Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 68: Hầm ngầm




Đường trở về mất hết 45 ngày, đại vu và Lực cùng các chiến sĩ thú nhân khác cuối cùng bình an mang theo lượng lớn vật tư và nô lệ trở về bộ lạc.

Trên đường tuy tiêu hao không ít thời gian, nhưng tổng thể mà nói cũng coi như suông sẻ, không gặp phải kẻ nửa đường chặn lối, trừ sáu nô lệ bị thương thật sự quá nặng chịu không nổi chết trên đường, những nô lệ khác toàn bộ được mang về không thiếu một ai.

Đại vu niệm vu chú vãng sinh cho các nô lệ đã chết, cử hành nghi thức mai táng đơn giản, còn để người đi đào đất, chôn họ trong rừng.

Hành động này của đại vu khiến các nô lệ luôn lo lắng bị xem thành lương thực dự trữ, bị ăn trong mùa đông được an tâm rất lớn.

Trong quan niệm của cư dân bộ lạc gần đó, chỉ có người chết được đại vu hoặc tế ti bộ lạc niệm qua vu chú vãng sinh cử hành lễ mai táng, sau khi chết mới có thể trở về vòng tay thần thú, trở về thần vực, vĩnh viễn không còn bị đói khát, thống khổ, bệnh tật vây khốn.

Ngược lại, sẽ rơi vào ma vực, vĩnh sinh làm bạn với đói khát, thống khổ, cuồng loạn.

Tử vong, luôn là con đường đến với tân sinh. Cái chết, là bắt đầu của sinh mạng.

Không chỉ bộ lạc gần Hắc Sắc sâm lâm, ở ngoài rừng, cũng có rất nhiều người đều nghĩ vậy.

Bình thường mà nói, chỉ có cư dân bình thường của bộ lạc mới có tư cách hưởng thụ lễ tang tế ti cử hành, chỉ có chiến sĩ bộ lạc mới có thể hưởng lễ tang đại vu bộ lạc cử hành.

Nô lệ sau khi chết không được chủ nhân lấy đi đút con mồi đã coi như không tồi, căn bản sẽ không có tế ti thay họ cử hành nghi thức mai táng, càng khỏi nói đến đại vu bộ lạc.

Rất nhiều lão nô lệ lớn tuổi nhìn nô lệ ly thế trong tiếng ngâm trầm thấp của đại vu, ngưỡng mộ đến mức hận không thể được thay thế. Lão nô lệ có thể sống qua 35 mùa đông, không nói thông minh bao nhiêu, nhưng chuyện đã trải qua tuyệt đối không ít. So với các nô lệ trẻ tuổi, còn nhỏ trong lòng còn có chút sợ hãi, bọn họ đã có thể hoàn toàn xác định, bộ lạc Trường Hà đổi họ về tuyệt đối không phải xem như lương thực. Còn có riêng vài người già biết chuyện bộ lạc Trường Hà trước đó đến bộ lạc họ đổi khoai trắng, liên tưởng trước sau, lại thêm lão nô lệ đến từ bộ lạc xa xôi có kinh nghiệm trồng trọt gợi ý, trong lòng đã mơ hồ có suy đoán.

Từ từ, cuối cùng có chiến sĩ thú nhân ‘không cẩn thận’ lỡ miệng, tiết lộ chuyện bộ lạc trồng rất nhiều khoai trắng, mùa đông căn bản không có chuyện đói bụng ra ngoài.

Chiến sĩ thú nhân lỡ miệng bị đại vu trách mắng trước mặt mọi người, sau đó lại hung hăng trừng trị một trận, Lực rũ đầu rũ tai hối hận từ một khía cạnh nào đó đã chứng minh tính chân thật của chuyện này.

Cứ thế, ngay cả nô lệ trẻ tuổi cũng phản ứng lại, mây đen trong lòng triệt để tan đi, những nô lệ cá biệt muốn chạy trốn cũng triệt để đánh tan suy nghĩ đó, thành thật đi theo đội ngũ.

Mùa đông rất gian nan, ngay cả cư dân bộ lạc bình thường có tài sản cũng phải đói chết đông chết, huống chi là họ?

