Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 130: Giao dịch 2




Đại khái là do nước đầu nguồn siết, hơn nữa nước trong sông đều là nước tuyết trên đỉnh Cô Sơn tan ra, nên rất lạnh, cá trong nước không nhiều hơn nữa chỉ lác đác hai ba chủng loại, cá lớn nhất cũng chẳng qua hơn một cân, nhỏ thì chỉ lớn cỡ một nửa cá trích.

Nhưng đại khái cũng vì nước tuyết, chất thịt cá ở đây ngon bất ngờ, vừa không có xương hóc cũng không có vị tanh. Nhân lúc men theo dòng sông xem tình hình, Bạch bắt mười mấy con cá tuyết màu bạc hơn một cân, loại cá nhỏ đó quá linh hoạt không dễ bắt lắm, chỉ bắt được hơn một cân.

Như Vu Chúc đã nói, con sông này quả thật liên kết với Đại Hồ, đi tiếp xuống dòng nước chậm dần, nơi hẹp nhất trên mặt sông cũng bảy tám mét, nơi rộng phải mấy chục mét, Ngô Nặc cảm thấy né khỏi kỳ nước lên thì đi thuyền không có vấn đề gì lớn.

“… Khai phát con đường thuyền này đi, quặng sắt của bộ lạc Cô Sơn sẽ có thể thuận theo dòng nước vận chuyển đến bộ lạc chúng ta, giữa đường có thể bớt được rất nhiều phiền toái không cần thiết.” Ngô Nặc cao hứng nói.

Chỉ biết nơi nào có quặng sắt thôi căn bản vô dụng, phải vận chuyển được về bộ lạc mới tính.

Nhưng khoảng cách của bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Cô Sơn quả thật là quá xa, với tốc độ của Bạch, trực tiếp dẫn y bay qua cũng phải mất khá nhiều thời gian, muốn vận chuyển những vât phẩm lương thực trên lục địa căn bản không có đường đi, vậy cần nhân lực vật lực và thời gian không cách nào tính hết được, thông qua phương pháp này, cho dù cuối cùng thành công vận chuyển quặng sắt về bộ lạc, cũng tuyệt đối không đủ bù vào tổn thất.

Nếu trên con sông này mà mở một đường thủy thì lại khác, không chỉ có thể tiết kiệm nhân lực vật lực và thời gian khá lớn, đồng thời còn có thể để giao dịch trở nên càng thêm kín kẽ, nếu vận tác tốt, trong thời gian nhất định, có thể giấu được không tiết lộ bí mật quặng sắt ra bên ngoài.

Trong thời gian này, Ngô Nặc có lòng tin, bộ lạc Trường Hà sẽ trở nên càng tốt càng cường đại, đợi đến lúc đó, cho dù bí mật quặng sắt bị tiết lộ, cũng không cần lo lắng sẽ tạo ra tai họa hủy diệt cho bộ lạc.

Bạch dùng dây xâu cá bắt được lại, “Hiện tại quan trọng nhất là thuyết phục bộ lạc Cô Sơn giao dịch quặng sắt cho chúng ta, nhưng không thể để họ biết tác dụng chân chính của quặng sắt.”

Ngô Nặc lắc đầu nói: “Nếu không có Thụ gia gia, muốn che giấu Nha và Vu Chúc không khó, nhưng muốn che giấu Thụ gia gia, gần như không thể.”

Bạch cột xâu cá lại, nói: “Vậy thì cứ nói đúng sự thật, trực tiếp dùng muối huyết đổi quặng sắt của họ, cho dù lá gan tộc tai dài có nhỏ, họ cũng không thể cự tuyệt được dụ hoặc này.”

Tuy tộc tai dài so với các bộ lạc khác sống không tồi, nhưng nếu có thể sống thoải mái hơn nữa, ai lại không vui lòng?

Cho dù đồ sắt vốn đã tồn tại nguy hiểm, họ cũng chẳng qua là giao dịch quặng sắt mà thôi, từ quặng sắt đến đồ sắt, khoảng giữa còn cách một tộc người lùn, chỉ cần tộc tai dài đừng đi khắp nơi rêu rao đồ sắt là dùng quặng sắt luyện ra, vậy có thể có bao nhiêu nguy hiểm chứ?

