Vì Em Mà Đến

Chương 3: Mối quan hệ rắc rối




Editor: shpdarn

Thẩm Tụng Viện xuống lầu, vừa lúc thấy anh trai cô đang ngồi cạnh bàn đọc báo.

Anh trai Thẩm Kỳ của cô, ngoại hình ôn hoà trầm tĩnh, sườn mặt tinh tế ưu nhã, cả khi anh chỉ đơn giản ngồi trên ghế như vậy, đầu hơi rũ xuống chuyên tâm đọc báo, nhưng ngay lập tức làm người ta liên tưởng đến một bức tranh cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Tụng Viện huýt sáo một tiếng, sau đó vui vẻ chạy mấy bước từ trên lầu xuống, kêu một tiếng anh.

Người giúp việc đang đứng bên cạnh cũng cung kính gọi cô một tiếng tiểu thư rồi đưa tay kéo ra chiếc ghế cạnh bàn ăn. Thẩm Tụng Viện ngồi xuống. Thẩm Kỳ đang ngồi đối diện lúc này mới từ tốn theo nếp gấp vốn có gấp lại tờ báo trong tay, chỉnh tề đặt trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.

Thẩm Tụng Viện đang uống sữa bò. Thẩm Kỳ cũng không lên tiếng, cầm lên chiếc đĩa sứ trắng Thanh Hoa đang để một quả trứng luộc.

Bữa sáng quen thuộc của Thẩm Tụng Viện là ăn bánh mì và uống sữa bò, còn bữa sáng của Thẩm Kỳ trước nay không đổi, vẫn luôn là cháo trắng rau xào thêm một quả trứng luộc.

Thẩm Tụng Viện nhìn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của anh đang chậm rãi lột vỏ trứng, nhịn không được liền nói: "Anh, anh mới hai mươi bảy thôi đấy, sao cứ như lão cán bộ thế? Đồ uống ngoại trừ trà cái gì cũng không uống, bữa sáng thì vạn năm bất biến, cháo trắng rau xào thêm quả trứng luộc, anh không thấy ngán à?"

Thẩm Kỳ không để ý đến cô, chỉ tiếp tục từ tốn lột vỏ trứng. Lột đến sạch sẽ, anh lại đặt quả trứng trắng nõn bóng loáng lên đĩa nhỏ bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn Thẩm Tụng Viện.

"Hôm qua em lại bắt nạt bạn học?"

Đôi mắt anh hẹp dài đạm mạc, khi nói chuyện ánh mắt không một gợn sóng nhưng lại làm người khác cảm thấy kính sợ từ tận đáy lòng.

Thẩm Tụng Viện tay đang cầm bánh mì liền khựng lại. Sau đó lại cười cười cho qua nói: "Làm gì có đâu. Anh nghe ai nói linh tinh thế?"

Thẩm Kỳ không trả lời, chỉ là duỗi tay đặt lên mặt bàn mấy tấm ảnh rồi đẩy lại chỗ cô. Thẩm Tụng Viện thăm do nhìn một cái, vừa nhìn đã thấy tên xăm trổ trong ảnh trên vai cắm chai thuỷ tinh, máu thịt loang lổ. Tiếp đến là ba tên du côn đầu xanh đầu đỏ, bộ dạng tả tơi.

Thẩm Tụng Viện liền mím môi không nói gì.

Anh trai cô bình thường chính là như vậy, chưa bao giờ cùng cô tranh luận, chỉ trực tiếp đưa chứng cứ.

"Tại sao lại bắt nạt bạn học?" Thẩm Kỳ vẫn như cũ ngắn gọn tra hỏi.

Nghe anh nhắc đến, Thẩm Tụng Viện ném miếng bánh mì trong tay xuống cái đĩa trước mặt.

"Chu Tư Đồng kia, cô ta, hừ," Thẩm Tụng Viện biểu tình cực kỳ giận dữ, nhưng cô vẫn cắn răng, không nói ra lý do.

