thôi, tới tham gia thi đấu hữu nghị, mình mang mọi người đi sân vận động.”
Những người khác đã đi theo người câu lạc bộ thể thao Z đại đi phía trước rồi, lúc này còn bọn họ ba người đứng ở tại chỗ.
Lâm Hề Trì gật gật đầu, lấy cặp sách trong tay Hứa Phóng, đeo trên lưng.
Tưởng Chính Húc vốn dĩ đi ở bên cạnh hai người, không bao lâu, dây giày rớt, liền ngồi xổm xuống buộc lại, khi ngẩng đầu, đột nhiên chú ý tới động tác Lâm Hề Trì cùng Hứa Phóng đã muốn đi trước 10 mét.
Lâm Hề Trì buồn ngủ mắt cay cay, có chút không mở ra được, nửa híp mắt, một cái tay khác theo bản năng mà nắm tay Hứa Phóng, giống như đứa trẻ.
Hứa Phóng động tác dừng một chút, rũ mắt nhìn nàng một cái, tay hướng về phía trước tránh tay nàng.

Nhìn đến Lâm Hề Trì lộ ra biểu tình không thể hiểu được, mí mắt cậu cụp xuống, dùng lòng bàn tay cầm tay nàng.
“……”
Tưởng Chính Húc đột nhiên đứng lên, ba bước thành hai chạy đến trước mặt hai người, đi lùi lại: “Tôi chịu, mình đã quên mất 2 người các cậu là một đôi.”
Ngày hai người bên nhau, Hứa Phóng liền chiêu cáo khắp thiên hạ.
Bạn cùng phòng, bạn cấp 3, cùng với cha mẹ.
Tưởng Chính Húc vẫn là người thứ nhất biết.
Lâm Hề Trì xoa xoa mắt, đại não chưa hoạt động.

Nghe được lời này, nàng ừ một tiếng, lẩm bẩm: “Mình theo đuổi cậu ấy thật lâu, thật vất vả.”
“……”
Hứa Phóng mày nhăn lại, nghi hoặc mà nhìn nàng..