Huống chi, trên tinh cầu này lại không phải chỉ có Cô Sơn mới có quặng sắt.

Cho nên, cho dù giao dịch tồn tại nguy hiểm, nguy hiểm này cũng vô cùng hữu hạn.

Tương phản, tộc tai dài mỗi năm phải dùng lượng lớn vật tư mới có thể đổi chút muối thô từ bộ lạc Đại Hồ, hiện tại họ chỉ cần dùng đá không ai thèm hỏi trên núi là có thể đổi được muối huyết, quả thật như nhặt được, ai lại không nguyện ý chứ? Ai lại cự tuyệt cho được chứ?

Quyết định xong, Ngô Nặc lấy hai cái nồi sắt đặt trong nhẫn không gian ra, còn lâm thời tìm Vương Tam Hổ mua một chút hạt giống lúa nước và lúa mì, Vương Tam Hổ đúng lúc đang ở khu giao dịch, nhưng hôm nay thứ hắn mang lên giao dịch không có hai loại đó, Ngô Nặc chỉ có thể đợi hắn giao dịch gần hết những thứ khác, sau đó out ra mang hai thứ kia lên cho y.

Đương nhiên, trong lúc đó Ngô Nặc cũng không rảnh, hiện tại y bị cả đám người nghía, vừa online đã có mấy giao dịch giả quen mặt tìm tới, hỏi y có đồ gì tốt muốn bán.

Đồ tốt Ngô Nặc có, nhưng y không nỡ bán, chỉ bán ra một chút dược thảo và trái cây, bán được hơn một ngàn giao dịch tệ thì dọn sạp.

Sau đó sang sạp khác dạo một vòng, sau khi chảy nước miếng đầy đất, thứ gì cũng luyến tiếc không mua, đợi Vương Tam Hổ mang hạt giống lúa nước lúa mì lên giao dịch xong thì nhanh chóng thoát ra.

Đợi khi y và Bạch trở lại bộ lạc Cô Sơn, trời đã tối thui, A Lai nhớ mong cá cải chua, buổi chiều sau khi làm xong công việc, thì ngồi xổm trên cầu đợi mãi tới giờ, cậu ta nhảy nhót dẫn Ngô Nặc về nhà.

Thụ gia gia và Thụ Tiểu Thất đã trở về cây của mình, trong hang động, chỉ còn lại một nhà A Lai và Vu Chúc.

Thanh Diệp gọi bốn nữ nô tay chân nhanh nhẹn qua giúp Ngô Nặc làm việc, A Lai làm ổ trong lòng Vu Chúc, nhìn Ngô Nặc chỉ mất một lúc đã khiến trong chiếc nồi đen thui tỏa ra hương thơm mê người.

A Lai rất muốn giúp đỡ, nhưng Bạch căn bản không cho phép cậu lại gần Ngô Nặc, bị Bạch đại miêu hung ác trừng mắt vài lần, cậu ta chỉ có thể ủy ủy khuất khuất rũ lỗ tai phồng má ở yên trong lòng lão đại vu.

Vu Chúc sống còn lâu năm hơn cả Vu Quyền, khi ông còn trẻ, cũng từng ra ngoài lịch lãm, tuy nơi đi qua không thể nào nhiều như Vu Quyền, nhưng cũng coi là có kiến thức và nhãn lực.

Khi những người khác bị thức ăn Ngô Nặc làm chọc thèm quay vòng vòng, ông đã chú ý tới nồi lớn đen Ngô Nặc đặc biệt mang tới.

So với nồi đá không biết mỏng hơn bao nhiêu, nhưng xem ra rất chắc chắn, quan trọng nhất là gác lên lửa đun một lúc là nước sôi rồi.

Nồi này không đơn giản! Vu Chúc vừa sờ đầu mập của A Lai, vừa suy đoán nồi đó rốt cuộc dùng gì làm ra.