Nói gì mới được chứ? Chẳng nhẽ nói cô xúi Chu Tư Đồng giám sát Trần Oánh Oánh, xem cô ta có ý từ gì với Sở Khiêm không, nhưng Chu Tư Đồng kia lại phớt lờ cô? Mẹ của Trần Oánh Oánh và mẹ cô là bạn thân từ nhỏ, hai nhà qua lại thân thiết, huống chi Thẩm Kỳ cũng thường đối tốt với Trần Oánh Oánh, nếu bây giờ cô nói chuyện này ra, chẳng phải là để anh mắng sao.

Cho nên Thẩm Tụng Viện rất sáng suốt lựa chọn im lặng.

Thấy cô không nói rõ lý do, Thẩm Kỳ cũng không hỏi lại. Hỏi nữa cũng vô dụng, Thẩm Tụng Viện trong miệng không có một câu nói thật, thà không hỏi còn hơn.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Tụng Viện vừa định xách cặp ra cửa lên xe đi học, phía sau liền truyền đến âm thanh lãnh đạm của Thẩm Kỳ: "Hôm nay em tự ngồi xe buýt đến trường. Còn nữa, tháng này không có tiền tiêu vặt."

Thẩm Tụng Viện tức giận quay đầu trừng mắt với anh. Thẩm Kỳ làm như không thấy, tiếp tục ăn cháo trắng rau xào cùng trứng luộc của anh.

Một lát sau, Thẩm Tụng Viện hừ mạnh một tiếng, xoay người xách cặp sách phẫn nộ rời đi. Phản kháng cũng vô dụng. Chỉ sợ nói thêm một câu, tiền tiêu vặt tháng sau của cô cũng bị cắt luôn, vì vậy cô chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Thẩm Kỳ tiếp tục chậm rãi ăn bữa sáng, chờ ăn xong rồi mới nhận lấy bộ tây trang sẫm màu người giúp việc đưa tới, sau đó ra khỏi cửa.

Bên ngoài đã có xe chờ từ sớm. Chờ anh lên xe, tài xế đạp chân ga, chiếc xe lập tức phóng ra ngoài. Nửa tiếng sau đã đến tập đoàn Thẩm thị.

Vị chủ tịch trẻ tuổi xuống xe, ánh mắt bất động bước thẳng đến thang máy cá nhân, trực tiếp lên tầng hai mươi lăm.

Vào văn phòng của mình, Thẩm Kỳ liền cởi tây trang treo lên giá treo đồ, sau đó mới đi đến bàn làm việc ngồi xuống.

Tiếng gõ cửa vang lên, anh chỉ nói một câu vào đi, lúc này Lý Hạo một thân tây trang đen bước vào.

Lý Hạo là đội trưởng đội bảo an của tập đoàn Thẩm thị, cũng là vệ sĩ đắc lực bên người Thẩm Kỳ.

Lý Hạo đưa qua một túi hồ sơ cho anh, nói: "Chủ tịch, đây là tư liệu về người bạn học của tiểu thư mà tối qua anh muốn điều tra."

Thẩm Kỳ nhận lấy mở ra, mắt đảo qua tấm ảnh chụp trong tay.

Cô gái trong ảnh trong sáng thanh thuần, một tay đang gắt gao ghì trên cổ tên côn đồ, tay kia cầm cổ chai thuỷ tinh vỡ loang lổ, chuẩn xác đè lên động mạch trên cổ hắn, trên mặt biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Anh buông ảnh chụp trong tay xuống, lại nhìn đến mấy dòng chữ ghi trên tờ giấy.

Họ tên Chu Tư Đồng, bố Chu Văn Cường, mẹ Đinh Thục Phân.

Cô gái thân phận bối cảnh đơn giản, thêm cả ba mẹ cô, hai tờ giấy cũng đủ để biết hết mọi chuyện về cô từ nhỏ đến lớn.

Chỉ là Thẩm Kỳ khi đọc đến chỗ bố của Chu Tư Đồng, Chu Văn Cường, thời điểm sáu năm trước ở công trường của Công viên Đô Thị Tĩnh An vì trượt chân từ mái nhà xuống mà qua đời, chân mày anh không khỏi nhăn lại.

