Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2




Thân là một người bán hàng bày sạp ưu tú, kỹ năng lừa đảo của Ngô Nặc tuyệt đối đủ điểm, người hiện đại có lòng phòng bị nặng còn bị y lừa cho cam tâm tình nguyện móc ví tiền, huống chi là thổ dân nguyên thủy chất phác thuần lương.

Một phen miệng lưỡi trơn tru, ánh mắt Hắc Báo nhìn số trang sức này quả thật giống hệt như lúc hắn nhìn A Văn, phải nói là nóng bỏng.

Ban đầu hắn muốn dùng một con dao đá đổi lấy một cái chuông, là nể mặt A Văn, ít nhiều cảm thấy mình bị thiệt.

Nhưng sau một phen đảo điên trên trời dưới đất của Ngô Nặc, Hắc Báo cảm thấy một con dao đá đổi một cái chuông may mắn làm sao đủ? Ít nhất cũng phải ba món! Nhưng, lúc ra ngoài ông già và đại vu nói, mùa đông năm nay khó trôi qua hơn năm ngoái, phải đổi nhiều lương thực và muối về mới được.

Nhưng không đổi?

Không không không, tuyệt đối không được, cái chuông may mắn có thể được thần thú chúc phúc, có thể gia tăng mị lực được giống cái (đực) ái mộ!

Nhất định phải đổi!

Hắc Báo cắn răng, quyết định đổ máu một phen, cùng lắm lần này sau khi về hắn mang người vào sâu trong rừng kiếm chút mồi sống mang về bộ lạc. Nếu không, lỡ người khác đổi được chuông may mắn, hắn không có, Văn bị người khác lừa đi thì làm sao?

“Một cây rìu đá, cái chuông may mắn này tôi muốn!” Tuy biết chuông may mắn tuyệt đối không chỉ giá này, Hắc Báo vẫn phải giãy dụa một chút.

Ngô Nặc cười lắc đầu: “Không đổi.”

“Một cây rìu đá thêm một con dao đá.” Hắc Báo có chút đau thịt.

“Không đổi.”

“Một cây rìu đá, hai con dao đá, không thể thêm nữa.” Đây là giá giới hạn tâm lý của Hắc Báo. Nói ra cái giá này, tay cầm chuông của Hắc Báo siết lồi gân, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trợn trừng, một bộ chọn người mà gặm.

Bạch lạnh lùng nhìn hắn, cái đuôi vừa rồi còn lắc lư vui vẻ đã dừng lại, thân thể hơi nghiêng tới trước, móng vuốt sắc bén lộ ra khỏi đệm thịt mềm mại lóe sáng hàn quang, đã chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nếu Hắc Báo dám tổn thương tiểu sứ thần của hắn một chút, hắn sẽ cắn đứt cổ tên này!

“Không đổi!” Mắt thấy Hắc Báo sắp tức giận, Ngô Nặc cũng cảm thấy độ lửa đã đủ, nụ cười bất biến chợt chuyển đề tài, cười nói: “Hắc Báo đại nhân, anh là bạn của chị A Văn, nếu đã là bạn, đương nhiên phải tính giá hữu nghị cho anh.”

Hắc Báo không hiểu giá hữu nghị là ý gì, nhưng mấy chữ ‘bạn của chị A Văn’ rõ ràng làm vui lòng hắn, cơn giận nửa thật nửa giả trên mặt tan đi rất nhiều, hỏi: “Giá hữu nghị là cái gì?”

“Ba nô lệ, cái chuông may mắn này thuộc về anh.”

“Ba nô lệ? Cậu xác định chỉ cần ba nô lệ?” Hắc Báo có chút không dám tin, năm ngoái ba nô lệ có thể đổi được một con dao đá, năm nay rất nhiều bộ lạc vì trải qua mùa đông này, đều đem theo nhiều nô lệ trong bộ lạc đến giao dịch, nô lệ so với năm ngoái rẻ hơn rất nhiều, hôm qua hắn dùng một con dao đá đổi năm nô lệ đó.

Ngô Nặc hiện tại chỉ cần ba nô lệ, không phải còn rẻ hơn một con dao đá sao?

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Hắc Báo, Ngô Nặc cười gật đầu.

Lực ở bên cạnh nghe toàn bộ, sâu sắc cảm thấy chịu thiệt lớn, cái này là chuông may mắn có thể được thần thú chúc phúc đó, sao có thể dùng ba nô lệ đã đổi được chứ?! Vu Nặc đại nhân thật sự là làm loạn quá!

Nhưng đại vu đã từng nói, giao dịch dây chuyền để Ngô Nặc toàn quyền phụ trách, Lực không tiện nói gì, muốn nói lại thôi, cả gương mặt nghẹn tới đen trong đỏ. Hiển nhiên, hắn đã nghe lọt lời bịa đặt của Ngô Nặc, hoàn toàn quên rốt cuộc số trang sức này từ đâu tới.

Hắc Báo thấy bộ mặc tức đen thui của Lực, càng cảm thấy mình đã kiếm được, cầm chuông không chịu buông tay, “Tôi lập tức mang nô lệ qua cho cậu!”

