Vì Em Mà Sống

Chương 30




Sửa xe trong xưởng nửa tháng, càng sửa càng cảm thấy nao nao. Nhiều lúc nhớ Vũ hết sức, không biết bây giờ nàng thế nào?
"Hi, ngẩn ngơ gì đấy?" Đại Lực đẩy tôi một cái, hại tôi té phịch xuống đất.
"Ừm, tôi đang nghĩ, không biết Vũ đã sinh hay chưa!" Tôi đáp trả không nhiệt tình lắm.
"Mày đúng là cái đồ kỳ cục, mẹ nó, nhớ cổ thì gọi cho cổ một cú! Ở trong này tự kỷ đi lo, lo cái rắm!" Đại Lực trợn tròng trắng liếc tôi, kèm theo sự khinh bỉ mãnh liệt.
"Có thích hợp không?" Tôi hỏi, tôi làm sao không muốn gọi cho Vũ, cho dù chỉ nghe thấy giọng nàng thôi cũng được.
"Chuyện này có cái quái gì mà thích hợp với chả thích hợp?" Đại Lực thở dài nói: "Hi, anh phát hiện lòng dạ mày thiệt độc, làm cách nào mày có thể chịu đựng, không thèm gọi điện quan tâm người ta một chút?"
Cười khổ, Đại Lực à, không phải lòng dạ tôi độc ác. Chỉ vì tôi không thể xác định Vũ hạnh phúc của lúc này có cần tôi ở bên cạnh nàng hay không?
"Hi, mau gọi cho cổ đi, nếu không thì đừng vác bản mặt của mày nhìn nhận người anh em này." Đại Lực sốt ruột kéo tôi từ dưới đất lên, sau đó đá tôi ra ngoài.
Thoáng nhìn Đại Lực đang cúi mình sửa xe bên trong, tôi cảm kích lắm. Rất nhiều thời điểm trong lòng đã có chủ định lại lừng khừng không dám làm, thì bạn bè, người có thể nhìn thấu tâm tư của bạn, sẽ ở phía sau đẩy bạn một cái, bức bạn đem ý tưởng của mình bước đến vận hành. Tôi phải thừa nhận, tôi đích thật rất nhớ Vũ, rất lo lắng cho nàng. Lấy di động ra, ấn dãy số không thể quen thuộc hơn.
"A lô? Hi?" Vũ tiếp điện thoại. Đã lâu không được nghe giọng nàng, giờ nghe rồi trái tim tôi nhảy cẫng lên, đập ầm ầm như cái bánh xe nước.
"Dạ, là em. Chị, chị có khỏe không?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng khỏe, bây giờ chị đang ở trong bệnh viện nè! Vì ngày sinh dự tính gần kề, nhưng chồng chị bận quá, không thể ở nhà trông chừng. Cho nên......" Vũ không nói nữa. Không biết tại sao tôi nghe thấy trong lời nàng có một chút cô đơn.
"Oh? Bệnh viện nào? Em ghé thăm chị nha!" Tôi cười bảo, "Thiệt ra muốn tới thăm chị sớm hơn, nhưng sợ sẽ quấy rầy chị!"
"Bệnh viện NW, muốn thăm chị? Hm, bớt xạo dùm đi! Nghỉ hè tám chục phần trăm là la cà điên đảo rồi, làm gì còn thời gian để ghé thăm tui." Vũ cười đáp bằng giọng điệu ế ẩm. Tôi biết nàng biết, tôi không phải là người như thế.
Hàn huyên vài câu với Vũ rồi vội vàng cúp điện thoại. Chủ yếu là sợ sóng điện thoại sẽ ảnh hưởng không tốt tới cục cưng. Sau khi ngắt máy, lập tức phi lên taxi. Kỳ thật bệnh viện cách xưởng sửa xe không xa mấy, khoảng hai ba trạm xe buýt. Nhưng giờ phút này tôi chờ không kịp, cấp tốc mong được nhìn thấy Vũ, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ rồi.
Đối diện bệnh viện có tiệm bán hoa tươi. Ý nghĩ lóe lên, vọt vào trong, mua một bó cẩm chướng kết với hoa baby (1), hoa ngữ của chúng là "yêu thương và ấm áp", rất hợp với tình cảnh hiện tại. Thế mà tôi lại hi vọng hơn rằng ý nghĩa của chúng sẽ được tách ra. Hoa cẩm chướng tượng trưng cho lời chúc phúc chân tình. Còn hoa baby là sự yêu thương, nhớ nhung và lo lắng.