Hơn phân nửa nô lệ đều là lạnh chết, đói chết trong mùa đông.

Hiện tại nghe nói bộ lạc Trường Hà có thức ăn, cho dù mỗi bữa cũng chỉ cho họ ăn chút khoai trắng, chỉ cần có thể qua được mùa đông, các nô lệ có ai còn nguyện ý chạy?

Đợi khi cuối cùng đến bộ lạc Trường Hà, nhìn thấy ruộng khoai trắng mọc thành dải, trên gương mặt tê dại của các nô lệ cuối cùng cũng lộ ra một tia vui sướng một nụ cười.

Đoàn người đại vu trở về vừa đúng lúc, mấy hôm nay nhiệt độ đang giảm xuống, sáng sớm dần xuất hiện sương mù, gần 800 mẫu khoai trắng bộ lạc trồng đã chín hết.

Từ ba ngày trước, các nô lệ đã bắt đầu gồng tay đào khoai.

Khoai trắng của bộ lạc không được cày sâu cuốc bẫm như khoai trắng trong vườn nhà Ngô Nặc, khoai trắng mọc ra nhỏ hơn chút, nhưng cũng lớn hơn củ mọc hoang trong rừng. Khoai trắng đào ra nặng bình quân gần 2 cân, một dây khoai trắng ít nhất có thể mọc sáu củ, nhiều có thể mọc chín, mười củ, bình quân một mầm cây có thể đào ra 14, 15 cân khoai trắng.

Sản lượng hơn xa dự kiến của Ngô Nặc.

Lượng lớn khoai trắng cứ cuồn cuộn không dứt được đào ra, nhưng tích trữ lại thành vấn đề.

Không thể đem tất cả khoai trắng ra cắt lát phơi khô, một là thời gian không kịp, hai là trong quá trình phơi khô thành phần dưỡng chất nhất định sẽ mất đi, ba là dù sao cũng phải giữ giống lại cho năm sau chứ không phải sao?

Khoai trắng đào hư không thể giữ, toàn bộ mang đến bờ sông cắt thành lát, thành khối phơi khô. May là, nhiệt độ tuy không ngừng giảm, nhưng thời tiết vẫn trong xanh, thời gian gần đây rất hiếm mưa, thỉnh thoảng đổ mưa cũng tập trung vào buổi tối, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc ban ngày phơi khoai trắng.

Số khoai trắng còn lại không bị tổn hại chọn ra một phần xuất sắc nhất làm giống, phần lớn còn lại thì tích trữ, để mùa đông ăn.

Số khoai này cách tích trữ duy nhất cũng là tốt nhất chính là đào hầm.

Nhân thủ bộ lạc vốn không đủ, lại rút bớt người đi đào hầm căn bản không hiện thực. Nhưng khoai trắng đã đào ra cũng không thể bỏ bên ngoài như thế, nếu bị hàn sương đông lạnh, rất nhanh sẽ nhũn, cho dù bỏ vào hầm cũng vậy.

Hết cách, mọi người chỉ đành ban ngày phơi khoai, buổi tối thức đêm đào hầm.

Ngô Nặc từng nghe đồng nghiệp cùng phòng khoe khoang về hầm ở đông bắc của họ, tuy không tận mắt nhìn thấy, nhưng đại để làm thế nào, người đó cũng có nói qua, Ngô Nặc ít nhiều cũng có chút ấn tượng__ Trước đào một hố lớn sâu bốn năm mét, diện tích thì tùy theo nhu cầu gia đình quyết định, nhỏ thì hai ba mét vuông, lớn thì mười mấy hơn hai chục mét vuông, ở chỗ cách mặt đất gần một mét xây dựng bệ hai tầng, trên bệ hai tầng dùng gỗ tròn làm xà ngang, cọng ngô làm đỉnh, phía trên lại lắp đất cho đến khi bằng với mặt đất, ở một góc chừa lại làm cửa vuông một mét, dùng thang đi lên đi xuống.

Có ấn tượng là một chuyện, chân chính làm lại là chuyện khác.

Ngô Nặc từng sống trong nhà thân thích dưới quê, cũng từng thấy hầm của phía nam thế nào, nhưng với tình huống mùa đông bên bộ lạc Trường Hà, hầm phía nam hiển nhiên không thích hợp.