“Không cần chị A Văn giúp anh xâu chuông may mắn lại sao?”

“Cần, cần!” Hắc Báo gật đầu như giã tỏi, miệng sắp toét đến tận mang tai. Cư nhiên có thể đeo dây chuyền do A Văn xâu giúp, nhất định là thần thú chúc phúc, không hổ là chuông may mắn! Hắc Báo toàn thân đều tỏa bong bóng màu hồng không chút phù hợp hình tượng, xấu hổ bỏ chuông may mắn vào tay A Văn, sau đó thề thốt nói với cô: “A Văn, sinh con với anh đi!”

“Cút!” Câu trả lời của A Văn đơn giản thô bạo.

Ngô Nặc: … Giữa ban ngày ban mặt bàn luận chuyện sinh con thật sự được sao? Người thế giới này lẽ nào không thể hàm súc hơn chút sao (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Hắc Báo không chút tức giận, cười hi hi nói: “Anh cút ngay đây, Vu Nặc đại nhân tôi sẽ mang nô lệ qua ngay! Vu Nặc đại nhân ngài rất tốt, sau này ngài chính là bạn của Hắc Báo tôi, ai dám ức hiếp ngài, Hắc Báo tôi là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”

Đại miêu khinh thường trợn trắng mắt liếc Hắc Báo, có hắn ở đây, tiểu sứ thần còn có thể bị ức hiếp sao, buồn cười!

“Cảm ơn, thần thú sẽ vĩnh viễn phù hộ anh, bạn của tôi.” Ngô tiểu Nặc tỏ vẻ thỉnh thoảng giả khốc, cos thần côn gì đó, gom hâm mộ!

Hắc Báo lại thật sự bị ‘cốt cách cao bức’ của Ngô Nặc trấn trụ, trong hệ thống ngôn ngữ của họ thậm chí còn chưa từng xuất hiện từ ngữ ‘nho nhã’ kiểu này, làm sao từng nghe qua những câu như thế? Tuy bình thường lúc bọn họ kinh ngạc và cao hứng cũng sẽ nói ‘thần thú ở trên’ ‘thần thú phù hộ’ này nọ, nhưng chưa từng có ai nói giống như Ngô Nặc.

Cho dù chỉ là một câu nói đơn giản, Hắc Báo cảm thấy sau khi nghe, lòng mình đặc biệt thoải mái, nhẩm đi nhẩm lại hai ba lần, hắn cũng vụng về mà cung kính nói: “Thần thú cũng sẽ vĩnh viễn phù hộ ngài, Vu Nặc đại nhân.”

Trong ánh mắt Hắc Báo nhìn về phía Ngô Nặc lúc này, trừ hiếu kỳ và suy nghĩ sâu xa, còn có thêm một phần kính sợ đối với vu giả.

Đại miêu ở cạnh đó hấc cao cằm, đắc ý vẫy đuôi, Vu Nặc của hắn là sứ thần, sứ giả của thần đương nhiên sẽ được thần thú phù hộ! Ừ, Vu Nặc của hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.

Hắc Báo đi rồi, Lực lập tức bắt đầu oán trách: “Vu Nặc đại nhân, sao ngài có thể để Hắc Báo dùng ba nô lệ đổi chuông may mắn chứ, chuông này chúng ta đã tốn… rất nhiều tâm huyết mới làm được.” Được rồi, nói đến cuối Lực đột nhiên nhớ ra, cái gọi là chuông may mắn kia hình như là họ dùng đất dính ở vùng đất tử vong nung ra, nếu nói tốn tâm huyết, quả thật tốn một chút, Vu Nặc đại nhân tốn đủ ba bốn ngày để nặn ra các hình dáng, sau đó thì sao, sau đó chẳng qua là bỏ vào lò gạch nung cùng với gạch ngói mà thôi.

Vừa rồi hắn nghe Vu Nặc nói lai lịch của những đồ trang sức này nghe đến nhập thần, suýt nữa quên mất số trang sức này là bọn họ nung từ lò gạch ra, chứ không phải bọn họ ngàn cay vạn đắng lấy được.

Cân nhắc như thế, Lục mới phát hiện mình hoàn toàn bị Vu Nặc dẫn đi vòng, nhưng so với trang sức là dùng đất dính ở vùng đất tử vong nung thành, hiển nhiên ngàn cay vạn đắng lấy được từ vùng đất may mắn, nghe vào khiến người ta thích hơn. Nếu hôm nay nói thẳng cho Hắc Báo, lai lịch chân chính của những thứ này, đừng nói dùng ba nô lệ đổi, chỉ dựa vào bốn chữ ‘vùng đất tử vong’, Hắc Báo khẳng định nhìn cũng không muốn nhìn lần thứ hai. Nhưng đối sang cách nói của Vu Nặc, vừa là vùng đất may mắn, vừa là thần thú chúc phúc, ngay cả người biết rõ lai lịch như hắn cũng bị lừa, huống chi là Hắc Báo!

Lực thích nhất là giao dịch đồ, đặc biệt thích cảm giác thành tựu ‘kiếm lời’ đó, hiện tại ánh mắt nhìn Ngô Nặc đã lóe tinh quang.