Sáu năm trước, khi đó Thẩm Kỳ vừa được sự đồng ý của ba, tham gia vào công việc kinh doanh của gia tộc, mà Công viên Đô Thị Tĩnh An này chính là công trình đầu tiên ba anh giao cho để khảo nghiệm năng lực. Nếu thuận lợi thông qua, anh có thể mang thân phận người thừa kế bước chân vào sản nghiệp của gia tộc, nhưng nếu không qua được khảo nghiệm này, anh sẽ bị ba mình bỏ qua.

Cho nên năm đó, chỉ có thể thắng, tuyệt không thể bại.

Thẩm Kỳ đem tư liệu trên tay đặt lên bàn làm việc, trầm ngâm hồi lâu, anh ngẩng đầu phân phó: "Giám sát kỹ tiểu thư, đừng để con bé lại gây khó dễ cho Chu Tư Đồng."

Lý hạo vâng một tiếng, xoay người ra khỏi phòng.

Thẩm Kỳ duỗi tay xoa ấn đường, trong lòng không khỏi suy nghĩ, Chu Văn Cường đã chết, anh không thể để con gái người ta có chuyện gì được.

*

Khi Chu Tư Đồng vừa đến, trong lớp vắng lặng không người, chỉ trừ một nam sinh ngồi vị trí chính giữa của hàng thứ ba đang cúi đầu chăm chú làm bài.

Màu trắng áo sơ mi, màu đen của chiếc quần, hai màu đen trắng đơn giản nhưng kết hợp trên người nam sinh này lại toát lên vài phần thanh lãnh cao quý.

Đây là nam chính trong cuốn tiểu thuyết - Sở Khiêm. Nguyên chủ Chu Tư Đồng vì hắn mà ôm đau thương nhiều năm liền, yêu hắn đến phát cuồng. Không những cô ở bên hắn cùng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã vậy còn không tiếc hy sinh bản thân mình, dùng nhan sắc câu dẫn, lôi kéo người của công ty đối thủ, chỉ để nắm được thông tin mật, hoá giải nguy cơ cho công ty của Sở Khiêm.

Nhưng đến cuối cùng thì sao? Chẳng nhận được cái mẹ gì! Sở Khiêm từ đầu đến cuối trong lòng chỉ yêu duy nhất một người là nữ chính. Anh ta nói nữ chính đơn thuần, thiện lương, cảm thấy chính mình không xứng với bạch nguyệt quang trong lòng, mà nguyên chủ Chu Tư Đồng lại làm anh ta cảm thấy e sợ, bởi vì cô quá ngoan độc.

Con mẹ nó chứ bạch nguyệt quang! Tại sao lúc nguyên chủ cùng hắn gian khổ gây dựng sự nghiệp, hắn không thấy cô ngoan độc? Tại sao lúc cô hy sinh bản thân, giúp công ty hắn thoát khỏi nguy cơ hắn không thấy cô ngoan độc? Mãi đến khi bản thân sự nghiệp ổn định, hắn liền theo đuổi chân ái của mình, lại ghét bỏ nguyên chủ ngoan độc?

Tra nam!

Chu Tư Đồng âm thầm gán mác cho Sở Khiêm, mắt nhìn thẳng đi đến chỗ ngồi của mình, lấy sách tiếng Anh trong cặp ra xem.

Liên quan gì đến cô? Chẳng qua là trùng tên với nguyên chủ thôi, cô lại chẳng phải nguyên chủ, vậy có lí do gì để cô phải yêu Sở Khiêm. Ngược lại mà nói, Sở Khiêm sau này sống hay chết Chu Tư Đồng cô đều chẳng quan tâm.

Chu Tư Đồng nghiêm túc đọc sách tiếng Anh. Từ khi xuyên qua đến giờ, hơn nửa tháng này cô vẫn luôn duy trì trạng thái ăn không ngồi rồi, căn bản là không hứng thú với việc đọc sách hay làm bài tập. Chỉ có điều, sau chuyện tối qua cùng mẹ Đinh, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân phải học hành thật chăm chỉ mới được.

