Vì Em Mà Sống

Chương 23




Tôi luôn cho rằng tôi sẽ cô quạnh cả đời, thế mà trong lúc tôi rời bỏ thế giới nho nhỏ của mình, ngẩng đầu nhìn quanh mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thì ra bạn bè vẫn ở bên tôi, chỉ là trước nay tôi dốc sức đẩy họ ra, phòng thủ cái tự ti của mình. Tôi muốn cảm ơn họ, càng cảm kích Vũ hơn, người đã giúp tôi sáng mắt. Vũ, nếu đời này đã định chỉ có thể trông vọng từ xa, tôi nguyện bảo hộ em, cũng hy vọng em có được những thứ hoàn mỹ nhất.
Giờ nghỉ trưa, A Văn đòi đi tản bộ, nhỏ kéo tôi ra sân thể dục. Đến đó, tôi cũng không khách khí. Tôi nằm xuống sân, nhìn mây trời, nhớ tới bài văn tôi viết cho Vũ:
"Nếu, tôi là ánh nắng
Sưởi ấm thế gian, thắp sáng lòng người, không còn sợ hãi.
Vậy thì, tôi chỉ nguyện tỏa sáng vì em
Soi hào quang ban lành hạnh phúc
Mà không phải cho em gương mặt u buồn, đâm vào mắt tôi..."
Hy vọng những lời này không chỉ biểu đạt sự sảng khoái nhất thời trong lòng, mà thật sự có thể trở thành lời hứa hẹn nói được làm được.
Tôi không có bờ vai rộng, không thể cho nàng cái ôm kiên cường, mạnh mẽ. Tôi chưa có suy nghĩ chín chắn, chưa thể cho nàng những lời khuyên mang tính kiến thiết. Tôi chưa có thu nhập ổn định, chưa thể cho nàng đầy đủ vật chất. Thứ tôi có chỉ là thời gian. Trăm năm sau yên bình nhắm mắt, cái tôi có thể cho nàng trước khi tan biến chính là sự bảo hộ hết mình. Tôi sẽ dùng cả đời để chứng minh lời hứa của mình. Cuộc đời này tôi chỉ yêu một mình nàng, không, phải là đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình nàng.
"Hi, cậu đang nghĩ gì thế?" A Văn nằm cạnh tôi, ngắm mây trôi, khẽ hỏi.
"Nghĩ đến tương lai, đến cuộc sống sau này." Tôi thản nhiên đáp, ngừng một chút, nói thêm: "Nghĩ về Vũ..."
"Vậy ư? Hi, cậu yêu cô ấy sao? Yêu cô ấy lắm sao?" A Văn hỏi bằng giọng đều đều, giống như tất cả tình cảm đã trôi theo đám mây bay về phương xa.
"Ừ, phải. Yêu, rất yêu, yêu lắm. Tôi nghĩ chắc đời này tôi sẽ không yêu ai khác!" Tôi mỉm cười, nghiêng mặt nhìn nhỏ. Nhỏ vẫn ngắm mây bay, không đáp lại cái nhìn của tôi như thường ngày.
"Thật sự rất yêu rất yêu sao? Yêu đến mức không có cô ấy là không được sao?" A Văn vẫn hỏi đều đều.
"Quả thật rất rất yêu, nhưng không phải không có nàng là không được." Ngoài miệng nói vậy, nhưng lòng tôi lại dâng nỗi buồn, nỗi buồn lăn tăn không thể vơi đi. Tôi tiếp tục nói: "Nhiều lúc, tôi huyễn hoặc có thể cùng nàng chung một chỗ, tôi yêu nàng, nàng yêu tôi. Nhưng tôi biết cuối cùng chỉ là giấc mộng. Tôi hi vọng nàng có thể hạnh phúc, bất luận hạnh phúc ấy là của ai cho. Nàng nhất định phải hạnh phúc, phải hạnh phúc hơn tôi. Tôi sẽ ở đằng xa bảo hộ nàng, khi nàng khó khăn tôi sẽ xuất hiện, khi nàng hạnh phúc tôi lại rút lui. Cuộc đời này, bảo hộ nàng có lẽ chính là cái tôi có thể làm được!"
"Hi..." A Văn giật giật khóe miệng, nhưng không nói thêm câu nào. Thấy A Văn muốn nói lại thôi, tôi biết lòng nhỏ có nỗi khổ, chỉ không biết khổ vì đâu.
Phát hiện số lần A Văn trầm mặc ngày càng nhiều, thời gian im lặng cũng càng lâu, tôi thật nhớ A Văn hoạt bát không tim không phổi của trước kia. Không biết nhỏ bị làm sao? Vì cái gì trở nên trầm lắng, không còn nụ cười thoải mái yêu đời. Tôi nghĩ có lẽ có một ngày, nhỏ sẽ kể với tôi?! Nhỏ sẽ? Ừ, tôi tin, nhỏ sẽ.
"Hi, cậu biết không? Hôm nọ tôi nhìn thấy bạn trai của cô Hà cầu hôn cô ấy!" A Văn nhìn không trung, giọng nhỏ không còn giữ được bình tĩnh, mà ngược lại, có một tia run rẩy, tựa như phải dùng khí lực rất lớn mới có thể khống chế cảm xúc.