Ngô Nặc mang theo nô lệ bộ lạc, thử nghiệm trong vườn nhà mình hơn mười ngày, cuối cùng mới làm ra được cái hầm sâu năm mét, rộng gần 30 mét vuông. Trong hầm, mặt đất và bốn vách còn dùng gạch mới kéo về cùng đất dính xây sơ qua một chút, đỉnh hầm giống như nóc nhà, dùng gỗ xây lên một cái ‘nóc nhà’ nhọn nhọn, lại phủ thêm lau sậy thật dày làm bệ hai tầng, làm thành trần nhà, cuối cùng lắp đất. Đất trống trong vườn cũng toàn bộ dùng viên gạch ra màu không đẹp cùng đất dính xây lại một lượt.

Lối vào hầm chừa ở bên phải vườn, chỗ trống không xây phòng, lối vào vuông vức rộng một mét, dùng đá xanh nguyên miếng chặn lại, nhìn thoáng qua, căn bản không nhìn ra được đó là lối vào.

Để tiện ra vào hầm, Ngô Nặc chỉ có thể chiếu theo ký ức, phí sức chín trâu hai hổ, làm ra cầu thang.

Tuy ngoại hình vô cùng xấu xí, nhưng thắng ở chất liệu đủ, vô cùng bền chắc, chiến sĩ thú nhân nặng gần hai trăm cân cũng có thể nhẹ nhàng leo lên.

Hầm nhà Ngô Nặc đã bắt đầu đào từ trước khi thu hoạch khoai trắng, sau khi làm xong, phơi gió ba ngày, đã khẩn cấp đưa vào sử dụng.

Sản lượng khoai trắng cao hơn hẳn dự liệu, mảnh ruộng khoai trắng nhỏ Ngô Nặc trồng trong vườn, sau khi đào hết toàn bộ, trừ ra cái bị tổn hại và làm giống, giữ chút để ăn còn lại bỏ vào gần nửa hầm.

Khoai trắng bộ lạc dùng giữ giống thống nhất tập trung ở một chỗ, địa điểm chọn ngay ở sau vườn nhà thủ lĩnh Kim Đồng, một chỗ có địa thế khá cao.

Hầm đào sâu gần sáu mét, hầm vuông vức rộng 30m phải đào đủ 20 cái, tiếp theo hầm nhà Ngô Nặc, mọi người cả đêm làm việc, trước mắt chỉ mới làm ra hai cái.

Không gian trong hầm rất lớn, khoai trắng hàm lượng nước nặng trọng lượng lớn, nếu chất đầy không chừa khe hở, bình quân mỗi hầm ít nhất có thể chứa gần 100000 cân khoai trắng. Nhưng muốn chất đầy hoàn toàn khẳng định không hiện thực, hơn nữa khoai trắng làm giống cùng với giữ lại ăn, phương thức trữ không giống lắm.

Ngô Nặc nhớ khoai lang và gừng làm giống trong nhà thân thích, không chỉ phải bỏ vào trong hầm, còn phải dùng đất cát và rơm rạ phủ lên một lớp một lớp, bảo đảm giống không bị hư, sau khi bịt kín hầm phải đợi đến sang năm trước khi trồng mới mở hầm.

Khoai trắng không hoàn toàn tương tự khoai lang, mà giống thể kết hợp của khoai lang và khoai tây, là giống nguyên thủy, lực sinh mạng của nó thậm chí còn mạnh hơn hai loại này, nhưng về chuyện giữ giống hoàn toàn không thể sơ sài.

Ngô Nặc dự định mô phỏng phương pháp trữ giống khoai lang gừng của nhà thân thích, đào hầm chôn khoai trắng.

Căn cứ theo tiến độ nhiệm vụ cưỡng chế hệ thống, suy nghĩ của y có lẽ không quá sai lầm.

Không sai, trước đó không lâu, hệ thống lại một lần nữa báo cho Ngô Nặc một nhiệm vụ cưỡng chế.

Nội dung nhiệm vụ này chính là giúp bộ lạc Trường Hà đào hầm đúng cách trữ thức ăn và giống qua mùa đông, thời hạn 30 ngày.