Là đứa con gái duy nhất Đinh Thục Phân có thể trông cậy vào, Chu Tư Đồng không muốn bà phải đau lòng. Hơn nữa hiện nay hoàn cảnh của hai người khó khăn như vậy, cũng chỉ có cô học tập cho tốt, đỗ vào một trường đại học tốt, tốt nghiệp xong thì tìm một công việc ổn định, vậy mới mong cải thiện được.

Cũng may kiếp trước Chu Tư Đồng thành tích xuất sắc, coi như từ năm cuối cấp ba mới bắt đầu bỏ bê việc học, nhưng hiện tại ở thế giới này cô mới vừa bắt đầu vào năm cuối, chỉ cần chú tâm vào sách vở, cô tin bản thân có thể theo kịp chương trình.

Bạn cùng lớp lục tục đi vào, sự yên tĩnh lúc trước từ từ bị phá vỡ, Chu Tư Đồng không hề bị ảnh hưởng, vẫn như cũ tiếp tục tập trung tinh thần đọc quyển sách tiếng Anh trong tay.

Vị trí bên cạnh có người ngồi xuống. Chóp mũi chợt quanh quẩn một hương thơm nhàn nhạt, đến cùng với mùi hương này là giọng nói mềm mại tinh tế: "Tư Đồng, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?"

Chu Tư Đồng nhíu nhíu mày. Cô không trả lời, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, thấp giọng suy ngẫm về đoạn văn trong cuốn sách.

Nhưng chủ nhân của giọng nói ấy thấy mình bị phớt lờ, cũng không bỏ cuộc, ngược lại còn duỗi tay đến kéo kéo tay cô, cười nhu hoà: "Tư Đồng, sao cậu không nói chuyện gì thế?"

Chu Tư Đồng tránh đi tay người kia, lại âm thầm thở dài một hơi, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Nữ sinh trước mặt tóc dài ngang vai, trên gương mặt thanh tú là đôi mắt đẹp to tròn thuần khiết, sóng nước lấp lánh linh động, không một người đàn ông nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc này.

Đây là nữ chính trong tiểu thuyết - Trần Oánh Oánh. Mà theo như nguyên tác, quả thật là mọi nhân vật mang giới tính nam đều gục ngã trước gương mặt người gặp người yêu, thanh thuần đến động lòng người này của cô ta.

Thật không may, Trần Oánh Oánh hiện tại chính là bạn cùng bàn của Chu Tư Đồng. Mà cũng chính vì quan hệ bạn cùng bàn này, cho nên lúc trước Thẩm Tụng Viện mới uy hiếp cô, muốn cô từng giây từng phút theo dõi xem Trần Oánh Oánh đang làm gì.

Bởi vì Thẩm Tụng Viện cũng yêu thầm Sở Khiêm.

Nhưng thật hiển nhiên, Sở Khiêm hiện tại chẳng khác gì núi băng hình người, đối với bạn nữ cùng lớp ai cũng như ai, đều là thái độ lãnh đạm, duy chỉ có lúc đối diện với Trần Oánh Oánh hắn mới buông lỏng một chút, cho nên Thẩm Tụng Viện tự nhiên có cảnh giác đối với Trần Oánh Oánh.

Có điều chuyện này thì liên quan gì đến mình? Chu Tư Đồng có chút mất kiên nhẫn nhìn Trần Oánh Oánh, người đang không ngừng nói chuyện với cô, hai người họ xảy ra xung đột còn muốn kéo cô vào làm gì? Cho nên rất có khả năng, người đưa tiền cho bọn côn đồ chặn đường về nhà của cô hôm qua chính là Thẩm Tụng Viện.

Bởi vì mấy ngày trước, Thẩm Tụng Viện chặn đường, hỏi cô Trần Oánh Oánh dạo gần đây thường làm gì, nhưng cô lại phớt lờ cô ta.