"Thật ư? Vậy Vũ có đồng ý không?" Đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình thật hèn mọn, hỏi cũng như không. Vũ đồng ý thì sao? Không đồng ý thì sao? Tới thủy tới chung, tôi chưa từng nói với Vũ một chữ yêu. Tới thủy tới chung, Vũ cũng chưa từng biết trong lòng tôi chất chứa tình cảm. Tôi vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Khóc, khóc vì đoán được tình yêu là thứ tôi không thể có. Cười, cười vì tạo hóa trêu ngươi để tôi gặp Vũ lại không thể yêu.
"Ba ngày trước, ở chỗ lần đầu tiên tôi dẫn cậu đi, thì nhìn thấy... Tôi nhìn thấy gã đó quỳ trên mặt đất, cầm nhẫn trong tay."
"..." Tôi im lặng. Kết hôn? Rốt cuộc Vũ cũng có một ngày lấy chồng sinh con. Nàng là thiên sứ chơi đùa trên thiên đàng, còn tôi, chỉ có thể ở dưới này ngẩng đầu nhìn bóng nàng xa xa. Nàng cười, tôi cười. Nàng khóc, tôi khóc.
"Hình như cô ấy cân nhắc, vì tôi thấy cô ấy không tiếp nhận chiếc nhẫn, gã đó cũng không biểu lộ nét mặt thất vọng, chỉ đứng lên gật đầu."
Cuối cùng, cuộc trò chuyện giờ nghỉ trưa kéo dài trong yên lặng. Khi tình cảm nhuốm màu ưu thương, hạnh phúc có vẻ thật xa vời...
Buổi tối tới xưởng xe, vốn tưởng rằng Đại Lực sẽ xáp lại, hô to gọi nhỏ, hỏi tôi đêm qua ở nhà Vũ diễn ra chuyện gì. Nhưng hắn không làm. Đại Lực rầu rĩ như lần gặp lại chị Nhã, ngồi hút thuốc một mình trong góc, hết điếu này đến điếu khác. Lòng tôi vốn đã phiền muộn, bây giờ lại nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Đại Lực, bỗng dưng mất sinh khí. Tôi tới cạnh Đại Lực, ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào góc sofa.
"Hi, Hi à, Nhã khóc, thằng đó chia tay Nhã, Nhã khóc. Thì ra cổ thiệt lòng yêu nó. Kỳ thật, những gì thằng đó có thể cho Nhã, anh cũng có thể cho. Anh yêu Nhã hơn thằng đó mà..." Đại Lực nhả mạnh hai vòng khói, bóp nát tàn thuốc, đôi mắt sắc lên, mang theo sự căm phẫn cực đại, hắn xoay mặt nói với tôi: "Mày biết khi chia tay thằng đó nói gì không? Nó nói, nó chia tay bởi vì Nhã không phải xử nữ." Đại Lực nghiến răng, tôi có thể cảm thấy mối hận và nỗi đau hằn lên trong lòng hắn.
"Đại Lực, anh còn yêu chị Nhã không?" Tôi biết tim hắn đau, biết rất rõ.
"..." Đại Lực cúi đầu, không trả lời.
"Nếu anh yêu chị ấy thì hãy chữa lành vết thương của chị ấy! Nếu hồi trước hai người không đủ dũng khí yêu nhau, vậy bây giờ lấy hết dũng khí cho nhau một cơ hội cũng chưa muộn..." Tôi mỉm cười, nhìn Đại Lực, nói tiếp: "Đại Lực, thật ra, chị Nhã vẫn yêu anh như xưa, chỉ là chị ấy không biết thôi. Anh có biết ngày tôi giả làm bạn gái của anh, khi anh và gã kia ra ngoài hút thuốc, chị ấy đã hỏi tôi câu gì không?"
"..." Đại Lực vẫn không nói được một lời, ngơ ngác ngồi trên sofa, hung hăng hút thuốc.
"Chị Nhã hỏi: "Thẩm Hi, hiện tại Đại Lực sống hạnh phúc không?". Tôi trả lời: "Không, ảnh không hạnh phúc. Có lẽ bề ngoài ảnh làm bộ vui vẻ, nhưng ảnh không hạnh phúc, cũng không sung sướng. Chị chính là hạnh phúc của ảnh, khi chị buồn, ảnh cũng buồn. Khi chị vui, ảnh nhất định sẽ vui theo. Ảnh sẽ tủi thân tự hỏi tại sao người chọc chị vui không phải mình?"." Tôi thoáng nhìn Đại Lực. Hắn đã ngừng hút thuốc và cúi đầu ngồi nghe.
"Đại Lực, anh không biết khi chị Nhã nghe tôi nói xong, chị ấy đã khóc. Không ai bởi vì vài câu người ngoài nói trắng mà khóc bất lực như thế. Tôi có thể cảm nhận được tình ý của chị ấy đối với anh. Cho dù qua nhiều năm, trái tim chị ấy thủy chung vẫn lưu lại hình bóng của anh. Kể cả gã đàn ông kia cũng không thể lay đổ vị trí đó. Kỳ thật, hai người thật tình yêu nhau, tại sao không lấy dũng khí dắt tay đối phương? Chẳng lẽ đợi đến già mới thở dài tiếc nuối người yêu cũ?"
"Dũng khí? Hi à, mày nói nghe dễ quá! Mày có dám nói với Vũ mày yêu cổ không? Mày dám không?"