Phần thưởng là 10000 điểm tích phân, cộng thêm một lần rút thưởng tùy ý.

Sau khi Ngô Nặc quyết định mô phỏng cách đào hầm chứa giống khoai trắng của nhà thân thích, tiến độ nhiệm vụ tăng lên 10%, chứng minh đầy đủ suy nghĩ của y hoàn toàn có thể được.

Trừ nhiệm vụ này, hệ thống lại công bố cho Ngô Nặc hai nhiệm vụ khám phá phần thưởng phong phú.

Một là truyền thụ phương pháp ướp muối dự trữ rau dưa, phần thưởng 2000 tích phân, một bộ nội y giữ ấm.

Một là truyền thụ phương pháp dự trữ chế phẩm thịt bằng ướp muối và hun khói, phần thưởng 2000 tích phân, một bản vẽ có hướng dẫn tỉ mỉ cách chế tạo cung tiễn bằng gỗ cấp thấp.

Với chuỗi nhiệm vụ khám phá đã làm trước đó, phần thưởng tích phân của hai nhiệm vụ bình thường này nhiều hiếm có.

Nhưng vô dụng, một chiếc xe bò đã phải mất 400 điểm tích phân.

Trên tài khoản của Ngô Nặc chỉ có hơn 6000 điểm tích phân, chỉ đủ mua mười lăm chiếc xe bò, có thể có tác dụng lông gì.

Để người bộ lạc tự làm xe bò căn bản không kịp, không có nhiều nhân thủ cũng không có nhiều thời gian như thế, cách duy nhất chính là lại mượn nợ hệ thống.

Tiền nợ trước đó y còn chưa trả hết, giờ mượn tiếp, nhất định phải trả trước một nửa khoản nợ tích phân lần trước, cũng chính là 15000 tích phân.

Nghĩ đến tiền lời của hệ thống, Ngô Nặc hạ quyết tâm lớn lắm mới quyết định tiếp tục mượn, kết quả liên tục mấy đêm liền, y đều mơ ác mộng bị cho-vay-nặng-lãi bất lương vác dao bổ dưa truy sát, chạy vô số con đường, cuối cùng còn chạy vào một hẻm chết, mắt thấy đối phương mang bộ mặt thành quản tay giơ đao hạ, Ngô tiểu Nặc bị dọa tỉnh giấc, ngồi bật dậy khỏi đệm da sói, lau qua, mặt đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng nhìn những thổ dân nguyên thủy áo không đủ che người kia trong mắt đầy ánh sáng, y đề xuất một suy nghĩ, mọi người đã không tiếc mọi giá thay y thực hiện, thay y hoàn thành, xem lời y nói như chuẩn mực, nhìn ánh mắt nhiệt tình tín nhiệm và tôn kính của họ, Ngô Nặc buộc phải thừa nhận, y bị đả động.

Nợ nần chồng chất thì nợ nần chồng chất vậy.

Rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! /(ToT)/~~

Ngô Nặc tìm vô số lý do an ủi bản thân, nhưng hiện thực lớn nhất là, cho dù y mệt chết mệt sống truyền thụ cách làm dưa chua dưa mặn, thịt muối thịt khô cho các giống cái bộ lạc, lấy được 4000 điểm tích phân, đồng thời còn hoàn thành nhiệm vụ khai thác mỏ muối tinh trước đó, nhận được 1000 điểm tích phân, cộng thêm số dư trên tài khoản, tổng cộng cũng mới chỉ có 11000 tích phân, căn bản không đủ trả nợ. (╯‵口′)╯︵┻━┻

May mà, đoàn người đại vu cuối cùng bình an trở về, hệ thống cũng biểu thị nhiệm vụ cưỡng chế của y __ tham gia hội giao dịch bộ lạc – hoàn thành.

Trừ có 5000 điểm tích phân ra, còn có một cơ hội rút thưởng tùy ý.

Trước khi móng vuốt ấn xuống nút nhận thưởng, tiểu tâm can của Ngô Nặc rất không khí thế đập thịch một cái.

Rốt cuộc có thể rút được cái gì đây?