Nồi sắt quả thật tiện dụng hơn nồi đá nhiều, nếu đổi thành nồi đá, muốn nấu cả một nồi lớn, phải tốn thời gian gấp đôi thậm chí nhiều hơn.

Cơm tối ngoại trừ cá cải chua đã nói từ đầu, Ngô Nặc còn kho tàu hai con chim nước.

Chim nước tính là đặc sản của bên bộ lạc Cô Sơn, hình dáng nằm giữa vịt và ngỗng của trái đất, kích cỡ thì lớn hơn cả hai loại đó một chút. Chim nước mái toàn thân đen thui, con đực ngoài lớn hơn ra còn có mấy cọng lông đuôi năm màu cực kỳ đẹp, chúng vừa có thể xuống nước vừa có thể lên trời, cực kỳ khó bắt.

Nhưng, người của bộ lạc Cô Sơn rất hiếm khi bắt chim nước ăn, một mặt là vì chim nước rất khó bắt, mặt khác là thịt của chúng có vị tanh, bất kể nướng hay nấu đều không ngon như chim thịt.

Vốn hai con chim nước này Thanh Diệp không định lấy ra đãi khách, nhưng Ngô Nặc vất vả lắm mới nhìn thấy động vật tương tự ngỗng trên trái đất, lập tức lên hứng, trong đầu thoáng cái hiện lên vô số cách ăn giống vịt__ Vịt quay, vịt nướng, vịt hun khói, vịt hấp bia, vịt ram, vịt kho, canh chua vịt Bắc Kinh…

Nhưng điều kiện thực có hạn, Ngô Nặc lặng lẽ thu hồi nước miếng, chừng mực dùng ớt và hương liệu không còn nhiều làm một món chim nước kho tàu bình thường.

Trong hang động tuy không quá bức, nhưng cũng không thông gió, người không quen ngửi vị cay, không ai không bị nghẹn tới hai mắt đỏ bừng ho sù sụ, nhưng không bao lâu, đợi hương thơm kho tàu tỏa ra, mọi người lập tức quên đi mùi vị mắc nghẹn lan tỏa trong không khí đó.

Lần đầu tiên, cả nhà A Lai và Vu Chúc cảm thấy, thì ra mùi vị chim nước còn có thể thơm như thế!

Bạch nhóm một lò khác, nấu một nồi cơm trắng lớn, đợi cơm bên chỗ hắn nấu chín tới, vịt kho bình thường của Ngô Nặc đã làm xong.

Sức mạnh của mỹ thực rất vĩ đại, A Lai bị mỹ thực dụ dỗ, đã triệt để làm ngơ ánh mắt vô cùng bất thiện của Bạch đại miêu, quanh vòng quanh cái nồi, đã mấy lần suýt nữa làm Ngô Nặc bị vấp.

Ngô Nặc múc chim thịt nước đã nấu xong vào trong vỏ quả lớn mà Thanh Diệp đã chuẩn bị từ trước, y đặc biệt gắp đầu chim và chân chim ra bỏ vào chén gỗ cho A Lai.

A Lai thèm thì thèm thật, nhưng không phải đứa trẻ thích ăn riêng, ngậm chén gỗ lớn, mang tới cho đại vu và người nhà nếm thử trước, cuối cùng thậm chí còn ngậm chén e dè đứng bên cạnh Bạch đại miêu, để hắn cũng nếm thử.

Lúc trước khi ở nhà, Ngô Nặc cũng thường xuyên làm chim thịt ăn, chỉ cần Bạch ở nhà, đầu chim, chân chim đều là điểm tâm vặt của hắn trước bữa, hiện tại ‘điểm tâm vặt’ bị A Lai chiếm mất, trong lòng Bạch đại miêu ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Có điều, hắn đối xử với A Lai không khách sáo gì như thế, hiện tại A Lai vẫn chịu chia đầu chim cho hắn, Bạch không còn ngứa mắt A Lai như trước nữa, đương nhiên trong từ điển của hắn cũng không có hai chữ khách sáo, cầm một cái đầu chim nước trực tiếp gặm. A Lai ngậm chén gỗ trở lại cạnh đại vu, hai cái vuốt mập xoa xoa lên bụng, sau đó vô cùng linh hoạt ôm lấy cái đầu chim nước cuối cùng hưng phấn gặm.