Thấy Vũ nằm trên giường buồn thiu, lòng tôi khẽ nhói. Quơ quơ bó hoa trong tay, reo: "He he. Chị, em tới rồi!" Cố ý biểu lộ nét mặt vui vẻ, hi vọng sẽ lây nó qua cho nàng.
"Hừm, nhanh quá nhỉ!" Nàng ngồi dậy, bĩu môi nói, nhìn tôi hý hoáy đem hoa chưng lên bệ cửa sổ cạnh giường.
"Đương nhiên rồi, em đã bay tới mà!" Tôi đùa, ngó nàng, "Chị, thế nào? Sắp làm mẹ rồi, có khẩn trương không?"
"Hơi căng thẳng, cũng không khẩn trương lắm, chị không biết nữa. Nhưng mà cảm giác đứa bé nghịch ngợm trong bụng thật kỳ diệu." Vũ nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng, cười nói với tôi.
"Thai đạp?" Tôi đưa mặt lại gần bụng Vũ, khe khẽ nói với nó: "Bé con, phải ngoan nghen, không được quậy. Nghe chưa? Bằng không thì, hề hề......"
"Hi, em đừng dọa nó, nó vừa giật mình đấy." Vũ đẩy đầu tôi ra xa bụng nàng.
"Úi...... Chị, oan cho em! Sao em lại hù dọa bé? Em đang cùng bé giao lưu."
"Giao lưu? Không phát hiện." Vũ chu miệng, liếc tôi.
"Hô hô, chị đã nghĩ ra tên cho cục cưng chưa?" Tôi hỏi nàng, cũng tò mò đứa nhỏ sẽ gọi là gì.
"Vẫn chưa nghĩ ra, cảm thấy tìm không được cái tên thật hay. Lẽ nào gâu gâu có đề xuất gì?" Vũ cười nhìn tôi.
"Ha ha, Tử Quân. Tên này có dễ nghe không? Bé trai, bé gái đều có thể xài." Tôi gãi gãi đầu, cười với nàng.
"Hm? Tử Quân? Sao lại nghĩ đến cái tên này?" Vũ nhìn tôi, đôi mắt long lanh ấy khiến tôi mụ mị đi.
"Em cũng không biết, chỉ là cảm thấy tên này rất đẹp." Tôi ảm đạm cười. Sao lại nghĩ đến cái tên này ư? Không biết, hoàn toàn không biết. Tên này là một trong số hàng ngàn hàng vạn linh cảm tuôn ra trong đầu, một cái đẹp nhất.
"Ừ, có cố gắng, không tệ. Tử Quân......" Vũ lẩm bẩm một mình, lại nói: "Có thể suy xét."
"Đúng rồi, chị, có phải chị đã rút hợp đồng thuê nhà?" Phát hiện mình hỏi đúng bằng thừa, vì tôi biết nàng đã rút. Trước kia, khi nhớ Vũ, tôi sẽ ngồi dưới hàng hiên trước nhà nàng ngẩn người nhìn lên ô cửa phòng không có ánh sáng. Nhưng có hôm tôi lại thấy ngôi nhà ấy bật đèn. Tia ảo tưởng còn sót lại, lên lầu gõ cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, tôi liền biết tất cả đều đã thay đổi, vì căn nhà ấy không còn lưu lại những ký ức tươi đẹp ngày xưa.
"Ừ, rút rồi. Chồng chị có nhà, chị dọn qua đó ở." Vũ nhìn tôi, điềm đạm đáp.
Đột nhiên cảm thấy đau rát kinh khủng, cảm thấy chính mình thật đáng thương. Bởi vì tôi và Vũ rốt cuộc không còn trở về được những ngày tháng trước đây. Tôi và nàng đã xa cách mãi mãi vì gã đàn ông đó.
Cả hai chìm trong im lặng. Cái loại im lặng này khiến tôi không được tự nhiên, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra nên nói điều gì.
"Chị, chị vẫn chưa đến nhà em lần nào phải không? Chờ khi nào chị rảnh, dẫn chị qua thăm thú, được không?" Tôi nhìn nàng, mỉm cười.
"Ừ, được đó, nhớ dọn dẹp sạch sẽ một chút! Trông bộ dạng nhếch nhách của em, chị có thể tưởng tượng nhà em bừa bộn tới cấp nào!" Nàng nói móc.
"......" Xấu hổ nhìn nàng. Cả cái này nàng cũng biết?
——————————–
Chú thích:
(1) Hoa baby (Gypsophila):