Ngô Nặc biết sở thích của Lực, cũng phát hiện ở phương diện này Lực quả thật có thiên phú hơn những người khác trong bộ lạc, có lòng muốn truyền thụ một chút kinh nghiệm cho hắn, bèn cười nói: “Tuy tổn thất một vài món đồ đá, nhưng lại có thể quen biết một người bạn chân thành, không tính là thiệt.”

Đầu óc Lực không ngốc, rất nhanh đã mày mò ra hàm ý trong lời Ngô Nặc.

Bộ lạc Trường Hà hiện tại thế yếu, rất nhiều bộ lạc cỡ vừa đều dã tâm bừng bừng muốn thay thế họ, tuy bộ lạc không sợ họ, nhưng luôn có ruồi nhặng bay qua bay lại trước mặt cũng thật phiền, hy sinh một chút lợi nhuận nho nhỏ, đổi lấy một phần tình hữu nghị do người thừa kế thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch chính miệng thừa nhận, lúc mấy con ruồi nhặng kia phiền người, ít nhiều cũng phải suy nghĩ hậu quả một chút.

Nhìn về lâu về dài, bộ lạc Trường Hà muốn phát triển, tất nhiên sẽ gặp phải vài chướng ngại, nếu có thể thêm một người bạn đứng cùng chiến tuyến, không phải mạnh hơn gấp bội lần chỉ một mình đứng đối diện kẻ địch cường đại sao?

Đương nhiên, giao tình giữa hai bộ lạc không phải một sợi dây chuyền may mắn có thể dễ dàng liên kết, nhưng lại có thể bắt đầu từ một sợi dây chuyền, chậm rãi tích lũy từng ngày.

Nhưng, những điều phía trên đều là Lực tự nghiền ngẫm ra.

Ngô Nặc hiện tại vẫn chưa có ‘giác ngộ chính trị’ cao như thế, kỳ thật y chỉ muốn mượn cái này tuyên truyền môi giới, khiến dây chuyền bán ra được giá cao hơn, chỉ thế mà thôi _(:3ゝ∠)_.

Không bao lâu, Hắc Báo đã mang ba nô lệ đến.

Hắn làm việc vẫn rất hàm hậu, ba nô lệ mang đến đều là nam nô thuần nhân chính trực tráng niên, vóc dáng cao lớn, vừa nhìn đã biết là dạng giỏi làm việc.

Hắc Báo toét miệng đeo chuông may mắn Văn chính tay xâu cho, Lực kéo hắn qua một bên, thấp giọng dặn hắn vài thứ.

Tối hôm đó, ở hội chợ liền lan truyền, lần này bộ lạc Trường Hà mang đến một loạt dây chuyền may mắn thần thú từng ban phúc. Đeo dây chuyền này, có thể được giống cái (đực) mình thích nhìn trúng.

Nghe nói, Hắc Báo bộ lạc Đại Thạch đeo dây chuyền xong, A Văn trước giờ vẫn không thèm để ý đến hắn đã cười với hắn! Người nhiều đồn bậy, lan truyền rồi lan truyền, không biết sao lại biến thành Hắc Báo sau khi đeo dây chuyền may mắn, A Văn đã đồng ý sinh con với hắn.

Hắc Báo ước gì được thế, sau khi những lời đồn này truyền ngược lại vào tai hắn, hắn chẳng có chút ý định làm rõ nào.

Các thú nhân thì xôn xao, rất hiếm có người đi hoài nghi dây chuyền may mắn có thật sự linh nghiệm thế không, mà đều đang nghĩ, nên dùng thứ gì để đổi một sợi dây chuyền may mắn.

Nhưng, sau khi tin ba món đồ đá của bộ lạc Đại Thạch mới có thể đổi một sợi dây chuyền may mắn truyền ra, phần lớn thú nhân đều thu cờ lui binh.

Nhưng, loại sinh vật thần kỳ ‘thổ hào’, tại bất cứ thời đại nào đều có lực sinh mạng ngoan cường, ngay cả thời đại đồ đá nguyên thủy cũng không ngoại lệ.

Sáng hôm sau, hội chợ còn chưa chính thức bắt đầu, các thổ hào bộ lạc Mục Nguyên, đã dẫn theo đội ngũ nô lệ hùng dũng tới đổi dây chuyền may mắn trong truyền thuyết.

Đợi khi đến chỗ đóng của bộ lạc Trường Hà, bảy thú nhân giống cái xinh đẹp xếp thành hàng, trên cổ mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền may mắn đẹp đẽ, mặt dây chuyền xinh xắn long lanh vừa khéo treo lơ lửng trên đường rãnh sâu hoắm, da thú trắng tuyết để trên lòng bàn tay, các kiểu dây chuyền may mắn khác nhau lặng lẽ nằm trên da thú, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời mới mọc, đẹp tới mức quả thật khiến người không mở nổi mắt.

Lực đứng một bên, khí trầm đan điền lớn tiếng nói: “Dây chuyền may mắn, số lượng có hạn, ai giá cao thì có!”