Đây là thịt chim nước ngon nhất mà cậu ta từng ăn!

Gần như đồng thời, trong lòng mọi người đều hiện lên suy nghĩ đó, lập tức, tất cả ánh mắt đều đặt lên mấy vỏ quả cỡ lớn đựng đầy thịt chim nước.

Cá tuyết màu bạc chỉ có hơn một cân, kích cỡ nhỏ, Ngô Nặc tốn chút công phu mới xắt được mười mấy con cá thành lát, sau đó dùng gia vị y tự phối để ướp.

Trong nồi dầu nóng hổi, cải chua, cải mặn và ớt cùng với những gia vị khác được tao qua, đợi tao ra được hương thơm chua nồng, mới thêm nước vào lấy đầu và xương cá nấu canh, đợi hầm canh đủ rồi, trước vớt cải chua và đầu cá ra, lại trút cá lát đã ướp sẵn vào, làm nóng được một chút, rồi múc cả canh lẫn cá ra.

Tiếp theo dùng cái nồi nóng để thắn mỡ nóng, rắc một tầng hương liệu mỏng lên cá, cuối cùng đổ mỡ nóng lên cá, hương thơm nồng lập tức lan khắp hang động, gần như đồng thời, nước miếng của tất cả mọi người tại đó cũng bắt đầu tiết ra.

Cuối cùng, Ngô Nặc dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp làm hơn một cân cá Bạch vất vả bắt được thành cá chiên giòn, dùng bột ớt, bột hoa tiêu, muối huyết và những gia vị khác pha thành hai dĩa. Ngô Nặc tự nếm thử một chút, cá nhỏ chiên vừa thơm vừa giòn, bất luận là ăn trực tiếp hay chấm gia vị ăn, đều mỹ vị khó thể hình dung.

Thức ăn lên hết rồi, Ngô Nặc và Bạch lại phổ cập cách dùng đũa cho mọi người, mỹ thực trước mắt, trí thông minh của kẻ tham ăn có thể đột phá tăng lên độ cao bình thường khó với tới, không bao lâu, mọi người đều đã học được.

Chỉ đáng tiếc A Lai hiện tại biến thân còn chưa mấy ổn định, cảm xúc quá kích động căn bản không giữ được hình người, chỉ có thể tròn mắt đợi mẹ và anh đúc cho, khỏi nói cậu ta nóng ruột cỡ nào.

Với lượng thức ăn của mọi người mà nói, số đồ ăn Ngô Nặc chuẩn bị không tính là nhiều, không bao lâu, đã ăn đến mức chút nước cũng không còn.

Đừng thấy Vu Chúc đã lớn tuổi, tốc độ giành đồ ăn hoàn toàn không thua người trẻ tuổi, trong mấy người, ông ăn được no nhất, đương nhiên, cái này cũng không thoát khỏi liên hệ với tuổi tác của ông.

Ăn no uống đủ, các nữ nô lại tiến vào nhanh chóng dọn dẹp nồi chén, có một nữ nô không cẩn thận cọ vào cạnh nồi, lập tức lòng bàn tay chảy máu tươi.

Vu Chúc gọi nữ nô bị thương lại, tỉ mỉ quan sát vết thương của cô xong, bôi một loại dược phấn màu xanh lá không biết tên lên vết thương, gần như chỉ một lát, máu ở vết thương đã ngừng chảy, đau đớn trên mặt nữ nô cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Dưới ánh mắt hiếu kỳ của Ngô Nặc, Vu Chúc chậm rãi cất dược phấn đi, đợi sau khi các nô lệ ra khỏi hang động, ông làm như rất tùy ý mở miệng hỏi: “Nồi của cậu quá sắc bén, có lẽ không phải làm từ đá đúng không?”